Tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm kí lạnh, chết lặng người.
Theo nhận thức của họ, Lương Vĩ Siêu và Tần Hoa đã là những người mạnh nhất rồi, nhưng họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Lương Vĩ Siêu bị bàn tay của người đó tát bay.
Điều này thật sự quá khủng khiếp.
Lương Vĩ Siêu đã đủ lợi hại rồi, mà người này, hoàn toàn không thể hình dung ra được thực lực ở tầng thứ mấy.
Còn Bạch Diệc Phi có phần kích động khi nhìn thấy người mới đến.
Lương Ngọc và Trần Ngạo Kiều cũng không khỏi phấn khích.
Bởi vì người này chính là Tử Y.
“Sư phụ!”
Ba người cùng gọi.
Tử Y vẫn còn rất hung hăng, chửi bới Lương Vĩ Siêu một trận: “Tôi ghét nhất loại người bắt nạt hậu bối như cô, lại còn bắt nạt học trò của tôi, cô tưởng rằng mình thật sự bất khả chiến bại sao? Tôi nhổ vào!”
Bạch Diệc Phi nhìn Tử Y hung hăng như vậy, không những không cảm thấy hoang đường mà ngược lại trong lòng rất ấm áp.
Trước đó anh có nghe nói khi Tân Thu đến cứu bọn Đạo Trưởng, Tử Y biết được chuyện liền đến tìm Tân Thu, sau đó đập phá nhà ông ta.
Nếu không nói về những chuyện khác, chỉ riêng quan hệ thầy trò thôi, Bạch Diệc Phi đã rất cảm động rồi, bởi vì Tử Y đối với anh rất tốt.
Mà vào thời khắc sinh tử này, Tử Y đã đến kịp lúc, khiến bọn họ không còn lo lắng nữa.
Lương Vĩ Siêu nắm chặt vai mình bò dậy, trừng mắt nhìn Tử Y nói: “Cô vi phạm nội quy!”
“Mẹ kiếp, rõ ràng là cô vi phạm trước”, Tử Y hừ lạnh.
Đám người thấy vậy thì ngạc nhiên không thôi.
Mọi người đều là người canh giữ kho vàng, chưa kể đến việc kho vàng số 1 có đến hai người, ba người còn lại mỗi người quản một kho, như vậy thì năng lực của họ phải rất mạnh, nhưng bây giờ xem ra Lương Vĩ Siêu rõ ràng không phải là đối thủ của Tử Y.
Sa Phi Dương nhàn nhạt giải thích: “Thật ra Tử Y là người canh giữ kho vàng số 2, nhưng bởi vì không phục người canh giữ kho số 1 là sư huynh của mình, thế nên họ luôn có tranh chấp với nhau”.
“Tử Y không có hứng thứ với những người canh giữ các kho vàng khác”.
Bạch Vân Bằng nghe xong thì sững sờ: “Như vậy cũng được sao?”
Trần Ngạo Kiều dường như hiểu ra gì đó bèn gật đầu nói: “Thì ra là như vậy!”
Nhưng mà, Tử Y đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Sa Phi Dương mà nói lớn: “Ông con mẹ nó câm miệng lại cho tôi! Nếu không phải ông có chút quan hệ với đồ đệ của tôi thì hôm nay bà đây giết ông đầu tiên!”
Sa Phi Dương nghe vậy thì bất giác dừng lại, sau đó im lặng không nói gì.
Sa Phi Dương là bậc thầy trong giới phong thủy, mà những người canh giữ kho vàng như bọn họ, điều cấm kỵ nhất là bị người khác biết về vị trị của kho vàng, cho dù Sa Phi Dương không nói ra thì điều đó cũng luôn là một quả bom hẹn giờ.
Đây chính là lí do lại sao Lương Vĩ Siêu phải giết chết Sa Phi Dương, và Lương Minh Nguyệt bắt giam Sa Phi Dương.
Tử Y quay đầu nhìn Lương Vĩ Siêu nói: “Sao da mặt cô lại dày đến vậy, còn dám nói tôi phạm quy?”
“Lợi dụng thân phận người canh giữ cửa mình, tùy tiện lấy vàng trong kho số 2, còn muốn xâm nhập vào kho số 3 và 4, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy chứ?”
“Còn ông, ông và sư huynh của ông đã nhúng tay vào bài kiểm tra để lựa chọn người canh giữ kho số 1, thậm chí còn huấn luyện một ứng viên khác trở thành đàn em của mình”.
“Sau khi Bạch Diệc Phi biết được việc của kho số 3, cô đã sắp đặt cậu ta rơi vào cái bẫy cho mình tạo ra, Lương Vĩ Siêu, gan của cô cũng khá lớn đấy!”
Sắc mặt của Lương Vĩ Siêu tái nhợt, bởi vì kế hoạch của cô ta đã bị nhìn thấu.
Nhưng ngay sau đó cô ta lại mỉm cười: “Vậy thì đã làm sao?”
Tử Y cười lạnh: “Làm sao ư? Đương nhiên là tôi sẽ giết chết cô rồi!”
Khi câu nói của cô ta cất lên, đột nhiên có hai người bước ra khỏi khu rừng.
Một nam một nữ, người đàn ông cầm con dao găm đặt dưới cổ người phụ nữ.
Người đàn ông kia là Tưởng An, còn người phụ nữ chính là người đã mất tích từ lâu- Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Vân Bằng và những người khác cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lương Vĩ Siêu khẽ cười: “Thế nào? Tự tin này đã đủ hay chưa?”
Ngừng một chút rồi cô ta nói tiếp: “Lý Tuyết đang ở trong tay tôi, nếu cô dám làm gì tôi, Lý Tuyết sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương, Lý Tuyết mà chết, vậy thì học trò tốt của cô sẽ không tha thứ cho cô đâu!”
“Không chỉ như vậy, còn có cả nhà họ Bạch, bởi vì cô ta đang mang thai đứa con của nhà họ”.
Tử Y nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó quay đầu lại hỏi Bạch Diệc Phi: “Cậu chọn như thế nào?”
Bạch Diệc Phi sững sỡ.
Một mặt là bảo vệ ngân khố của nhà nước không bị kẻ xấu xâm phạm, mặt khác chính là tính mạng của vợ và con mình, anh biết chọn sao?
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Lý Tuyết, trong lòng thầm đau xót.
Có lẽ đối với nhiều người đứng trước lựa chọn như vậy, là một người đàn ông, cho dù cảm thấy đau lòng thì cũng sẽ chọn hi sinh cái tôi để làm việc lớn.
Nhưng Bạch Diệc Phi thì lại không.
Anh không nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ hi vọng Lý Tuyết có thể sống, bởi vì Lý Tuyết là mạng sống của anh, là tất cả đối với anh.
“Vợ tôi chính là mạng sống của tôi”, Bạch Diệc Phi kiên định đáp.
Lúc này sẽ có rất nhiều người sẽ trách móc anh, bắt anh hi sinh cái tôi để thành toàn cho những người khác, nhưng dựa vào cái gì chứ? Bọn họ có tư cách gì bắt anh cứu giúp người khác?
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến chuyện này, thế nên anh vẫn chọn người mà mình coi trọng nhất, đó chính là Lý Tuyết.
Còn Lý Tuyết thì đau lòng nhìn Bạch Diệc Phi, bởi vì cô cũng rất day dứt.
Chỉ vì cô mà Bạch Diệc Phi bị thương, bạn bè và những người thân của anh cũng bị thương, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Mọi việc đều do bản thân cô, thậm chí anh phải đứng trước biến cố lớn như vậy cũng là do cô.
Lý Tuyết cũng muốn Bạch Diệc Phi không quan tâm đến cô, nhưng cô không thể.
Bởi vì cô đang mang thai đứa con của anh.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu và hỏi: “Nói đi, làm thế nào cô mới thả vợ tôi?”
“Các người lập tức rời khỏi đảo Lam, đợi tôi chuyển hết số vàng trong kho số 3 thì vợ anh sẽ trở về bình an vô sự”, Lương Vĩ Siêu cười nói.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không được, cô phải thả vợ tôi ra trước, tôi có thể đảm bảo với cô tất cả mọi người sẽ rời khỏi đảo Lam này”.
Lương Vĩ Siêu nghe thấy anh nói thì chế nhạo nói: “Anh còn có điều kiện để mặc cả với tôi sao?”
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm, im lặng.
Sau đó quay đầu lại nhìn Tử Y, Tử Y thở dài nói: “Cậu tự quyết định đi”.
Bạch Diệc Phi lại trầm mặc một hồi, bây giờ anh không có cách nào cứu Lý Tuyết, cũng không có cách nào để thương lượng.
Bạch Diệc Phi không muốn thỏa hiệp.
“Được...”
Nhưng anh vừa nói một tiếng thì Tưởng An đột nhiên đè Lý Tuyết xuống sau đó nói: “Không cần phải mặc cả nữa, bởi vì, cậu không cần lựa chọn”.
Nghe vậy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tưởng An.
Đám người bên Bạch Diệc Phi cũng chấn động.
Đặc biệt là Bạch Diệc Phi, tim thắt lại, nhìn Tưởng An chằm chằm.
Anh rất sợ, sợ Tưởng An sẽ dùng dao cắt cổ Lý Tuyết.
Sau đó, Tưởng An lùi lại một bước, dùng con dao găm trực tiếp cắt đứt dây trói cho Lý Tuyết.
Lý Tuyết được tự do rồi.
Mặt của Lương Vĩ Siêu đen lại.
“Đồ khốn, dám phản bội tôi!”
Nói xong, Lương Vĩ Siêu lập tức xông về phía Lý Tuyết.