Đều là con cái như nhau, vì cái gì mà lại có sự đối xử khác nhau?
Cho nên anh vẫn cảm thấy không cam tâm, trong lòng cũng không thể cân bằng được cảm xúc.
Nhưng bây giờ, vào thời khắc nguy hiểm thế này, Bạch Vân Bằng thân là gia chủ của nhà họ Bạch lại xuất hiện ở đây, điều này vẫn khiến cho Bạch Diệc Phi thấy cảm động.
Sau khi Bạch Vân Bằng đi tới bên này, ông chào hỏi Sa Phi Dương trước: “Ông Sa”.
Sa Phi Dương nghiêng đầu nhìn Bạch Vân Bằng, ông ta đang suy nghĩ xem người này là ai: “Ngại quá, tôi mất trí nhớ rồi”.
Bạch Vân Bằng không ngờ lại nghe thấy câu này nên ngây ra một lúc mới cười nói: “Hai mươi năm trước, ông Sa đã từng đến nhà họ Bạch một lần, hai chúng ta đã nói chuyện rất vui vẻ”.
Sa Phi Dương nghe vậy khẽ gật đầu, xem ra ông ta vẫn chưa hề nhớ lại đoạn ký ức này.
Mà sau khi Đạo Trưởng nhìn thấy Bạch Vân Bằng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Ông không nên đến đây”.
“Nó là con trai của tôi, tôi mới là người nên đến đây nhất”, Bạch Vân Bằng liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi một cái, mới đáp lại câu nói của Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng lạnh lùng nói: “Ông là người đại diện cho nhà họ Bạch, ông đến đây là muốn dùng cả nhà họ Bạch để khiêu chiến với Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô và những gia tộc hào môn khác hay sao?”
“Không, nhưng nó là con trai của tôi”, Bạch Vân Bằng sao lại không hiểu được lý lẽ trong đó chứ?
Đạo Trưởng yên lặng một hồi mới nói: “Thực lực của ông còn không bằng người này, lại thêm ông cũng không đánh lại được tôi, như vậy ông vẫn còn muốn khăng khăng làm theo ý mình sao?”
Bạch Vân Bằng khẽ thở dài, vẫn câu nói đó: “Nó là con trai tôi”.
Đạo Trưởng nghe vậy cười nhạo: “Nếu đã như thế, tôi mà không tác thành cho ông thì lại là lỗi của tôi rồi!”
Nói xong câu này, quần áo trên người ông ta tự bay lật phật mà không hề có gió.
Đúng vào lúc này, bên ngoài biệt thự lại có một giọng nói vang lên.
“Con mẹ nó ai thèm ông tác thành, nói cứ như mình cao thượng lắm ấy”.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, Tần Sơn ăn mặc lôi thôi đang đi qua bên này, bộ dáng cực kỳ cà lơ phất phơ mà mồm thì không ngừng chửi mát: “Đến đây đi, ông dạy mày cách làm người!”
Bởi vì phong cách ăn mặc của Tần Sơn chẳng khác gì mấy tên du côn ngoài đường, có người cảm thấy anh ta dễ bắt nạt cho nên mới bước lên chặn lại, kết quả lại bị Tần Sơn vung tay cho một cái tát ngã vật ra đất tắt thở.
Mọi người thấy vậy đều ngây dại cả ra.
Ngay cả Đạo Trưởng sau khi nhìn thấy Tần Sơn thì trong lòng bỗng thắt lại một cái, hai mắt hơi trợn lên dường như có chút sợ hãi.
Mà tên sư đệ của Đạo Trưởng, vốn còn đang dương dương tự đắc, sau khi nhìn thấy Tần Sơn thì lập tức xụi lơ sau đó nhanh chóng lẩn vào trong đám đông, cố gắng rụt đầu lại, chỉ sợ bị Tần Sơn trông thấy.
Lúc trước ở nghĩa trang ông ta đã từng bị Tần Sơn đập cho một trận bầm dập mặt mũi.
Ngay cả Đạo Trưởng cũng từng bị Tần Sơn đập cho một trận đến mức tay chân luống cuống.
Tài năng thiên phú của Đạo Trưởng cực cao, ông ta có thể học rất nhanh các chiêu thức của đối phương ngay trong những lần giao đấu đầu tiên, nhưng đó đều là kỹ xảo trong võ nghệ, còn như cách đánh đấm chả ra chiêu thức gì của Tần Sơn thì hầu như không có tác dụng gì.
Kiểu của Tần Sơn là kiểu không ngừng đánh đấm loạn xạ vào người người ta, cũng chẳng dùng đến ám kình.
Vốn dĩ nó là kiểu đánh đấm loạn xạ cho nên Đạo Trưởng phải lĩnh ngộ kiểu gì?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Đạo Trưởng lại cảm thấy vô cùng đau đầu, có vẻ như ông ta cũng không thể đối phó được.
Mà sự xuất hiện của Tần Sơn khiến cho Bạch Diệc Phi rất là ngạc nhiên, tên này đến đây làm cái gì? Anh ta không phải là người của ông Hai Lâm sao?
Tần Sơn nhìn thấy sự bất ngờ trong ánh mắt của Bạch Diệc Phi nên cười khẩy một tiếng: “Người anh em, tôi đến đây không phải là vì anh, đừng có hiểu lầm nhé”.
“Tôi là vì vợ mình mới đến giúp anh thôi”.
Bạch Diệc Phi phải ngây ra mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại được vợ mà anh ta nói đến là ai.
Hẳn là Lý Tuyết đã đoán ra được bây giờ anh đang phải đối mặt với cục diện khó khăn nên nói cho Chu Khúc Nhi, Chu Khúc Nhi lại gọi điện cho Tần Sơn nhờ giúp đỡ.
Bạch Diệc Phi sau khi đoán ra được, liền nói: “Cám ơn nhiều”.
Tần Sơn cười khẩy một tiếng sau đó không để ý đến Bạch Diệc Phi nữa mà quay đầu nhìn về phía Đạo Trưởng, giọng nói cực kỳ vênh váo: “Mấy người đều đứng sang một bên, để tôi xem xem cái người này làm bộ làm tịch đến đâu”.
Sau khi Bạch Vân Bằng và Sa Phi Dương nhìn nhau một cái, hai người gật đầu rồi lùi lại hai bước.
Sắc mặt Đạo Trưởng nghiêm trọng, hai mắt dán chặt lên người Tần Sơn.
“Oành!”
Chân phải của Tần Sơn đạp mạnh xuống đất, tiếp đó xông thẳng về phía Đạo Trưởng, nếu như không phải chỉ có một mình anh ta đứng đó thì mọi người đều cho rằng anh ta vừa mới bắn một quả đại bác.
Quần áo trên người Đạo Trưởng bay lật phật mà không hề có gió thổi, cũng dùng tốc độ cực kỳ nhanh xông lên.
Cả hai trong tích tắc đã ra đòn đánh nhau.
“Ầm ầm ầm!”
Tốc độ của hai người như nhau, nhưng xét về sức mạnh thì Tần Sơn mạnh hơn Đạo Trưởng một chút.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều không khỏi giật mình sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người trấn áp được Đạo Trưởng.
Lối đánh của hai người này cũng không hề giống nhau, Đạo Trưởng là kiểu càng thương tiếc cho cái mạng nhỏ của mình còn Tần Sơn lại là lối đánh cả hai cùng chết.
Chẳng hạn như Đạo Trưởng dùng chưởng tay định đập vào ngực Tần Sơn thì Tần Sơn chẳng hề có ý định tránh đòn mà vung tay nện thẳng lên đầu của Đạo Trưởng, cho nên Đạo Trưởng chỉ đành phải lập tức thu tay lại tránh người đi rồi dùng một cánh tay khác đỡ lấy cú đấm của Tần Sơn.
Mà những cú đấm của Tần Sơn thì cứ tung ra như mưa, đấm tới tấp lên người của Đạo Trưởng, ông ta bị đấm cho phải lùi lại phía sau mấy bước.
Những người có mặt ở đó hoàn toàn ngây dại.
Mặc dù không nhìn rõ cách ra chiêu của cả hai, nhưng có thể nhìn thấy Đạo Trưởng đã bị Tần Sơn đánh cho lui mấy bước, rõ ràng là đang bị trấn áp.
Trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi kinh hãi, cũng khen ngợi không thôi.
Bạch Vân Bằng và Sa Phi Dương lại nhìn nhau, Bạch Vân Bằng có chút sợ hãi nói: “Ông hai Lâm tìm đâu ra một người biến thái thế này?”
Bên cạnh, Trần Ngạo Kiều và Kỳ Kỳ thân là cao thủ hạng hai, nhìn thấy cảnh này cũng kinh hãi đến mức há hết cả miệng ra.
Những người khác thì khỏi cần nói nữa.
Vốn dĩ mọi người đến đây đêm nay đều hiểu rất rõ, kết quả cuối cùng sẽ là người của Bạch Diệc Phi bị bọn họ tiêu giệt sạch chỉ còn lại một mình Bạch Diệc Phi mà thôi.
Tuy nhiên, bây giờ lại có sự xuất hiện của Tần Sơn khiến cho cục diện đột nhiên thay đổi.
Hơn nữa, còn có Sa Phi Dương và Bạch Vân Bằng.
Mười gia tộc hào môn lúc này đều bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.
“Chết tiệt, mẹ nó, chỉ là một ông chủ của thành phố bé tí mà lại mời được một nhân vật kinh khủng thế này?”
“Mẹ kiếp ai mà biết được, nếu biết sớm thì hôm nay đã không đến rồi!”
“Nói mấy câu này giờ có tác dụng gì? Còn không mau cầu nguyện cho Đạo Trưởng thắng đi!”
...
Khi người của mười gia tộc hào môn đều đang cảm thấy hối hận thì đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn.
“Oành!”
Tần Sơn thủ thế, hạ thấp người, dốc hết sức đấm thật mạnh vào bụng của Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng nhanh chóng lui lại nhưng hầu như không thể đỡ được cú đấm này, cuối cùng văng mạnh vào tường làm đổ cả bức tường phía sau lưng.
Mọi người đều đờ đẫn.
Đạo Trưởng không phải là đối thủ của Tần Sơn.
Bạch Diệc Phi đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, không kiềm được chọc ghẹo: “Đại sư huynh của cô không làm ăn gì được!”
“Không làm ăn gì được thì anh lên đi!”, Kỳ Kỳ hậm hực lườm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức lắc đầu: “Không dám”.
Kỳ Kỳ trợn trắng mắt cạn lời, sau đó mới tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “Do anh ta quá giỏi!”
Bạch Diệc Phi cũng biết Tần Sơn trất giỏi, nhưng lúc trước không có sự so sánh cho nên hầu như không biết được mức độ của anh ta đến đâu. Bây giờ đến cả Đạo Trưởng, một người dường như là vô địch ở thủ đô này cũng bị anh ta đánh cho đến mức không thể phản đòn, thực lực thế này, con mẹ nó quá là khủng khiếp!”
Bạch Diệc Phi không khỏi nghĩ đến Tần Hoa, nếu như Tần Hoa vẫn khoẻ mạnh, thì hai người bọn họ ai sẽ giỏi hơn ai?
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi, Tần Hoa vẫn đang nằm trong bệnh viện, điều này hầu như là không có khả năng.
Mà anh vẫn nhớ rất rõ, Tần Hoa thường dùng Bát cực quyền, cách đánh của anh ta đều theo chiêu thức, mà tên Tần Sơn này thì, chiêu thức là cái gì? Có ăn được không?
Nhưng mà, chính cái kiểu đánh loạn xạ này lại đánh bại được một cao thủ như Đạo Trưởng, nói ra điều này sợ là chẳng có ai tin.
Đầu mày của Sa Phi Dương rốt cuộc cũng được thả lòng, miệng cười cười nói với Bạch Diệc Phi: “Người bạn này của cậu không tệ”.
“Không tính là bạn”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.
...
Tần Sơn sau khi đấm xong một chặp thì hơi ngừng lại sau đó lại đạp mạnh chân phải xuống đất, xông thẳng về phía trước.