Lúc này, ở trên ghế của vườn hoa bên kia có một cặp đôi đang ôm hôn nhau.
Dương Xảo sau khi nhìn thấy vậy thì đỏ ửng mặt lên, Từ Lãng cũng để ý được, sau đó cũng quay đầu nhìn một cái. Lúc này mặt anh ta cũng hơi đỏ lên chút rồi nói với giọng ngượng ngùng: “Đám trẻ thời nay chẳng biết ngại là gì cả”.
“Nhưng mà…”, Từ Lãng định nói gì lại thôi.
Nghe thấy Từ Lãng nói kiểu ngập ngừng, Dương Xảo theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Từ Lãng, sau đó thấy anh ta nói với kiểu tò mò: “Nhưng mà hôn thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?”
Dương Xảo ngây người ra, giờ đây mặt cô ta càng đỏ hơn, đầu cũng cúi xuống. Cô ta rất muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.
Còn Kỳ Kỳ nấp ở phía sau cây xoay người lại để có thể trốn được hoàn toàn. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên trời chớp mắt một cái, cô ta không muốn mình phải rơi lệ.
…
Bạch Diệc Phi về đến nhà nhìn thấy Lý Tuyết đang ở sân đợi mình thì trong lòng anh cảm thấy ấm áp.
Buổi tối, hai người tắm rửa xong nằm trên giường. Lý Tuyết ôm Bạch Diệc Phi, khẽ vuốt đầu anh rồi hỏi: “Anh có đau không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu rồi cũng ôm chặt Lý Tuyết. Anh ngửi bên dưới cổ cô, ngửi mùi thơm trên người cô mà cảm thấy hạnh phúc.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Vợ à! Cảm ơn em”.
Câu nói không có mở đầu, không có kết thúc nhưng Lý Tuyết có thể hiểu được.
Khi con người ta gặp phải tình cảnh khốn khó mà bản thân mình không thể giải quyết được thì đều cảm thấy bất lực. Và lúc đó có thể khiến chúng ta có thể kiên trì được chỉ có thể là một chuyện hoặc một người nào đó. Nhưng cuối cùng vẫn là vì một người nào đó.
Không cần Bạch Diệc Phi phải nói nhiều thì Lý Tuyết cũng biết ở thủ đô xảy ra chuyện gì. Dù sao thì cô cũng làm phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp một thời gian.
Lý Tuyết nghĩ tới nguy hiểm lúc đó mà lại thấy đau lòng và sợ hãi nhưng cô có thể hiểu cho Bạch Diệc Phi.
Cô lại vuốt vuốt đầu Bạch Diệc Phi, khẽ giọng nói: “Anh muốn làm thì cứ đi làm đi, chuyện của chúng ta thì cứ từ từ làm cũng được”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm không nói gì. Lý Tuyết không đợi anh trả lời mà cúi đầu xuống thì mới phát hiện ra anh đã ôm cô ngủ say rồi.
Cô khẽ cười, ánh mắt dịu dàng rồi dùng đôi bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ khuôn mặt của Bạch Diệc Phi.
“Chồng à! Thật ra em có một tin vui muốn nói cho anh”.
“Nhưng em sợ anh sẽ vì tin vui này mà thêm một mối bận tâm nữa, làm việc cũng sẽ không quyết đoán như trước”.
“Thận trọng thì không có gì không tốt nhưng bây giờ thì không được”.
“Chồng à… Mẹ con em yêu anh”.
…
Ba ngày sau, trong khu mộ của thành phố Thiên Bắc, con trai của Ngưu Vọng là Ngưu Đại đang đứng trước mộ của bố mình.
Hai tay của Ngưu Đại quấn chặt băng gạc. Anh ta chỉ có thể kẹp hoa ở cánh tay thôi.
Ngưu Đại lạnh lùng nhìn bức ảnh của Ngưu Vọng trên bia mộ, trong bức ảnh đó Ngưu Vọng vẫn đang mỉm cười.
“Lần này ông hài lòng rồi chứ?”
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao ông có thể vì một người ngoài mà không quan tâm đến sống chết của con trai mình”, sắc mặt Ngưu Đại sầm lại, thậm chí có chút co quắp: “Rốt cuộc ông có coi tôi là con trai ông không?”
“Rốt cuộc ông nghĩ thế nào?”
“Còn đi chắn dao cho hắn? Ông có nghĩ đến tôi không hả?”
Càng nói anh ta càng thấy bực, đáng lẽ hoa anh ta mang đến phải đặt trước bia mộ nhưng giờ đã bị anh ta ném trên đất rồi còn dùng chân giẫm nát.
“Mẹ còn bắt tôi đến thăm ông nữa. Thăm cái con khỉ gì, ông có tư cách gì chứ? Tôi bị chúng cắt đứt ngón tay nhưng sao ông không đi cứu người?”
“Có biết lúc đó tôi sợ hãi và bất lực thế nào không?”
“Ông không hề xứng đáng làm bố của tôi”.
“Ông yên tâm, tôi sẽ tìm Bạch Diệc Phi báo thù nhưng không phải vì ông mà là vì tôi”, ngón tay của Ngưu Đại suýt nữa bị cắt hết. Kể cả bây giờ có nối lại thì cũng không được như trước kia.
Anh ta đứng ở trước mộ mà với đủ cung bậc cảm xúc, phẫn nộ, la hét, chất vấn… Chỉ có điều, nói được một nửa thì anh ta chớp chớp mắt nhìn thấy bó hoa tươi trước mộ của Ngưu Vọng.
Ngưu Đại ngây người ra rồi lại nhìn bó hoa bị mình giẫm nát trên đất, lúc này anh ta lập tức nhìn sang bên cạnh.
Có một người đứng bên cạnh anh ta từ lúc nào mà anh ta không biết… Đó chính là Bạch Diệc Phi.
Anh mang hoa đến, còn mang cả rượu nữa. Anh không để ý gì đến Ngưu Đại mà khom người trước bia mộ của Ngưu Vọng, sau đó đặt rượu Mao Đài trước mộ, nói với giọng nghiêm túc: “Anh à! Em biết nghề của anh thì anh không thể uống rượu. Nhưng giờ không cần lo rồi, anh cứ an nghỉ đi”.
Trước đây mỗi lần Bạch Diệc Phi tìm Ngưu Vọng uống rượu thì Ngưu Vọng đều nói, ngộ nhỡ có ca phẫu thuật thì không uống rượu được.
Bạch Diệc Phi vẫn không để ý gì đến Ngưu Đại mà ngồi trước mộ, thấp giọng nói: “Thật ra em cũng không hay uống rượu lắm nhưng nếu như không mang rượu đến thì cũng không biết mang gì nữa”.
Ngưu Đại ngây người ra nhìn Bạch Diệc Phi. Anh ta không biết Bạch Diệc Phi đến từ lúc nào, cũng không biết những lời anh ta nói Bạch Diệc Phi có nghe thấy không nên nhất thời thấy khá hoảng.
Bạch Diệc Phi cứ bần thần nói chuyện với Ngưu Vọng, nói một lúc anh mới đứng lên cười nói: “Hôm nay em đến chơi với anh đến đây thôi, trong nhà vẫn còn việc nên hôm khác em lại đến nhé”, nói xong câu này anh không nhìn Ngưu Đại mà xoay người rời đi.
Ngưu Đại luôn nhìn Bạch Diệc Phi, khi thấy Bạch Diệc Phi không thèm nhìn mình một cái thì sắc mặt khó coi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng bước chân quay đầu nói với Ngưu Đại: “Ngồi xe tôi về cùng đi”.
Ngưu Đại thấy bực tức, mẹ kiếp, ai cần ngồi xe của anh? Tôi còn đang muốn giết anh đấy. Đều vì loại chó chết như anh mà bố tôi mới chết và tôi mới bị dày vò như thế này. Giờ anh lại xuất hiện rồi kiểu mèo khóc chuột sao?
Ngưu Đại cảm thấy Bạch Diệc Phi cố ý, chắc chắn Bạch Diệc Phi không có ý gì tốt. Nhưng anh ta thấy Bạch Diệc Phi lặng lẽ đứng chờ mình mà sắc mặt không hề khó chịu gì, thậm chí còn chẳng có cảm xúc gì nên Ngưu Đại cắn răng nói một chữ: “Được”.
Sau khi ngồi lên xe, Bạch Diệc Phi lập tức khởi động xe.
Ngưu Đại ngồi ở phía sau mà hai mắt oán hận nhìn Bạch Diệc Phi, trong đầu anh ta lóe lên vô số những cách giết chết Bạch Diệc Phi.
Còn Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa chậm rãi nói: “Tôi với bố cậu không phải anh em ruột nhưng nói ra khéo còn thân hơn anh em ruột”.
“Ông ấy thật sự vì tôi nên mới không còn nữa. Tôi biết cậu hận tôi và muốn giết tôi. Tôi cũng không khuyên cậu hãy từ bỏ nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại cho cậu”.
“Tôi sẽ cho các người số tiền đủ sống cả đời. Nếu như không đủ thì có thể đến tìm tôi, tôi sẽ đưa tiếp. Ngoài ra tôi sẽ mời về bác sĩ giỏi nhất trên thế giới cố gắng khôi phục lại nguyên dạng cho ngón tay của cậu”, nói xong Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Ngưu Đại một cái.
Ngưu Đại lập tức run rẩy rồi gật đầu nói: “Được”.
Bạch Diệc Phi cười rồi tiếp tục nói: “Cậu muốn giết tôi, tôi biết. Nhưng mong cậu tạm thời gác lại, dù sao thì hiện giờ cậu cũng không có năng lực đó. Còn nữa, giờ tôi vẫn còn việc phải làm nên không thể chết được”.
“Hai năm đi! Đây là khoảng thời gian cho tôi và cho cậu nữa”.
Ngưu Đại không có nói gì nhưng trong lòng thì đang mắng Bạch Diệc Phi thậm tệ, mắng tất cả những gì khó nghe nhất. “Mẹ kiếp! Đúng là mèo khóc chuột, ông đây nếu có khả năng giết thì sẽ không bao giờ gác lại đâu. Đồ khốn! Nếu ông đây có dao trong tay bây giờ thì sẽ đâm chết luôn”.