Tất cả bọn họ đều bước xuống xe, gã cao thủ hạng ba kia liếc nhìn một cái, phát hiện chỉ có mỗi một mình Kỳ Kỳ cho nên nói: “Làm sao thế? Bên trong kết thúc rồi à?”
Gã tưởng Kỳ Kỳ là người của Bạch Kiều.
Kỳ Kỳ nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó trả lời: “Xong rồi”.
Nghe vậy, gã cao thủ hạng ba lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên cạnh chiếc xe gọi Bạch Kiều tỉnh dậy: “Cô cả, bên trong đã đánh xong rồi, chắc chắn là cả hai bên đều bị thiệt hại, bây giờ chúng ta đi vào chắc chắn có thể tóm gọn một mẻ”.
Bạch Kiều vốn đang rất buồn ngủ nhưng sau khi nghe thấy câu này thì tỉnh hẳn, vội vàng ngồi thẳng người dậy, vươn tay ra mở cửa xe ô tô nói: “Tốt quá rồi, đi, lần này chắc chắn sẽ giết được Bạch Diệc Phi, để cho hắn biết hậu quả của việc dám trêu chọc vào tôi!”
“Vâng!”, gã cao thủ hạng ba vui vẻ đáp lại một câu, sau đó bắt đầu hô gọi đám vệ sỹ khác: “Các anh em, đi nào!”
Kỳ Kỳ đứng tại chỗ ngẩn ra nhìn đám người này từ trên xe lôi ra nào mã tấu nào côn sắt, không khỏi khó hiểu hỏi: “Các người định làm cái gì vậy?”
Cô ta hỏi câu này khiến cho đám người kia đều ngây ra.
Gã cao thủ hạng ba ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô ta: “Cô không phải là người của cô cả à?”
Bạch Kiều lúc này mới xuống xe, cũng nhìn thấy Kỳ Kỳ thì không khỏi nghi ngờ nói: “Cô là ai? Cảm giác có chút quen mặt?”
Kỳ Kỳ nghe xong câu này thì hít sâu một hơi rồi thở ra, sau đó cô ta liền cảm thấy mình không còn hận Bạch Kiều đến thế nữa.
Một người phụ nữ giống như Bạch Kiều, không đáng để mình phải hận.
Kỳ Kỳ không hề trả lời câu hỏi của bọn họ mà hỏi ngược lại: “Mấy người định tìm Bạch Diệc Phi à?”
“Anh ấy đang ở bên trong, bây giờ đang được các bác sĩ cấp cứu kìa!”
Bạch Kiều nghe đến hai chữ cấp cứu thì biểu cảm trên mặt đột nhiên hưng phấn hẳn lên, Bạch Diệc Phi đang bị cấp cứu, vậy tức là bọn có có một bên đã thất bại rồi.
Điều này cũng rất hợp lý, dù sao thì Đạo Trưởng chính là Chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, lại là cao thủ hạng hai, không lẽ còn có thể bị thua bởi một người đến từ thành phố bé tẹo sao?
Kỳ Kỳ thấy vậy tò mò hỏi: “Tại sao mấy người lúc nãy không nhân cơ hội bọn họ đang hỗn chiến mà xông vào giúp đỡ cho Đạo Trưởng? Đều là đối phó với Bạch Diệc Phi cả, mấy người giúp đỡ cho Đạo Trưởng không phải sẽ khiến Đạo Trưởng mang ơn sao?”
Gã cao thủ hạng ba mang theo vẻ người ngoài cuộc hiểu rõ mọi vấn đề nói: “Cô bé ơi, vừa nhìn là biết là cô không hiểu được sự vi diệu trong cuộc chiến này rồi, cô nói xem dệt hoa trên gấm tốt hơn hay là tặng than giữa trời đông lạnh thì hơn?”
Kỳ Kỳ không biết phải nói gì.
Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, nói chung là không có khả năng đó!
Bọn họ cũng mặc kệ Kỳ Kỳ định làm cái gì, phẩy phẩy tay nói: “Mau tránh ra, đừng ngáng đường!”
Gã cao thủ hạng ba hùng hồn gào lên một câu: “Các anh em, lên cho tôi!”
Sau đó gã mang theo mười mấy gã vệ sĩ khác, trong tay cầm mã tấu và côn sắt xông vào bên trong khuôn viên biệt thự.
Trên mặt Bạch Kiều đầy sự vui sướng đi theo bọn họ, chẳng qua là lúc đi ngang qua chỗ Kỳ Kỳ liền dừng lại, nhìn kỹ Kỳ Kỳ một lúc rồi mới nói: “Chúng ta thực sự đã gặp nhau ở đâu đó rồi!”
Nói xong câu này bèn đi theo đám người kia vào bên trong.
Kỳ Kỳ đột nhiên cảm thấy buồn cười, rất muốn nhìn xem kết cục của bọn họ thế nào, cho nên lại quay trở về.
Trong sân, Lâm Cuồng đang sắp xếp xe cộ, gọi người đưa Bạch Diệc Phi vào bệnh viện.
Đi theo Bạch Diệc Phi đến có khoảng hai mươi người mặc đồ đen, đã chết mất mười người.
Nhóm người Bạch Hổ cũng đều đã bị thương, nhưng dù gì bọn họ cũng là cao thủ, hơn nữa còn có Tần Sơn và Sa Phi Dương ở đó.
Đúng vào lúc tất cả mọi người chuẩn bị lên xe rời đi thì từ phía gara ô tô có một đám người tay cầm mã tấu côn sắt đột nhiên xông ra, miệng còn không ngừng hét: “Giết! Giết Bạch Diệc Phi!”
Hơn ba mươi người còn lại đều nghệt mặt nhìn vào bọn họ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám người này chỉ có một người là cao thủ hạng ba và số còn lại chỉ là người bình thường.
Một đám người yếu đến mức không thể yếu hơn này, lại dám đứng trước mặt bọn họ gào thét đòi giết Bạch Diệc Phi.
Bạch Kiều biết, Đạo Trưởng đã kêu gọi hơn nửa thế lực của các gia tộc hào môn ở thủ đô đến đây vây giết Bạch Diệc Phi, cho nên Bạch Diệc Phi sẽ không thể thoát được, anh ta chắc chắn sẽ bị Đạo Trưởng đánh bại.
Như vậy sau khi Đạo Trưởng chiến thắng thì số người còn lại chắc chắn là người của Đạo Trưởng rồi, hơn nữa đây không phải là người của nhà họ Lâm hay sao?
Cho nên bọn họ mới có khí thế hừng hực mà xông ra như vậy.
Người dẫn đầu là gã cao thủ hạng ba, gã nói: “Bạch Diệc Phi ở đâu? Mau ra đây chịu chết!”
Nhóm người của Bạch Diệc Phi nghe vậy thì tôi nhìn anh anh nhìn tôi một hồi, cuối cùng vẫn là Trần Hạo mở miệng nói: “Anh tìm anh ấy? Anh chắc không?”
Gã cao thủ hạng ba lập tức lớn giọng nói: “Đương nhiên, Bạch Diệc Phi và cô cả nhà tôi là kẻ thù, cô cả đặc biệt bảo chúng tôi đến đây giúp mọi người, giết Bạch Diệc Phi.
Tất cả mọi người: "...".
Đúng lúc này, Trương Hoa Bân đẩy mọi người ra, đi đến bên cạnh Trần Hạo nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây? Không phải là sắp xếp đưa các anh em lên xe hay sao?”
Sau đó Trương Hoa Bân mới chú ý tới tình hình trước mặt, ngẩn ra một chút mới hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Trần Hạo bình tĩnh lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là bọn họ nói muốn giết anh hai”.
Anh hai?
Gã cao thủ hạng ba và đám vệ sỹ của Bạch Kiều đều ngây ra.
“Mấy người gọi Bạch Diệc Phi là anh hai?”
Trương Hoa Bân thấy vậy thì bất lực thở dài, sau đó xoay người nói với Sa Phi Dương: “Sa tiền bối, mọi người ít nhiều cũng đều bị thương rồi, ông xem hay là phiền ông…”.
Sa Phi Dương gật đầu rồi đi về phía đám vệ sỹ kia.
...
Cả quá trình chưa đến một phút, mười mấy người nọ đều nằm bò trên đất run run giật giật.
Mà Bạch Kiều đã bị doạ cho sợ đến mức ngã nhoài trên đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn.
Kỳ Kỳ vẫn đứng ở chỗ gara xem vở hài kịch, cảm thấy rất là buồn cười, sau đó lại nghĩ, lúc về sẽ kể lại câu chuyện này cho Từ Lãng nghe, nói không chừng sẽ khiến cho tâm trạng của Từ Lãng vui lên một chút.
Bạch Kiều lúc này mới chợt nhớ ra Kỳ Kỳ là ai.
“Cô là… cái người bên cạnh Bạch Diệc Phi…”.
Kỳ Kỳ trợn trắng mắt cạn lời, hết trò vui để xem rồi nên cô ta đang định rời đi.
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên nghe thấy có tiếng ngáy khe khẽ.
Kỳ Kỳ sững sờ.
Cô ta đứng đây cả nửa ngày rồi, nhưng lại không phát hiện ra trong gara còn có một người khác nữa, trong lòng đột nhiên kinh hãi, cô ta suy đoán có lẽ nào lại có một cao thủ nữa?
Sau đó cô ta cực kỳ cẩn thận lần theo tiếng ngáy tìm đến chỗ thùng giấy trong một khóc khuất của nhà kho, sau đó nhíu chặt mày lại.
Kỳ Kỳ đột nhiên vươn tay kéo mạnh chiếc thùng ra, sau đó nghệt mặt ra.
Phương Nhiên đang ngủ ngon lành trong hộp.
...
Một người hỏi Trương Hoa Bân đang chuẩn bị bước lên xe:“Những người này xử lý thế nào?”
Khi Bạch Diệc Phi không ở đó, mọi việc đều do Trương Hoa Bân phụ trách xử lý.
Trương Hoa Bân suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa Bạch Kiều và đám vệ sỹ của cô ta đi, những người khác thì để bọn họ tự về đi”.
“Vâng”.
Lúc này Kỳ Kỳ mới quay trở lại, trong tay xách một Phương Nhiên còn đang không ngừng run lẩy bẩy.
Kỳ Kỳ ném Phương Nhiên xuống đất rồi nói với Trương Hoa Bân: “Còn có người này nữa cũng đưa theo luôn đi, tôi vừa mới phát hiện ra ở trong gara, vẫn luôn trốn ở trong chiếc thùng giấy ở đó”.
Trương Hoa Bân gật đầu: “Vậy đưa theo đi!”
...
Trời vừa hửng sáng, người của tám bộ phận trong Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô đều tập trung hết ở ngoài cửa phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện của Hiệp hội.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, viện trưởng cực kỳ cẩn thận nói chuyện với Đạo Trưởng: “Vết thương của sư đệ Chủ tịch không nghiêm trọng, chỉ là vết thương của Thạch bộ trưởng có chút nghiêm trọng, đầu của anh ta bị va đập mạnh, chắc hẳn ông cũng biết, não cực kỳ yếu ớt, bệnh viện không dám đưa ra bất kỳ đảm bảo nào, nếu nhẹ thì trấn thương sọ não, còn nặng thì… sẽ trở thành người thực vật”.
Gương mặt Đạo Trưởng vô cảm gật đầu nói: “Chỉ có thể trách gã quá khinh địch, cũng không ngờ được Bạch Diệc Phi lại là…”.
Đạo Trưởng nhớ đến tia sáng màu đỏ quái dị xẹt qua trong mắt Bạch Diệc Phi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
Cùng lúc đó ở bệnh viện Thứ nhất của thủ đô, Bạch Diệc Phi cũng đã tỉnh lại.
Vết thương trên trán quá nghiêm trọng, sọ não hơi nứt ra cho nên đành phải bọc cả đầu lại giống như cái bánh chưng, hầu như không thể nhìn ra khuôn mặt của anh nữa.
Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại, Trương Hoa Bân bèn báo cáo lại hết mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Trường Tiễu bị thương không nhẹ, nhưng bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi”.
“Anh ta khá may mắn, anh ta làm lật một chiếc xe của đối phương, kết quả lại đâm chết cậu chủ của nhà họ Chu”.