Toàn thân Phương Nhiên đều run rẩy, bây giờ cô ta đang rất sợ hãi.
Khi đến đây cô ta đã biết Tôn Hào sẽ làm gì mình, cô ta cũng đã tìm được cớ, nhưng bây giờ lại không dám nói, cô ta sợ nếu Tôn Hào phát hiện cô ta nói dối, khi đó...
Đúng lúc ấy Tôn Minh Kiến đột nhiên xuống tầng hầm, sau lưng ông ta còn có cô vệ sĩ xinh đẹp mặc áo da đi theo.
Sau khi Tôn Minh Kiến thấy Tôn Hào thì cười hỏi gã: "Sao rồi? Nói chưa?"
Tôn Hào vốn đang ôm Phương Nhiên, sau khi thấy Tôn Minh Kiến thì không thể không rụt tay lại, sau đó gã tức giận lắc đầu một cái: "Miệng tên đó cứng quá con không moi được, con còn đưa ngón tay con trai ông ta đến trước mặt, vậy mà ông ta vẫn không khai ra".
Tôn Minh Kiến nghe vậy thì trầm mặt, sau đó nhìn ông ta về phía Ngưu Vọng.
Nhưng lúc thấy cả người Ngưu Vọng đều là máu, dáng vẻ như sắp chết thì nhất thời kinh ngạc, sau đó ông ta nói với Tôn Hào: "Con trai, Đạo Trưởng chỉ cho chúng ta thẩm vấn ông ta, chứ không nói chúng ta giết ông ta đâu, nếu con đánh chết..."
"Bố yên tâm đi, không chết được đâu, con tự có chừng mực", Tôn Hào lơ đễnh nói: "Ông ta cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi, cho dù có chết Đạo Trưởng cũng sẽ không trách chúng ta đâu, không phải sao?"
Tôn Minh Kiến vẫn không yên tâm nói: "Hay là cứ cẩn thận một chút vẫn hơn, dù sao người này cũng là tay chân của Bạch Diệc Phi, cho dù không phải vì bí mật đó thì ông ta cũng sẽ có công dụng khác".
Tôn Hào nghe thấy cái tên Bạch Diệc Phi thì sắc mặt càng không tốt.
Bạch Diệc Phi đánh gã, làm nhục gã, bây giờ đến những chuyện này cũng liên quan đến hắn ta, gã không hiểu Bạch Diệc Phi chỉ là một tên thương nhân quèn thôi, sao phải coi trọng hắn ta như vậy chứ?
Hơn nữa hắn ta dựa vào cái gì mà lại cưới được Lý Tuyết, một người vợ vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vây?
Nhớ lại lúc bị Bạch Diệc Phi đánh thì gã lập tức không kìm được tức giận: "Bạch Diệc Phi, lại là Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi là cái mẹ gì chứ? Một tên thương nhân quèn mà có thể uy hiếp được Đạo Trưởng sao? Sao ngay cả bố cũng sợ hắn ta chứ?"
Tôn Minh Kiến nghe vậy rất bất mãn, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Con đùa sao, bố mà sợ hắn ta hả? Một tên tầm thường không đáng nhắc đến, nếu không phải Đạo Trưởng coi trọng hắn ta, cộng thêm việc hắn ta là con trai Bạch Vân Bằng thì bố cũng không phải kiêng nể như vậy, ngày hôm đó lúc hắn ta đánh con thì bố đã cho người giết hắn ta luôn rồi".
Tôn Minh Kiến nói tiếp: "Hắn ta trong mắt bố chỉ là một đứa trẻ con, muốn giết hắn ta rất đơn giản, nhưng vì liên quan đến nhà họ Bạch trong bốn gia tộc lớn, đặc biệt là Bạch Vân Bằng, nên đương nhiên chúng ta phải tìm một cách chu toàn, tránh lấy lửa thiêu thân".
Lúc này Phương Nhiên đang đứng phía sau bọn họ nghe thấy cái tên Bạch Diệc Phi thì trong lòng không khỏi run lên.
Vì cô ta sắp hợp tác với công ty con của tập đoàn Phi Tuyết, nên đã nghe qua cái tên này, sau đó tìm hiểu kĩ thì mới biết người này có rất nhiều huyền thoại, đương nhiên trong lòng rất ngưỡng mộ.
Mà bây giờ bọn họ nói Tôn Hào bị Bạch Diệc Phi đánh.
Như vậy có nghĩa là Bạch Diệc Phi đã tới thủ đô?
Tôn Minh Kiến cũng không nói thêm nữa, ông ta vỗ vai gã một cái: "Con trai, tối nay con hãy thẩm vấn cho tốt, nếu như hỏi được bí mật mà Đạo Trưởng muốn biết, vậy sau này vị trí giám đốc văn phòng liên minh doanh nghiệp sẽ là của con rồi".
Tôn Hào tràn đầy tự tin nói: "Bố yên tâm đi, chuyện này không thành vấn đề".
Tôn Minh Kiến cười một tiếng, sau đó ánh mắt liếc qua các thành viên nhóm nhạc nữ kia và Phương Nhiên, ánh mắt ông ta không phải vẻ dâm tà, mà là tràn đầy khinh miệt và coi thường.
Ông ta chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái nhưng cũng khiến cho những cô gái kia sợ run lẩy bẩy.
Sau đó Tôn Minh Kiến nói khẽ với Tôn Hào: "Con trai, bọn họ đều là đám thấp hèn tầm thường, con vẫn nên tập trung tinh thần và sức lực vào Lý Tuyết, nếu con có thể lấy cô ta, đến lúc đó vị trí nhà chúng ta ở liên minh doanh nghiệp sẽ không thể rung chuyển được".
Tôn Hào nghe thấy tên Lý Tuyết thì không ngừng kích động, gã hưng phấn gật đầu một cái: "Bố, bố yên tâm, con sẽ nắm chắc thời cơ, nhưng hai ngày gần đây cô ấy không ở thủ đô".
Tôn Minh Kiến gật đầu một cái, ông ta không nói thêm nữa mà xoay người rời khỏi nơi này.
Lúc Tôn Hào nhắc đến Lý Tuyết thì hai mắt gã ánh lên vẻ vừa thích thú vừa bỉ ổi, Phương Nhiên cũng nhìn thấy hết, điều này khiến cô ta tò mò, người phụ nữ có thể làm cho loại người như Tôn Hào coi trọng thì rốt cuộc phải xinh đẹp như nào?
Dù sao cũng đều là phụ nữ, cho dù tình huống trước mắt không vui vẻ gì, nhưng Phương Nhiên vẫn nhớ kỹ cái tên Lý Tuyết này, cô ta rất muốn biết bản thân thật sự chỉ là một kẻ thấp hèn thôi sao?
"Cút hết đi!", bây giờ Tôn Hào hoàn toàn không còn hứng thú nữa rồi, có lẽ là vì Lý Tuyết, cũng có lẽ bởi vì hiện tại gã không còn hứng thú.
Phương Nhiên cùng các thành viên nhóm nhạc nữ nghe được câu này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ cúi chào Tôn Hào, rồi xoay người rời khỏi tầng hầm.
Lúc mọi người ra khỏi biệt thự thì lại thở phào nhẹ nhõm lần nữa, sau đó bọn họ cũng phát hiện vì quá sợ hãi nên mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt quần áo họ.
Đúng lúc ấy vệ sĩ của Tôn Minh Kiến xuất hiện, cô ta nói với Phương Nhiên: "Cô Phương, ông chủ mời cô".
Phương Nhiên nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, trái tim vừa mới buông lỏng lại treo lên, sắc mặt cô ta tái nhợt đi một chút.
...
Một chiếc trực thăng đáp xuống bãi đáp trực thăng thủ đô.
Đám người Bạch Diệc Phi nhanh chóng xuống trực thăng, Bạch Diệc Phi lập tức vào trong xe do Lâm Cuồng chuẩn bị, Lâm Cuồng không khỏi cười nói: "Em biết anh chắc chắn sẽ tới cứu người".
Lúc này Bạch Diệc Phi lại có chút bất ngờ, anh vốn cho rằng Lâm Cuồng chỉ chuẩn bị xe cho bọn họ, nhưng không ngờ Lâm Cuồng lại đích thân tới.
Dù sao chuyện này cũng coi như đã đắc tội với liên minh doanh nghiệp thủ đô, cậu ta đích thân tới thì trong lòng Bạch Diệc Phi rất biết ơn: "Cảm ơn!"
"Không phải cần khách sáo với em", Lâm Cuồng cười một cái.
Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu: "Vậy đi thôi".
Lâm Cuồng cũng gật đầu, sau đó hỏi anh: "An ninh khu biệt thự liên minh doanh nghiệp là loại cao cấp nhất, anh có cách vào sao?"
Bạch Diệc Phi nghĩ một lát rồi nói: "Vẫn cần cậu giúp anh một chuyện".
...
Bọn họ lái xe đến chỗ bên cạnh khu biệt thự liên minh doanh nghiệp thủ đô, sau đó tìm một chỗ rẽ rồi dừng lại.
Bạch Diệc Phi nói với mọi người: "Tiến hành theo kế hoạch".
Sau đó anh nói với Trương Hoa Bân: "Anh Trương, nhờ anh".
Trương Hoa Bân gật đầu một cái: "Yên tâm".
Bạch Diệc Phi nói: "Số điện thoại di động của chủ nhân trong khu biệt thự này có được lưu lại, khi vào khu biệt thự này sẽ bị kiểm tra, sau đó sẽ loại bỏ những số điện thoại không có trong danh sách, còn có dụng cụ làm nhiễu sóng điện thoại, cho nên điện thoại di động và bộ đàm sẽ không dùng được, vì vậy chúng ta cần một người mai phục ở cổng khu biệt thự để giữ liên lạc với người bên trong bất cứ lúc nào”.
"Đồng thời tôi cũng cần một thân phận", Bạch Diệc Phi nói.
Trương Hoa Bân gật đầu: "Không thành vấn đề".
Bạch Diệc Phi cũng gật đầu theo, sau đó anh nghiêm túc nói: "Được rồi, hành động thôi!"
Bạch Diệc Phi nói xong thì bước từng bước về phía khu biệt thự liên minh doanh nghiệp.
Lúc đến cổng anh bị năm sáu tên bảo vệ cản lại.
Một tên bảo vệ trong đó hỏi anh: "Làm gì vậy?"
Khu biệt thự liên minh doanh nghiệp là loại cao cấp nhất, không chỉ vì hệ thống an ninh cao cấp nhất, mà vì ở nơi này đều là những người có gia thế địa vị khá cao.
Vì vậy bảo vệ ở đây đương nhiên cũng cũng cảm thấy mình cao cấp theo, chỉ cần không phải người trong khu biệt thự thì tên nào tên nấy đều tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lúc này Bạch Diệc Phi lấy giấy thông hành liên minh doanh nghiệp của mình ra.
Sau khi tên bảo vệ thấy giấy thông hành thì khuôn mặt lạnh lùng lập tức nở nụ cười, tốc độ thay đổi sắc mặt khiến người ta kinh ngạc.
Tên bảo vệ khom người cười nói: "Quả thật xin lỗi, quả thật xin lỗi, hoá ra ông lớn trong liên minh doanh nghiệp!", vừa nói tên đó vừa giơ tay nhận lấy giấy thông hành trong tay Bạch Diệc Phi.
Nhưng anh lại thu giấy thông hành lại, sau đó để vào túi mình, đây là giấy thông hành Lý Tuyết cho anh, trên còn có chữ ký của Lý Tuyết, anh không muốn để người khác động vào.
Bạch Diệc Phi cất giấy thông hành sau đó lạnh mặt nói: "Còn chưa tránh ra sao?"
Vẻ mặt tên bảo vệ cứng đờ, nhưng cũng không ngoan ngoãn tránh ra mà cẩn thận hỏi: "Xin hỏi anh tới khu biệt thự là muốn..."
Bạch Diệc Phi vẫn lạnh lùng như cũ, anh rất sốt ruột nói: "Tôi là chủ nhà trong này, anh nói xem tôi muốn làm gì?"
Tên bảo vệ vẫn không tránh ra: "Thật sự xin lỗi, đây là trách nhiệm của bọn tôi, hy vọng anh có thể thông cảm, dù sao bọn tôi vẫn phải kiểm tra nghiêm ngặt thì mới có thể bảo đảm an toàn cho chủ nhà trong khu ạ!"
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: "Chủ nhà cũng cần kiểm tra sao?"
Tên bảo vệ nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn không tránh ra, tên đó gật đầu nói: "Hy vọng anh có thể phối hợp một chút".
Bạch Diệc Phi không nhịn được nói: "Tôi là Triệu Bằng!"
Triệu Bằng là bạn học chung thời đại học của Bạch Diệc Phi, trước kia vì gây dựng sự nghiệp, không đủ tiền nên anh đã cho Triệu Bằng vay 20 ngàn, nhưng sau đó em gái anh xảy ra tai nạn xe mà gã cũng không trả tiền, đúng là một tên xấu xa.
Mấy lần gặp mặt sau đó Triệu Bằng vẫn đối xử tệ với Bạch Diệc Phi như trước, nên bây giờ Bạch Diệc Phi cũng không chút do dự mà nói tên gã ra.
Sau khi tên bảo vệ nghe tên thì lập tức nói với những tên bảo vệ khác: "Mau đi kiểm tra thử xem".
Trước khi đến Trương Hoa Bân và Lâm Cuồng đã nói qua, chủ nhà trong khu biệt thự liên minh doanh nghiệp thủ đô đều đã được chú thích.
Bạch Diệc Phi tức giận nói: "Mẹ kiếp! Biết vậy không mua nhà ở đây nữa, về nhà mà cũng phiền phức như vậy!"