Bạch Diệc Phi cau mày, anh nhìn quanh căn phòng, sau đó lập tức phát hiện có chỗ không bình thường.
“Hiểu Anh đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh chính là bác sĩ. Vì thế khi anh đột nhiên ngất xỉu thì Lưu Hiểu Anh phải nên có mặt ở đây, nhưng hiện tại lại không thấy Lưu Hiểu Anh đâu.
Ba người né tránh ánh mắt, không nhìn Bạch Diệc Phi.
Sau đó Tử Y đột nhiên cười nói: "Vừa rồi Tần Hoa bắt được mấy con cua, buổi tối có thể thay đổi khẩu vị".
Sau khi Tần Hoa phản ứng lại thì lập tức gật đầu nói: “Đúng, tổng cộng năm con".
Tử Y lại hỏi: "Cua đó nên hấp? Hay là xào lăn?"
Bạch Diệc Phi biết rõ bọn họ đang cố ý chuyển chủ đề, tâm trạng anh lập tức trầm xuống, đồng thời còn có một loại dự cảm không lành.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía Sa Phi Dương.
Bởi vì Bạch Diệc Phi biết Sa Phi Dương sẽ không nói dối.
Đúng là Sa Phi Dương không sẽ nói dối, nhưng mà lúc này đây ông ta dứt khoát giả bộ như không nhận ra, im lặng không nói.
Bạch Diệc Phi trợn tròn mắt.
Sau đó anh lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy thế thì trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Tử Y bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Bây giờ cơ thể cậu rất yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng cho khỏe. Còn xảy ra chuyện gì thì chờ khi nào cơ thể cậu khỏe rồi nói sau".
“Bây giờ nói cho con biết luôn đi!”, Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói.
Tần Hoa lập tức trấn an anh: "Đừng nghĩ nhiều nữa, trước tiên cứ an tâm tĩnh dưỡng đi".
Nghĩ nhiều sao?
Anh suy nghĩ nhiều sao?
Cùng lắm cũng chỉ muốn hỏi một câu vì sao Lưu Hiểu Anh không có ở đây mà thôi.
Bạch Diệc Phi lo lắng nhìn bọn họ, giọng nói theo bản năng cao lên rất nhiều: "Ngay cả xảy ra chuyện gì cũng không biết mà còn bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều?"
"Tôi chỉ muốn biết Lưu Hiểu Anh đâu rồi thôi? Cô ta làm sao? Đi đâu rồi?"
Sa Phi Dương nhìn Tử Y và Tần Hoa, sau đó bất đắc dĩ nói: "Vẫn nên nói đi, giấu giếm không được bao lâu đâu".
Nhưng mà Tần Hoa có chút lo lắng nói: "Cơ thể của cậu ấy đang rất yếu, ngay cả người bình thường cũng không bằng".
"Nói đi, sớm muộn cũng phải biết thôi", Tử Y cũng nghĩ thông suốt, vì vậy nhẹ gật đầu.
Sau đó Tử Y lại thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Hiểu Anh không có việc gì, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Về phần xảy ra chuyện gì thì vẫn nên để tự cậu đi hỏi cô ấy thì hơn".
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Ba người đồng thời lắc đầu.
Sau đó Tử Y bất đắc dĩ nói: "Sau khi cậu hôn mê thì cô ấy đã rời đi rồi. Sau này ông Sa có đi tìm, nhưng mà không tìm được".
Sa Phi Dương lập tức nói: "Có lẽ cô ấy vẫn còn ở đảo Lam, thuyền không hề di chuyển".
Bạch Diệc Phi ngây ngẩn cả người.
Tại sao có thể như vậy?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tại sao Lưu Hiểu Anh lại rời đi, còn không để bọn họ tìm được chứ?
Đột nhiên Bạch Diệc Phi cảm thấy trong lòng rất đau khổ, nhưng lại không biết vì cái gì, bởi vì anh không nhớ rõ gì cả.
Bạch Diệc Phi thì thào nói: "Vậy tóm lại đã xảy ra chuyện gì?"
Tạm thời Lưu Hiểu Anh không nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Diệc Phi cũng hơi an tâm, sau đó anh lại hỏi: "Tôi ngất bao lâu rồi?"
"Ba ngày rồi", Tần Hoa nói.
Bạch Diệc Phi muốn đi tìm Lưu Hiểu Anh, vì vậy giãy giụa muốn xuống giường: "Cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn muốn đi tìm cô hỏi cho ra nhẽ".
Sau khi nói xong thì anh đã dùng hết sức lực xuống giường đi ra ngoài, cũng không để ý sự ngăn cản của ba người bọn họ.
Tần Hoa rất sốt ruột, cũng rất lo lắng, anh ta tiến lên vài bước ngăn trước người Bạch Diệc Phi, sau đó rống lớn: "Bạch Diệc Phi, cậu bây giờ rất nguy hiểm, có biết không hả?"
Bạch Diệc Phi ngước mắt nhìn Tần Hoa rồi im lặng trong chốc lát. Sau đó anh nghiêm túc nói: "Tuy rằng em không nhớ rõ, nhưng em biết nhất định có liên quan tới em. Em nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu không em khó có thể yên lòng được".
Thấy vậy thì Tử Y đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bạch Diệc Phi, cậu có biết bây giờ cậu đã không kiểm soát được bản thân hay không!? Cái này còn quan trọng hơn cả việc yên lòng đấy!"
Bạch Diệc Phi lại sững người.
Anh theo bản năng nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Hình như anh đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lại bất lực, hình như còn chứng kiến một thứ giống như là quái vật mặt người trừng mắt nhìn anh.
Anh rất muốn cẩn thận nhớ lại gương mặt đó, nhưng mà cứ cố nghĩ thì huyệt thái dương lại đau lên, đau đến mức dường như anh muốn ngất tiếp.
Bạch Diệc Phi ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Tử Y nghiêm túc nói: "Con cuồng hóa rồi".
"Hơn nữa sau khi cuồng hóa thì thực lực đã vượt qua ông Sa".
Bạch Diệc Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Phải biết rằng Sa Phi Dương chính là cao thủ cấp cao cấp hai, vậy mà anh lại vượt qua cả Sa Phi Dương!
Bạch Diệc Phi có chút khó tin.
Lúc này Tần Hoa đột nhiên lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vươn tay nhận. Anh nhìn thấy bản thân trong gương, tóc đã bạc trắng một nửa, còn trắng hơn so với trước kia nữa.
Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn bản thân trong gương.
Tử Y hít sâu một hơi rồi nói: "Sau khi cậu cuồng hóa thì những thứ mà hai tháng trước chúng tôi đã dạy cậu đều đã được hấp thu, hơn nữa còn dung hòa với nhau".
"Nhưng mà có một điểm đã khiến tôi rất kinh ngạc, đó là thiên phú sau khi cuồng hóa của cậu".
"Chúng tôi không phải chưa từng thấy loại cuồng hóa giống như của cậu. Bởi vì nhà họ Bạch từng có trường hợp như vậy, nhưng mà khi bọn họ cuồng hóa thì vẫn có thể giữ lại một chút lý trí. Hơn nữa bọn họ ý thức được như vậy sẽ khiến cho cơ thể bị tổn hại, vì vậy đã nghĩ cách để áp chế loại cuồng hóa này". - Nguồn: Tamlinh247.com
“Bọn họ nghĩ rằng đây là một loại bệnh di truyền của gia tộc. Mới đầu chúng tôi cũng cho là vậy".
“Hơn nữa trước khi đi Bạch Vân Bằng cũng cố ý dặn dò tôi, để tôi chú ý tới cậu nhiều hơn".
“Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được lần cuồng hóa này không phải là do phẫn nộ, điều này khiến tôi rất khó lý giải".
Gương mặt Bạch Diệc Phi ngây ra như phỗng.
Lúc trước thật sự anh đã từng có tình huống như vậy, nhưng có vẻ cũng không quá nghiêm trọng. Hơn nữa sức mạnh bạo phát ra cũng làm cho anh cảm thấy rất vui mừng, nên hoàn toàn không để ý.
Nhưng hiện giờ anh đã hiểu.
Bởi vì số lần anh cuồng hóa tăng nhiều lên, cho nên thời gian dài đã khiến anh mất hết lý trí.
Nếu như Bạch Diệc Phi biết có thể mất đi lý trí, gây tổn thương cho bạn mình, thì anh tuyệt đối không chọn con đường này.
Tử Y nhìn vẻ mặt ảm đạm của Bạch Diệc Phi thì lập tức nói: "Cậu cũng đừng quá lo lắng, sẽ có biện pháp có thể khống chế tốt hơn".
Sau đó Tử Y nói với Sa Phi Dương: "Đành nhờ ông Sa đi một chuyến, đi đến thủ đô mang loại thuốc này về rồi".
Sa Phi Dương gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.
Tử Y lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi, sau đó nghiêm túc nói: "Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng vẫn còn ở đảo Lam. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là bảo vệ kho vàng này".
Tuy thực lực Tử Y cao cường nhưng vẫn không chống lại được nhiều kẻ địch.
Nếu như chỉ có mình Đạo Trưởng hoặc là Lương Vĩ Siêu, thì Tử Y khẳng định không có vấn đề. Nhưng nếu bọn họ đi cùng nhau, còn dẫn theo người giúp đỡ thì Tử Y không nắm chắc được.
May mắn còn có Tần Hoa có thể kiềm chế được Đạo Trưởng.
Nhưng Bạch Diệc Phi rất muốn đi tìm Lưu Hiểu Anh. Nhưng như thế thì không được, lỡ như không tìm được Lưu Hiểu Anh, nhưng lại gặp phải đám Đạo Trưởng thì chẳng phải là đi chịu chết sao?
Nhưng nếu để cho Tần Hoa hay là Tử Y đi theo Bạch Diệc Phi thì bên kho vàng không được bảo vệ tốt.
Vì vậy Tử Y và Tần Hoa mới không muốn Bạch Diệc Phi đi tìm Lưu Hiểu Anh.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Biết rõ phải lấy đại cục làm trọng, vì vậy anh cũng gật đầu.