Đúng như lời bọn họ nói, người vệ sĩ kia đã đi về ngôi làng phía trước, nấp trong một góc chờ những người phụ nữ đi làm ca đêm về qua để giải quyết nỗi buồn.
Tuy nhiên đây chỉ là kế hoạch của hắn ta, bởi vì hắn ta mới đi được nửa đường thì nhìn thấy một tia sáng chiếu tới.
Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt rất khó chịu, tên vệ sĩ lập tức dùng tay che mắt mà chửi: “Con mẹ nó, thằng khốn nào nửa đêm lái xe ra ngoài vậy?”
Sau đó, ánh sáng càng ngày càng mạnh hơn, bởi từ một chùm sáng nó biến thành hai chùm ba chùm, rồi sau đó ngày càng nhiều hơn.
Ánh sáng dày đặc chiếu vào tên vệ sĩ làm hắn ngây người ra.
Vì trước mắt hắn là hàng đoàn xe lớn.
Bọn họ đang lái xe tới phía hắn.
Ở đây chỉ có một căn biệt thự thuộc sở hữu chung của mười gia tộc lớn kia, vì thế tại sao bọn họ đến thì không cần nói cũng hiểu.
Tên vệ sĩ bất giác nuốt nước bọt, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Khi ánh đèn càng gần, tên vệ sĩ nhìn thấy người trong xe thì sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Chỉ có xe thôi đã đếm không hết rồi, mà số người trên mỗi xe đều rất nhiều, trên khuôn mặt của bọn họ mang theo vẻ nghiêm nghị, vừa nhìn đã biết không thể chọc vào.
Vệ sĩ của mười gia tộc kia cộng lại cũng chỉ có 30 người, đứng trước mặt những người này chẳng khác nào một đám gà con yếu ớt đấu với một con gà trống oai vệ.
Tên vệ sĩ theo bản năng sợ hãi, nhưng cũng không dám chạy đi, cũng không dám dùng điện thoại báo tin cho đồng bọn, chỉ biết run rẩy nhìn những chiếc xe này lướt qua mình.
Ngay sau đó, đoàn xe tiếp cận biệt thự.
Vệ sĩ của biệt thự lập tức phát giác ra sự hiện diện của bọn họ.
“Có người đến, hình như nhằm vào chúng ta”.
“Sợ cái gì chứ? Cho dù nhằm vào chúng ta thì đã sao, chúng ta đại diện cho mười gia tộc lớn đấy”.
Đột nhiên có người hỏi: “Nếu bọn họ là người của tứ đại gia tộc thì sao?”
Có người trả lời: “Người của tứ đại gia tộc đến đây làm gì? Nhà họ Diệp và nhà họ Tùng đều có thù với Bạch Diệc Phi, nhà họ Lâm trước nay không bao giờ tham gia vào vũng lầy này, vả lại nghe nói nhà họ Bạch đang có mâu thuẫn nội bộ, cho dù nhà họ Bạch có phái người tới, mười gia tộc hàng đầu chúng ta đang ở đây, còn phải sợ sao?”
“Nói cũng đúng, chúng ta đông người như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, không phải vẫn còn có bên trên sao?”
“Cứ trực tiếp xông lên đánh là được!”
Nói xong những lời này, ánh đèn phía xa đã rọi tới.
Khi gần trăm chiếc xe đỗ ở cửa biệt thự, đám vệ sĩ kia chết lặng, chỉ biết đứng ngây ra mà nhìn.
Giống hệt như tên vệ sĩ đi ra ngoài kia, bọn họ bất giác trở nên cực kì sợ hãi.
Bọn họ chỉ có 30 người, nhưng đối phương lại có hàng trăm chiếc xe, chưa nói đến việc xe ngồi kín người, chỉ cần mỗi xe có một người thôi thì cũng hơn số người của họ.
Vô số chiếc xe hơi bao vây biệt thự lại.
Cửa xe mở ra, ai nấy cũng hằm hằm sát khí bước xuống xe.
Sau cùng, Bạch Diệc Phi và Bạch Vân Bằng cũng đi xuống, trực tiếp bước về hướng biệt thự.
Mà những tên vệ sĩ kia nhìn thấy điều này thì bất động, sợ hết hồn.
Tuy nhiên một số người trong bọn họ vẫn lên tiếng chặn lại: “Hai ông chủ này, xin hỏi đến đây có chuyện gì?”
“Người phụ nữ mà các người bắt đang ở đâu? Dẫn đường!”, Bạch Vân Bằng nói thẳng, ngữ khí lạnh lùng mang sát khí.
Giọng điệu này không phải là một câu hỏi, mà là một mệnh lệnh không thể cưỡng lại.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Bạch Vân Bằng, anh chưa từng thấy Bạch Vân Bằng nói như vậy bao giờ, có chút ngạc nhiên.
Một tên vệ sĩ run rẩy nói: “Ông chủ, ông hiểu lầm rồi... ở chỗ chúng tôi không có người phụ nữ...”
“Bịch!”
Tên vệ sĩ vừa dứt lời thì đã bị Bạch Vân Bằng tung ra một cú đấm, làm hắn bay ra ngoài.
Tên đó bay ra xa vài mét, đập vào tường biệt thự rồi ngã lăn ra, mọi người nhìn sang thì phát hiện trên tường có một lỗ thủng.
Thấy vậy ai nấy đều khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Đám vệ sĩ vô thức che ngực mình lại, giống như thể quyền vừa rồi đấm vào ngực họ vậy.
Không chỉ có đám vệ sĩ bị chấn động mà người của tứ đại gia tộc và Bạch Diệc Phi cũng kinh ngạc.
Sức mạnh của Bạch Vân Bằng thật sự rất bá đạo, không những vậy, ông hoàn hoàn không cho đối phương cơ hội được giải thích.
Chỉ cần chống lại ông thì sẽ phải chết.
Đôi chân của đám vệ sĩ bắt đầu run rẩy.
Bạch Vân Bằng chỉ vào một người vệ sĩ và nói: “Dẫn đường cho chúng tôi”.
Người vệ sĩ đó bị dọa đến mức trực tiếp ngã xuống đất.
“Bịch!”
Bạch Vân Bằng không cho hắn cơ hội, nhấc chân đá tới, người đó giống như tên vệ sĩ vừa rồi, trực tiếp bay ra ngoài.
Những người khác không thể chịu được nữa, đồng loạt quỳ xuống đất.
Sau đó Bạch Vân Bằng lại chỉ vào một tên vệ sĩ.
Người vệ sĩ đó biết điều lập tức gật đầu nói: “Tôi dẫn ông đi, theo tôi nào!”
Hắn run rẩy đứng lên, cúi eo đưa Bạch Vân Bằng đến cổng biệt thự, đẩy cổng ra, làm độc tác mời vào.
“Mời ông!”
Đội vệ sĩ của Bạch Vân Bằng dẫn đầu, theo đó là Bạch Vân Bằng, Bạch Diệc Phi, Sa Phi Dương, và đám người Trần Ngạo Kiều, còn có Diệp Gỉa và Lâm Cuồng.
Bọn họ bước vào sân, ngay sau đó đám vệ sĩ trong đại sảnh nhìn thấy, bọn chúng xông ra ngoài, chỉ vào đám người mà quát: “Ai?”
“Tránh ra!”
Bạch Vân Bằng lạnh lùng nói một câu.
Người vệ sĩ kia chắc đã từng gặp qua Bạch Vân Bằng, bởi vì sau khi nhìn rõ là ai thì sắc mặt hắn đại biến, vội vã nhường đường.
Không có ai ngăn cản, cả đám người nhanh chóng xuống tầng hầm của biệt thự.
Cả quá trình này làm Bạch Diệc Phi không ít lần bị sock.
Sock trước thực lực và khí thế của Bạch Vân Bằng.
Cả đoạn đường đi, Bạch Vân Bằng rất bá đạo độc đoán, làm người khác nhìn vào mà sôi sục nhiệt huyết.
So với Bạch Vân Bằng hiện giờ, Bạch Diệc Phi cảm thấy mình quả thực quá mềm lòng, bởi vì cho dù đối phương có là kẻ thù, cũng sẽ cho họ một cơ hội giải thích, đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.
Nhưng Bạch Vân Bằng thì không, bởi vì ông ấy không cần.
Không cần biết là lí do gì, không cần biết là ai, chỉ cần người đó ngăn cản ông hoặc chỉ cần ông ấy đạt được mục đích, hoặc là cút hoặc là chết.
Đơn giản và thô lỗ.
Sau khi đến tầng hầm, tên vệ sĩ choáng váng.
Bởi vì trong hành lang của tầng hầm, người đàn ông tên Tiểu Thất bị một con dao cắm trên ngực nằm giữa lối đi, mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, ai nấy cũng kinh ngạc.
Đặc biệt là Lâm Cuồng, cậu ta đi đến bên cạnh Tiểu Thất, quan sát kĩ càng sau đó nói: “Đây là vệ sĩ của chú ba, chết rồi”.
Diệp Gỉa khẽ gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Xem ra đã xảy ra mâu thuẫn nội bộ”.
“Nhà họ Hồ và nhà họ Chu được hỗ trợ bởi chú ba của tôi, việc này là do hai nhà đó làm, chú ba chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan”.
“Có điều theo như tôi thấy, có lẽ là nhà họ Hồ và nhà họ Chu bắt cóc chị dâu, nhưng chú ba không đồng ý, thế nên họ mới xảy ra tranh chấp, Tiểu Thất có lẽ đã bị Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ giết chết”.
Lâm Cuồng cẩn thận rút con dao từ trên ngực Tiểu Thất ra, sau đó đưa cho thuộc hạ của cậu ta và nói: “Kiểm tra dấu vân tay trên dao xem có phải bọn họ làm không”.
“Vâng”, người đó lập tức xoay người rời đi.
Sau đó đám người lại tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi cửa tầng hầm mở ra, tất cả mọi người cùng xông vào.
Nhưng bên trong đó trống rỗng không một bóng người.
Thấy vậy, tên vệ sĩ dẫn đường kinh hãi quỳ xuống nói: “Ông chủ, các ông chủ, tôi thật sự không dẫn đường sai, người phụ nữ đó bị giam ở đây, tôi xin thề tôi nói sự thật”.
Đột nhiên, tên đó lại nói: “Đúng rồi, tầng hầm có một lối đi khác”.