Thực lực của Minh Huy quả thực là hơn Bạch Hổ, mặc dù gã xếp sau Từ Lãng nhưng thực lực của gã lại hơn cả Từ Lãng, cũng tức là nói, Bạch Hổ và Từ Lãng đều không phải là đối thủ của gã.
Nhưng Trần Ngạo Kiều thì khác, khoảng cách giữa họ quá lớn.
Minh Huy bị đá bay ra ngoài thì sững sờ mất một lúc, gã hoàn toàn không ngờ được mình sẽ bị đánh bại nhanh như vậy.
Tôn Minh Kiến cũng ngẩn ra, ông ta hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Phương Nhiên giật mình a một tiếng, hơi bất ngờ liếc nhìn Tôn Minh Kiến một cái, trong lòng thầm nghĩ: không phải ông nói chỉ một lúc thôi là sẽ giết được Bạch Diệc Phi hay sao?
...
Nhóm người Bạch Diệc Phi hầu như không thèm để ý đến Minh Huy bị đá bay kia, bọn họ hiên ngang đi thẳng vào bên trong biệt thự.
Minh Huy cực kỳ căm hận, từ trước đến giờ chưa có ai dám coi gã như không khí thế này.
Gã bật người đứng dậy, dùng tay lau đi vết máu trên khoé miệng, ánh mắt sa sầm dán chặt lên người Trần Ngạo Kiều, sau đó nắm chặt thanh đao dài trong tay, định ra đòn một lần nữa.
Gã cho rằng lúc nãy chẳng qua là vì mình quá khinh địch mà thôi.
Tuy nhiên, Trần Ngạo Kiều thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến Minh Huy, vẫn luôn đi sát bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Lần này thì Minh Huy lại càng không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên mới dồn sức xông về phía Bạch Diệc Phi một lần nữa.
Sau đó, kết quả là, ba trong số người mặc áo đen ở phía sau Trần Ngạo Kiều rút đao của mình ra đón đầu.
Minh Huy thấy vậy thì cực kỳ phẫn nộ.
Con mẹ nó, khinh người quá đáng!
Lại để cho đám tép riu này đánh với mình, mẹ kiếp!
Cho nên tay của Minh Huy hơi cong, thanh đao dài trong tay chuẩn bị chặn lại mấy thanh đao của ba người kia.
Tuy nhiên, thanh đao dài lại chém phải không khí.
Minh Huy nhất thời sốc tận óc.
Ba người đàn ông mặc đồ đen ra tay thoăn thoắt như thoi đưa xung quanh người Minh Huy.
Ngay sau đó, bọn họ nhanh chóng thu lại đao của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra quay về bên cạnh Trần Ngạo Kiều, bước vào bên trong biệt thự.
Tình cảnh này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, chỉ sợ là sẽ không có ai tin là vừa rồi bọn họ đã rời khỏi đội ngũ.
Mắt Minh Huy trợn lên không thể tin được những gì đã xảy ra.
"Rầm!"
Gã ngã vật xuống đất, gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, trên người gã có vô số vết thương, đều là do bị người ta dùng đao chém.
Mà một cao thủ hạng ba như vậy, đã bị một nhóm người mà gã cho rằng chỉ là đám tép riu giết chết.
Song, phàm là người có thể vào được đội Cuồng Sa thì chẳng có ai là tép riu cả, bọn họ đều là những nhân vật tinh anh trong giới này.
Ví dụ, người đầu tiên xông lên lúc nãy, anh ta tên là Hồ Cường, là người vùng Đông Bắc, do đánh nhau với người ta nên bị tuyên án ba năm tù, sau đó được Trần Ngạo Kiều chiêu mộ về.
Lúc đó, một mình anh ta đã đánh hơn mười người, trong đó còn có một người bị thương rất nghiêm trọng.
Trên thực tế, những người này đều có chút bản lĩnh, nhưng chắc chắn là sẽ không đánh lại được Minh Huy.
Sở dĩ bọn họ có thể giết chết Minh Huy đều là do gã đã quá khinh địch.
Gã cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ là đám tép riu nên hầu như không coi trọng bọn họ, nhưng gã lại đã phải chết trong tay của chính đám tép riu này.
Tôn Minh Kiến nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn dại ra.
Minh Huy, người mà ông ta vẫn luôn rất lấy làm kiêu ngạo đã bị đám đàn em chém chết rồi, điều này quả thực cứ như câu truyện nghìn lẻ một đêm vậy, quá ly kỳ, quá không thực.
Lúc này Phương Nhiên đang cảm thấy máu trong người mình sôi sục cả lên, Minh Huy đã bị giết, hầu như không giống với những gì mà Tôn Minh Kiến đã nói, chẳng lẽ vừa rồi Tôn Minh Kiến chỉ đang chém gió hay sao?
Lúc này, Tôn Minh Kiến đột nhiên hoàn hồn, hung ác nói: “Hừ, cho dù bọn chúng có thể giết Minh Huy thì cũng chưa chắc đã qua được cửa ải mai phục của tôi”.
Phương Nhiên nghe vậy lập tức trở nên lo lắng, Tôn Minh Kiến còn sắp xếp những người khác nữa, không biết nhóm người Bạch Diệc Phi có thể đi qua một cách an toàn hay không?
Trên thực tế, khi Tôn Minh Kiến nói muốn cô ta phải gả cho ông ta, cô ta cảm thấy rất tuyệt vọng, hơn nữa còn muốn cô ta chứng kiến ông ta đối phó với Bạch Diệc Phi như thế nào, trong lòng cô ta cảm thấy mọi hy vọng đã tắt ngóm.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, đối phương lại không hề kém cỏi như những gì mà Tôn Minh Kiến đã nói, ngược lại, đối phương đã giết chết một vệ sỹ đắc lực nhất của Tôn Minh Kiến một cách nhẹ nhàng, điều này khiến cho Phương Nhiên lại nhìn thấy một tia sáng hy vọng.
Lúc này, nội tâm của cô ta vô cùng hy vọng Bạch Diệc Phi có thể giết luôn cặp bố con Tôn Minh Kiến này.
Lúc trước Tôn Minh Kiến nói ông ta chính là người đã giúp đỡ cho cô ta trở nên nổi tiếng như ngày hôm nay, đương nhiên cô ta làm sao mà không biết? Hơn nữa, cô ta còn biết, cái chết của bố cô ta thực ra có liên quan đến Tôn Minh Kiến.
Lý do để Tôn Minh Kiến giúp cô ta trở nên nổi tiếng, chẳng qua là muốn lợi dụng cô ta để rửa tiền mà thôi.
...
Nhóm người của Bạch Diệc Phi đã xông vào bên trong biệt thự.
Sau đó, tại sảnh chính của biệt thự xuất hiện rất nhiều người cũng mặc áo đen và trong tay cầm mã tấu.
Đám người này là võ sỹ chuyên nghiệp dưới quyền của Tôn Minh Kiến, mặc dù võ nghệ của bọn họ không cao, nhưng đám người này ai cũng có thủ đoạn tàn ác, khi đã ra tay hầu như không biết thế nào là nặng nhẹ.
Nhìn thoáng qua, có khoảng bốn mươi năm mươi người, nhiều hơn nhóm người của Bạch Diệc Phi.
Tôn Minh Kiến nhìn thấy cảnh này qua màn ảnh, lạnh lùng cười nhạo: “Cho dù mày có giỏi hơn nữa thì trong một không gian nhỏ như vậy, bị nhiều người bao vây như thế, tao không tin là chúng mày có thể thoát ra được!”
“Hừ, muốn đấu với tao, chỉ có nước chết mà thôi!”
Phương Nhiên lo lắng nhìn vào màn hình.
Lúc này tâm trạng của Tôn Minh Kiến đã tốt hơn một chút, quay ra nói với Phương Nhiên: “Trước kia có môt hai tên cao thủ hạng hai muốn giết tôi, nhưng đáng tiếc, sau khi xông vào căn phòng này thì đã bị số đao này băm cho thành thịt vụn”.
“Nhóm người này của Bạch Diệc Phi còn chẳng bằng được cao thủ hạng hai, muốn trốn khỏi căn phòng này rõ là nằm mơ!”
“Nhiều người như vậy, mỗi người chém một đao, không sớm thì muộn sẽ bị chém thành thịt băm”.
Tôn Minh Kiến rất chi là đắc ý.
Song, ông ta vừa mới nói dứt câu liền ngây ra.
...
Trong sảnh chính, đám người áo đen kia đột nhiên lấy đao của mình ra, sau đó phân tán ra khắp nơi, chui vào giữa nhóm người kia, động tác thoăn thoắt như thoi đưa.
"Phập phụt!"
Tiếng dao cứa vào thịt người vang lên không dứt, mà đám người cầm mã tấu kia thậm chí còn chưa kịp nhấc đao lên đã bị chém cho ngã vật ra đất.
Người của Cuồng Sa, trước giờ vốn đều lấy một địch mười.
Tôn Minh Kiến trong phòng riêng nhìn thấy cảnh này thì không thể tin nổi vào mắt mình, lắc đầu nói: “Không, sao lại thế được? Điều này không thể…”.
Sau khi lắc đầu, đột nhiên ông ta như ý thức được cái gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngay sau đó lấy điện thoại ra vội vàng bấm máy.
“Con trai, mau chạy đi!”, Tôn Minh Kiến sốt ruột kêu lên: “Không có thời gian giải thích nữa rồi, bây giờ, ngay lập tức đi ra ngoài bằng hành lang an toàn, mau!”
Tôn Hào ở đầu dây bên kia tỏ vẻ chẳng để tâm nói: “Làm sao thế bố? Bố từ từ nói thôi, sốt ruột như thế làm cái gì?”
Tôn Minh Kiến càng sốt ruột nói: “Không có thời gian giải thích, còn không chạy thì sẽ mất mạng, mau nghe theo lời bố, lập tức rời khỏi khu tầng hầm, sau đó trốn ra ngoài, đi đến nhà bác hai con trốn một thời gian, nhanh!”
Tôn Hào khinh khỉnh cười: “Bố, bố làm cái gì vậy? Vừa nãy còn đang bình thường, đột nhiên lại bảo con bỏ trốn, làm như có ai dám đến nhà chúng ta giết người không bằng? Trong Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, bố đang là…”.
Lời gã còn chưa kịp nói hết, Tôn Minh Kiến đã gào lên chửi: “Con mẹ mày, ông bảo thì mày chạy cho nhanh đi! Chúng ta bị trúng kế của Đạo Trưởng rồi, còn không chạy thì sẽ mất mạng đó!”
Tôn Hào sững người một lúc, sau đó liền vội vàng cúp điện thoại.
Bọn họ vẫn luôn đi theo phía sau Đạo Trưởng, nghe thấy bố mình bảo bọn họ bị rơi vào bẫy của Đạo Trưởng rồi, mặc dù không hiểu rõ lắm ý nghĩa là gì nhưng cuối cùng gã cũng đã hiểu được tình hình hiện tại của mình cấp bách đến đâu.
Sau khi cúp điện thoại gã lập tức nói với thủ hạ của mình: “Mau đi!”
Có người hỏi: “Hai người này thì sao?”
Tôn Hào suy nghĩ một chút, dù gì thì bố gã cũng sẽ lật mặt với Đạo Trưởng, Đạo Trưởng không muốn giết hai người này, vậy thì gã cứ giết bọn chúng đấy.
“Giết đi!”
“Vâng!”
Tôn Hào chẳng thèm để ý đến thủ hạ của gã mà lập tức rời đi bằng đường hành lang an toàn.
Thủ hạ của gã lấy ra một cái kéo, vẫn là cái kéo lúc nãy đã cắt ngón tay của Ngưu Đại, gã đi đến bên cạnh người của Ngưu Vọng, đặt cái kéo lên cổ của ông ta.