Cuối cùng cô ta chỉ có thể nói một câu: “Cảm ơn anh Bạch đã cứu giúp".
Bởi vì bây giờ anh đã bị băng gạc che mất nửa khuôn mặt nên Phương Nhiên không nhìn rõ mặt mũi của anh, vậy nên cũng không nhận ra người đó là Bạch Diệc Phi, chính là người đã dẫn cô ta vào thủ đô này.
Người lên tiếng không phải Bạch Diệc Phi mà là Trần Hạo: “Đêm qua cô đã nhìn thấy gì?”
Phương Nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua thì không nhịn được rùng mình một cái.
Sau đó cô ta kể hết tất cả mọi chuyện cho Bạch Diệc Phi nghe.
Lúc Bạch Diệc Phi nghe đến đoạn Tôn Hào ngược đãi hai bố con Ngưu Vọng thì anh vừa nắm chặt nắm đấm, vừa cắn chặt quai hàm.
Phương Nhiên nói xong thì Bạch Diệc Phi lạnh lùng phất tay.
Trần Hạo lập tức nói: “Cô Phương, cô có thể đi rồi".
Phương Nhiên lại nói cảm ơn một lần nữa, rồi có chút không yên lòng rời đi. Thật ra cô ta còn có chút thất vọng bởi vì không thể nhìn thấy được hình dáng của Bạch Diệc Phi.
Chuyện này có lẽ đến đây là kết thúc.
Nhưng thật ra thì có một số việc mới là khởi đầu.
...
Trong căn biệt thự nào đó ở thủ đô.
Người của mười gia tộc lớn nhất đang tụ tập lại một chỗ, cùng nhau bàn bạc về một việc khiến bọn họ tức giận những cũng rất sợ hãi.
“Ngưu Vọng chết rồi".
“Tôi cũng đã nghe nói rồi".
“Hắn ta sẽ đi tìm chúng ta thật sao?”
“Cho dù thế nào thì cứ chuẩn bị trước đã".
“Tôi cảm thấy chuyện này không cần thiết đâu. Chẳng qua chỉ là giả vờ đe dọa chút thôi, ai mà tin là thật chứ?”
“Đề phòng mọi chuyện, vẫn nên chuẩn bị tốt một chút thì hơn".
“Đã như thế này rồi thì chi bằng chúng ta ra tay trước để chiếm được lợi thế thì hơn".
“Đúng vậy, cậu chủ nhà họ Hồ chúng tôi vì hắn ta nên mới chết. Vừa hay có thể báo thù!”
“Nhà họ Chu chúng tôi cũng vậy!”
...
Mười ngày sau, ở một sân bay nào đó ở thủ đô.
Một đám người vẫn chưa hoàn toàn lành lại vết thương đã lại chuẩn bị bước lên máy bay.
Đây là máy bay tư nhân Lâm Cuồng chuẩn bị riêng cho bọn họ.
Sau khi ngồi lên máy bay, Bạch Diệc Phi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt vô hồn, có lẽ là đang ngẩn người.
Băng gạc trên đầu đã được gỡ ra rất nhiều rồi, chỉ còn che khuất vầng trán thôi.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã lên máy bay rồi thì Trương Hoa Bân mới đi đến, nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang thất thần thì vỗ vai anh: “Không còn ai nữa, mau đi thôi!"
Nghe thấy ba chữ “không còn ai” này thì trái tim Bạch Diệc Phi vô cùng đau đớn.
Anh đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy ít đi rất nhiều người.
Lúc đến đây rõ ràng là rất nhiều người, còn bây giờ lại trở nên trống vắng như vậy.
“Đi thôi...”, Bạch Diệc Phi khẽ nói một câu.
Máy bay từ từ cất cánh bay lên trời cao.
Ngay lúc này trong một tòa cao ốc bên cạnh, có một người đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay này.
Người đó chính là Liễu Chiêu Phong đã lâu rồi chưa thấy xuất hiện.
Còn có cả một người phụ nữ nữa Bạch Diệc Phi cũng rất quen thuộc, Tùng Lệ Nhã.
Tùng Lệ Nhã lạnh lùng nói: “Cứ để bọn họ đi như vậy sao?”
Liễu Chiêu Phong nghe vậy thì lộ ra một nụ cười quái dị: “Muốn giết chết một người cần gì phải tự mình ra tay chứ, không đúng sao?”
“Mười gia tộc giàu có kia sao?”, Tùng Lệ Nhã hơi nghiêng đầu.
Liễu Chiêu Phong lại lắc đầu: “Mười gia tộc giàu có đó vẫn còn kém bốn gia tộc lớn rất nhiều. Ngay cả bốn gia tộc lớn của các cô cũng không thể giải quyết được hắn ta, vậy thì mười gia tộc giàu có kia có thể làm được gì chứ?”
Tùng Lệ Nhã nghe vậy nhưng vẫn không hiểu được.
Liễu Chiêu Phong lạnh lùng nói: “Tâm tư”.
“Trải qua chuyện này hắn ta nhất định sẽ nghĩ là ở thủ đô đã không có người nào có thể làm gì được hắn ta, vậy nên sau này làm việc gì hắn ta cũng sẽ tự cao tự đại, không thèm kiêng nể gì cả. Đây chính là điểm yếu của hắn ta”.
“Việc chúng ta cần phải làm chính là khiến hắn ta càng tự mãn, sau đó thì...”
Tùng Lệ Nhã đã hiểu, cô ta lạnh lùng nói: “Hắn ta sẽ khiến đám người kia thấy không hài lòng".
Liễu Chiêu Phong cười nhạt không nói.
Lúc trước ở thành phố Thiên Bắc, Liễu Chiên Phong giao chiến với Bạch Diệc Phi đều thất bại. Lần này gã nhất định sẽ không phạm phải những sai lầm ngu đần kia nữa, vậy nên gã chỉ cần đứng phía sau sắp xếp để Bạch Diệc Phi nhảy vào hố là được. Sau đó sẽ lấy lại tất cả những thứ gã đã từng mất đi.
...
Ở một nơi hẻo lánh khác bên trong sân bay cũng có một người nhìn theo chiếc máy bay đang từ từ thu nhỏ.
Bạch Vân Bằng lạnh lùng nói với Tần Sơn đứng bên cạnh: “Nó vẫn luôn nghi ngờ cậu chính là Tần Hoa đấy”.
Nghe ông nói vậy thì Tần Sơn bật cười thành tiếng: “Liên quan quái gì đến tôi. Nhưng mà cách ông nuôi dạy anh chàng này cũng ổn đấy”.
Bạch Vân Đằng hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tần Sơn một chút. Tần Sơn quả thật là một cao thủ, nhưng mà cách ăn mặc của Tần Sơn này lại chẳng có chỗ nào khiến người ta liên tưởng đến cao thủ cả.
Sau đó Bạch Vân Đằng hỏi một câu: “Vậy đến cùng cậu là anh của cậu, hay vẫn là cậu hả?”
Tần Sơn quay đầu nhìn Bạch Vân Bằng, trong mắt lộ rõ ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc: “Ông bị ngốc à?”
Bạch Vân Bằng cũng không để bụng, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy sao cậu lại theo đuổi chị dâu cậu làm gì?”
Tần Sơn hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Ông nói đến Chu Khúc Nhi ấy hả. Vóc dáng của cô ấy quả thật rất hợp khẩu vị của tôi. Nhưng mà ông nói câu chị dâu này cũng không đúng lắm đâu".
“Tôi đã cho người điều tra rồi. Ngay trong buổi hôn lễ đấy Tần Hoa đã nhập viện. Hai người đó chắc chắn chưa động phòng đâu! Không tính là chị dâu tôi”.
Bạch Vân Bằng rất muốn nói rằng cho dù là như thế, thì dù sao bọn họ cũng đã cử hành hôn lễ rồi, hơn nữa Tần Hoa còn đang ở bệnh viện đó. Nhưng mà ông vẫn không nói ra mà chỉ thở dài: “Vậy nếu cậu lo lắng cho cô ấy thì sao lại không đi bảo vệ cho cô ấy. Người kia đã chờ sẵn ở thành phố Thiên Bắc rồi, chỉ chờ khi Bạch Diệc Phi trở về thôi".
Tần Sơn lắc đầu nói: “Không cần đâu. Ở thành phố Thiên Bắc đã có đại thần rồi, nếu như ông ta không làm được gì thì tôi có đi cũng vô dụng thôi".
“Ngược lại là ông đấy. Bạch Diệc Phi chính là con trai ruột của ông, rõ ràng biết là anh ta sẽ gặp nguy hiểm, sao ông còn đứng đây nói nhảm với tôi làm gì?”
Bạch Vân Bằng nghiêm túc nhìn Tần Sơn, muốn thông qua nét mặt của anh ta để nhìn thấy chút gì đó biến hóa, nhưng ông lại không nhìn ra được cái gì: “Nếu như cậu thực sự là cậu ta, vậy thì tôi rất khâm phục kỹ năng diễn xuất của cậu đấy".
Sau khi nói xong ông không để ý đến Tần Sơn nữa mà thẳng thừng quay người rời đi.
Đám người Bạch Diệc Phi thuận lợi về đến thành phố Thiên Bắc.
Trong vườn hoa phía sau bệnh viện Ngọa Long.
Dương Xảo đỡ Từ Lãng thực hiện một vài bài tập phục hồi cơ bản. Mặc dù hai người đều rất mệt mỏi nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười khiến người ta thấy ấm áp.
Trước đó Bạch Diệc Phi đã nói Từ Lãng cả ngày chẳng nói lấy một chữ, còn tính tình của Dương Xảo thì hướng nội, vậy nên anh rất tò mò lúc hai người ở chung thế nào, chắc một ngày chắc chẳng nói nổi mấy câu đâu.
Lúc đó Từ Lãng không trả lời Bạch Diệc Phi.
Bây giờ anh đã hiểu rõ, hai người bọn họ quả thật nói rất ít, nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nhau. Cái này chính là ăn ý.
Một lúc sau Từ Lãng đột nhiên nói: “Anh mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi".
Dương Xảo gật đầu, cô ta rút một tờ giấy ra lau mồ hôi cho Từ Lãng.
Từ Lãng cầm tay cô ta cười nói: “Để anh tự làm".
Mặc dù nụ cười này hiện lên không rõ ràng, nhưng mà anh ta cười rất chân thành, trong mắt chứa đầy dịu dàng nhìn Dương Xảo.
Kỳ Kỳ vẫn luôn nấp đằng sau một cái cây to lặng lẽ quan sát. Sau khi máy bay hạ cánh thì cô ta ngay lập tức đi đến bệnh viện.
Rất nhanh thôi sẽ gặp được anh trai, điều này khiến cô ta rất hưng phấn, cũng rất khẩn trương và thấp thỏm.
Lúc ở trên máy bay cô ta thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với anh trai, cô ta còn suy nghĩ xem phải nói gì không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy rồi thì lại do dự.
Nhìn thấy Từ Lãng và Dương Xảo ở chung với nhau rất ấm áp thì cô ta không muốn đi tới quấy rầy bọn họ.