Lưu Hiểu Anh cười khan hai tiếng rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ làm theo trái tim mình là được".
“Tôi còn phải đi phối thuốc. Đi trước nhé".
Sau khi nói xong thì Lưu Hiểu Anh nhanh chóng trở vào phòng nhỏ trên thuyền. Trong phương diện tình cảm thì Lưu Hiểu Anh cũng không muốn nói nhiều.
Lý Tuyết nhìn theo bóng lưng rời đi của Lưu Hiểu Anh thì đột nhiên nghĩ: Nếu như đổi lại là cô ấy, cô ấy sẽ làm như thế nào? Sẽ nghĩ thế nào chứ?
Lúc này Chu Khúc Nhi đi ra từ khoang thuyền, sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì cười nói: “Sao cậu lại đứng một mình ở đây? Không đi vào xem chồng cậu sao?”
Lý Tuyết thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô thấy Chu Khúc Nhi đỏ mặt đi đến thì hơi sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại, không khỏi cười nói: “Nhìn xem cậu nóng vội chưa này".
"Đứng sang một bên!”, Chu Khúc Nhi trừng mắt nhìn Lý Tuyết.
Ý cười tràn đầy trên gương mặt Lý Tuyết.
Sau đó hai người cười nói một lúc, trông rất vui vẻ.
Cảnh tượng vui vẻ này bị Lương Ngọc đứng trên hai người một tầng nhìn thấy hết.
Một mình Lương Ngọc đứng ở trên tầng, lúc thì nhìn biển, lúc thì quan sát Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết.
Cô ta đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó cô ta và Chu Khúc Nhi bị bắt về. Hai người đều khổ sở, đều buồn bã như nhau.
Nhưng mà bây giờ Chu Khúc Nhi đã không còn khổ sở, không còn buồn bã nữa rồi.
Còn Lương Ngọc thì lại khó vượt qua được.
Giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình, không có bất cứ người nào quan tâm đến cô ta.
Cô ta cảm thấy rất lạnh, không phải cơ thể lạnh, mà là trái tim.
Đột nhiên trong đầu cô ta xuất hiện một ý niệm.
Nhảy từ đây xuống, nhảy vào trong lòng biển.
Dù sao cũng không còn người nào quan tâm đến cô ta nữa, chỉ sợ sau khi bản thân nhảy xuống rồi cũng chẳng có người nào phát hiện ra.
Thế là Lương Ngọc tiến từng bước từng bước về phía trước, đi về phía lan can.
Cô ta nắm chặt lấy lan can, ý niệm trong lòng thúc giục cô ta nhảy xuống.
Đúng lúc này bàn tay của cô ta đột nhiên bị nắm lại.
Cơ thể Lương Ngọc hơi lung lay, sau đó cô ta quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc trong trí nhớ vang lên: “Cô gái ngốc nghếch này, đang làm gì đây hả?”
Lương Ngọc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì sợ đến ngây người.
…
Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng về đến thủ đô.
Du thuyền cập bến, tất cả mọi người đều xuống thuyền, Bạch Diệc Phi đếm lại nhân số thì đột nhiên phát hiện ra không thấy Lương Ngọc.
Thế là anh nhanh chóng đi tìm Trần Ngạo Kiều: “Đại sư huynh, sao sư muội còn chưa xuống?”
Nghe anh nói vậy thì trong lòng Trần Ngạo Kiều giật mình, anh ta tranh thủ thời gian quay lại thuyền tìm người.
Hai mươi phút sau, Trần Ngạo Kiều quay lại rồi im lặng lắc đầu: “Tôi đã tìm từng ngóc ngách trên thuyền hết rồi, không tìm được”.
Bạch Diệc Phi rất lo lắng, anh hỏi tất cả mọi người xem có ai nhìn thấy Lương Ngọc không.
Nhưng tất cả mọi người đều nói không nhìn thấy.
Tử Y nghe xong cũng có chút lo lắng, sau đó nghĩ đến gì đó nên nói: “Có lẽ Lương Ngọc xuống thuyền một mình trước rồi".
Bạch Diệc Phi nghe cô ta nói vậy mới đột nhiên phản ứng lại. Bản thân anh không để ý đến Lương Ngọc, mà trên thuyền này Lương Ngọc chỉ quen thuộc với anh, không quen những người khác, cho dù là đại sư huynh Trần Ngạo Kiều cũng vậy.
Trong những chuyện đã xảy ra kia, Lương Ngọc mới là người chịu đả kích lớn nhất.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất áy náy.
Đúng lúc này Lâm Cuồng đến nơi.
Bạch Diệc Phi nhìn Lâm Cuồng đứng trên bờ, hai mắt đang nhìn chằm chằm từng người trong đám bọn họ đi từ trên thuyền xuống.
Nhìn thấy vậy thì Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài một hơi, sau đó anh nói với Trần Ngạo Kiều: “Đi qua đó đi".
Vết thương trên người Bạch Diệc Phi quá nặng, không nên đi lại nên bây giờ Bạch Diệc Phi phải ngồi trên xe lăn.
Trần Ngạo Kiều đẩy xe đi xuống khỏi thuyền, đi đến bên cạnh Lâm Cuồng.
Lúc đi lên bờ anh bỗng phát hiện ra có rất nhiều cảnh sát được phái đến.
Bạch Diệc Phi nhìn Lâm Cuồng, anh do dự rất lâu mới nói: “Cậu biết?”
Lâm Cuồng gật đầu, sắc mặt cậu ta ảm đạm.
“Em thay mặt bố xin lỗi anh", Lâm Cuồng khẽ nói, trong giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Bạch Diệc Phi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu như chỉ có mình anh thì anh sẽ không để ý. Thế nhưng ông ta không chỉ nhằm vào mỗi anh, mà có rất nhiều chuyện ông ta gây ra đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của anh".
“Hơn nữa ông ta đã làm sai thì cũng nên chịu hậu quả".
Lâm Cuồng gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói: “Em biết, nhưng cho dù ông ấy có làm chuyện gì thì vẫn là bố em".
Bạch Diệc Phi im lặng không nói.
Lúc này Lâm Cuồng vượt qua Bạch Diệc Phi đi về phía Lâm Dụ Xương.
Lâm Cuồng đi đến trước mặt Lâm Dụ Xương, cậu ta hơi cúi đầu rồi hỏi: “Bố, con phải làm thế nào đây?”
Cả đoạn đường di chuyển này Lâm Dụ Xương đều thấy không cam tâm, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Cuồng thì tất cả vẻ không cam lòng đều biến mất hết.
Ông ta trầm mặc một lúc, sau đó vỗ bả vai Lâm Cuồng nói: “Bảo vệ nhà họ Lâm cho tốt".
Ông ta vừa nói xong thì có cảnh sát đi tới, dẫn Lâm Dụ Xương từ trong tay Tần Hoa rời đi.
Lâm Cuồng đứng yên tại chỗ, vẫn cúi đầu.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cậu ta như vậy thì trong lòng rất khó chịu.
Lâm Dụ Xương chậm rãi đi theo cảnh sát hướng về phía xe cảnh sát đang đậu. Nhìn bóng dáng chậm chạp của ông ta thì bỗng cảm thấy ông ta bỗng trở nên vô cùng già nua.
Ngay lúc ông ta định bước lên xe thì đột nhiên nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
Lâm Dụ Xương lập tức kinh hãi.
Đúng lúc này một tiếng xoạt vang lên, có bóng người hiện lên ngay sát ông ta.
Lâm Dụ Xương ngây ngẩn.
Sau đó ông ta cảm thấy ngực mình hơi đau xót nên chậm rãi cúi đầu nhìn.
Ông ta nhìn thấy bên ngoài lồng ngực mình đang ứa máu.
Tốc độ của người kia cực nhanh. Lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại đã thấy hai người cảnh sát áp giải Lâm Dụ Xương ngã trên mặt đất.
Sau đó Lâm Dụ Xương cũng ngã xuống theo.
Không khí đột nhiên ngưng đọng lại trong chớp mắt.
Lâm Cuồng ngẩng đầu, ánh mắt như vỡ vụn khi chứng kiến cảnh tượng này, sau đó cậu ta điên cuồng kêu lên: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương đi!”
Cậu ta nổi điên xông về phía Lâm Dụ Xương.
Bạch Diệc Phi cũng kịp thời phản ứng lại, anh không quan tâm đến cơ thể mình mà giãy dụa đứng lên rồi chạy tới.
Tần Hoa và đám cảnh cảnh sát cũng vây lại.
Trong nháy mắt có rất nhiều người vây quanh Lâm Dụ Xương.
Đúng lúc này Bạch Diệc Phi vừa muốn chen vào đã bị Lâm Cuồng hung hăng đẩy một cú.
“Cút!”, Lâm Cuồng gào lên một tiếng, hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi tràn đầy tơ máu.
Bạch Diệc Phi cắn răng, bởi vì chỗ Lâm Cuồng đẩy chính là lồng ngực của anh, mà xương ức của anh đã bị gãy. Một cú đẩy này khiến Bạch Diệc Phi đau đớn đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Nhưng anh nhịn được, bởi vì anh biết Lâm Cuồng còn đau đớn và đau lòng hơn anh rất nhiều.
Mặc dù Lâm Dụ Xương làm rất nhiều chuyện sai trái, chết cũng chưa hết tội, nhưng rốt cuộc thì ông ta vẫn là bố của Lâm Cuồng.
Trước đây Lâm Cuồng đã giúp Bạch Diệc Phi rất nhiều lần, Bạch Diệc Phi cũng thật sự coi Lâm Cuồng là anh em.
Vậy nên bây giờ anh có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Cuồng.
Người giết Lâm Dụ Xương giống như ánh sáng lóe lên, rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Đây rõ ràng là giết người diệt khẩu.
Lâm Dụ Xương vừa chết, muốn lên án việc Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng tác oai tác quái thì không có đầy đủ chứng cứ nữa.
Bởi vậy có thể nhìn ra người ám sát Lâm Dụ Xương chắc hẳn là Lương Vĩ Siêu hoặc là đồng lõa của bọn họ.
Lương Vĩ Siêu đã biết vị trí của kho vàng, nhưng bây giờ thì tạm thời bọn họ không dám ra mặt, chẳng qua chờ bọn họ phục hồi rồi thì chắc chắn sẽ lại đi đến kho vàng.
Tần Hoa nghĩ cần phải sắp xếp mai phục xung quanh kho vàng, ôm cây đợi thỏ.