Một Bước Lên Tiên

Chương 745: Nỗi Đau Khi Bị Người Thân Bán Đứng



“Không…”, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc bị làm nhục thì gân xanh nổi lên, không kìm nổi nữa mà phải hét lên.

Anh thật sự không để ý đến sự sống chết của bản thân mình, thậm chí còn muốn chết cùng Lý Tuyết. Nhưng anh không thể chịu được bạn của mình bị làm nhục như vậy.

Lương Vĩ Siêu nói rất đúng, con người đều có nhược điểm. Chỉ cần nắm được nó thì không sợ không làm được việc.

Và Lương Vĩ Siêu đã sử dụng được nhược điểm của Bạch Diệc Phi vào đúng hoàn cảnh.

Anh không thể chịu được nữa rồi: “Dừng tay… Mau dừng tay lại”.

Lương Vĩ Siêu thấy thế thì giơ tay lên. Lúc này Tần Sơn và tên vệ sĩ kia lập tức dừng tay.

Tần Sơn dường như cảm thấy có chút luyến tiếc, thậm chí còn nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ bất mãn. Nếu như Bạch Diệc Phi không hô dừng lại thì tốt biết mấy.

Còn Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc lại bị ném trên đất.

Lương Vĩ Siêu cười nhìn Bạch Diệc Phi, thản nhiên nói: “Sớm biết như vậy thì ban đầu sao phải khổ thế?”

“Anh nhìn xem, tại anh mà làm phiền hai cô gái đến tận đây”.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu, trong mắt đều là vẻ phẫn nộ.

Lương Vĩ Siêu không để ý, nói: “Anh yên tâm! Chỉ cần tìm được kho vàng số 3 thì tôi bảo đảm giúp anh cứu vợ anh về. Hơn nữa, tôi sẽ để anh được sống cuộc sống anh mong muốn”.

“Phải rồi! Theo như tôi biết thì có mấy cô gái đều thích anh, chắc hẳn anh cũng khó xử lắm. Nhưng nếu như tôi có được kho vàng số 3 thì tôi sẽ có quyền phát ngôn tuyệt đối trên thế giới này. Đến lúc đó, chỉ cần một câu nói, chẳng phải anh muốn có mấy người thì đều được sao?”

Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh với lời Lương Vĩ Siêu nói. Những lời quỷ này làm sao anh tin cho được, đó chẳng qua chỉ là trấn an anh mà thôi.

Cô ta nói là sẽ cho anh một số lợi ích nhưng thực tế trong lòng anh rất rõ. Anh biết quá nhiều bí mật, có câu ‘Biết càng nhiều thì chết càng nhanh’.

Lương Vĩ Siêu khẽ cười, nói: “Giờ thì nói được rồi”.

Bạch Diệc Phi nói: “Ở Lam Đảo”.

Lương Vĩ Siêu đang cười, lúc này dừng lại, nói lớn: “Tôi muốn vị trí cụ thể”.

Bạch Diệc Phi nói: “Tôi không hình dung ra được, tại nó phức tạp quá. Nếu như cô muốn tìm nơi đó thì tôi sẽ dẫn các cô đi”.

“Được”, Lương Vĩ Siêu lập tức đồng ý, sau đó dặn dò mọi người: “Đến Lam Đảo”.



Tàu xuất phát đi về phía Lam Đảo. Sau đó Bạch Diệc Phi được cởi trói nhưng anh vẫn bị nhốt trong phòng.

Không chỉ như vậy, Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc cũng bị nhốt chung phòng với anh.

Từ thủ đô đến Lam Đảo phải đi ba ngày. Ngày đầu, Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc cứ ngồi bên cạnh, không ai nói gì, tâm trạng không ổn chút nào.

Bạch Diệc Phi toàn thân đều là vết thương, muốn nhúc nhích cũng khó. Nhưng lúc có người đưa thuốc vào, Lương Ngọc đã bôi thuốc cho anh.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lương Ngọc bôi cho mình thì trong lòng áy náy, nói: “Tôi xin lỗi”.

Lương Ngọc có chút ngập ngừng, sau đó lại lắc đầu nói: “Người phải nói xin lỗi là tôi, là tôi trách nhầm anh”.

Ban đầu khi Lương Minh Nguyệt bị giết, tất cả mọi người đều tưởng rằng Bạch Vân Bằng giết. Lúc đó cô ta cũng nghĩ như vậy.

Lúc Bạch Diệc Phi thấy Lương Ngọc nói mà mặt không biểu cảm, trong lòng anh càng áy náy hơn.

Bởi vì anh hiểu, càng những người mặt không biểu cảm thì trong lòng càng cảm thấy bức bối khó chịu.

“Tôi biết, hôm Đạo Trưởng vây giết tôi, chính cô đã giúp tôi. Chuyện trước đó tôi chưa từng trách cô”, Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Nhưng hôm nay vì tôi mà các cô mới bị bắt đến đây”.

Lương Ngọc vẫn mặt không biểu cảm, nói rất bình tĩnh: “Không phải lỗi của anh nên không trách anh được”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì trong lòng càng áy náy.

Đến tối, anh muốn để hai cô gái ngủ trên giường nhưng hiện giờ người toàn vết thương, anh không nhúc nhích được nên đành phải để yên như này.

Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc ngồi trên ghế sofa rồi dựa vào một bên nhìn ra bên ngoài.

Ở góc này vừa hay có thể nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Hôm nay là trăng rằm, trăng vừa tròn vừa sáng.

Không biết nhìn bao lâu, Lương Ngọc đột nhiên nói: “Hồi nhỏ, vì bố quá bận nên toàn là cô ruột đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi ăn đồ ngon. Lúc đó tôi cảm thấy, cô ruột là người đối tốt với tôi nhất. Đợi sau này lớn rồi đi làm, tôi sẽ hiếu thuận với bố và cô”.

“Nhưng…”, Lương Ngọc không nói hết câu nhưng họ biết và cũng hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô ta.

Người thân nhất của mình bị một người thân khác bày kế giết hại, thậm chí còn định để người khác làm nhục mình. Điều này đối với Lương Ngọc mà nói là đả kích quá khủng khiếp.

Đả kích như vậy khiến Lương Ngọc mãi mãi không thể thoát ra nổi.

Trong phòng yên tĩnh một lúc thì Chu Khúc Nhi đột nhiên nói: “Có lúc tôi cũng ngưỡng mộ Tuyết Nhi! Bởi vì tôi từng mơ mộng một nửa của mình sẽ là một tổng tài bá đạo như trong phim”.

“Nhưng đến khi tôi gặp được anh ấy, tôi rất nhanh đã phải lòng anh. Không phải vì anh bá đạo hay gì, cũng không phải vì anh đẹp trai mà vì sự chân thành của anh. Tôi thích cảm giác được ở bên anh”.

“Lúc đó tôi mới biết, đây mới là một nửa mà mình thật sự cần”.

“Nhưng đến ngày kết hôn thì anh không thể tỉnh lại được. Sau đó tôi gặp được Tần Sơn, tôi cứ tưởng là anh ấy quay về rồi, anh ấy đã tỉnh lại rồi. Nhưng khi gọi điện thoại đến bệnh viện thì mới biết không phải là anh ấy”.

“Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tần Sơn tôi lại nghĩ, anh ấy đã tỉnh lại rồi, trong lòng lại ôm một tia hy vọng, thậm chí mong người ở bệnh viện đó là giả, đây mới là thật. Nhưng giờ đây thì tôi đã tỉnh ngộ, không phải là anh ấy”.

Nói xong những lời này, Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Anh bị nhìn như thế nên ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại: “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ thế”.



Khi cách Lam Đảo chỉ còn một ngày nữa, Lương Vĩ Siêu bỗng cho họ ra ngoài, còn chuẩn bị cho họ một bữa thịnh soạn.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Bạch Diệc Phi có thể xuống giường và đi lại cũng không ảnh hưởng gì.

Ba người họ được mời đến bàn ăn. Đây là bàn ăn dài, người ngồi ở vị trí chính tất nhiên là Lương Vĩ Siêu, hai bên cô ta là Lâm Dụ Xương và Tần Sơn.

Sau khi đám Chu Khúc Nhi đến, nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn thì nuốt nước bọt. Bởi hai ngày nay họ không được ăn bữa ngon.

Vì vậy, Chu Khúc Nhi nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Phi: “Có được ăn không?”

Bạch Diệc Phi vẫn chưa lên tiếng thì Lương Vĩ Siêu đã nói: “Cứ yên tâm ăn đi! Nếu muốn giết các người thì hà tất phải hạ độc trên bàn ăn. Huống hồ, bây giờ vẫn phải bảo vệ các người ý chứ”.

Nghe thấy vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lời Lương Vĩ Siêu nói cũng có lý.

Lương Vĩ Siêu muốn giết họ thì dễ như trở bàn tay, đâu cần phải hạ độc vào thức ăn. Hơn nữa Bạch Diệc Phi còn phải dẫn họ đi tìm kho vàng. Hiện giờ Bạch Diệc Phi quan trọng như kho vàng nên Lương Vĩ Siêu nhất định sẽ bảo vệ anh.

Tất nhiên, trong lòng mọi người đều hiểu. Kiểu bảo vệ này chẳng qua chỉ là trước khi tìm thấy kho vàng thôi.

Sau khi nghĩ kỹ thì ba người đều ngồi xuống, không nói gì mà bắt đầu ăn cơm.

Đã lâu không được ăn ngon như này, vì vậy mà bất luận là Chu Khúc Nhi hay Lương Ngọc đều ăn không giữ ý gì, họ dùng tay bốc luôn.

Bạch Diệc Phi cũng không để ý gì mà nhét miếng lớn vào mồm.

Đợi sau khi họ ăn no, Lương Vĩ Siêu đột nhiên nói với Bạch Diệc Phi: “Đi với tôi một lát, tôi có lời muốn nói”, vì thế, Bạch Diệc Phi cùng Lương Vĩ Siêu đi ra boong tàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.