Nếu người đàn ông chia sẻ trái tim của mình thành nhiều phần cho những người phụ nữ khác nhau, nhưng những người phụ nữ đó lại trao trái tim duy nhất của mình cho người đàn ông đó, vậy thì, làm sao họ cam tâm mình chỉ là một trong những số đó đây?
Bạch Diệc Phi không phải thích cho Lục Dương, bởi vì cậu ta từ nhỏ đã sống trên đảo Lam, có giải thích thì cậu ta cũng không rõ ràng được.
Lục Dương cũng không hiểu mà hỏi: “Nếu chị hai của tôi thích chú thì sao?”
Bạch Diệc Phi bất giác nhíu mày.
Không phải vì Lục Dương nói Lục Miêu Miêu thích anh, mà bởi vì anh đột nhiên anh nhận ra rằng, Lục Dương gọi Lục Miêu Miêu là chị hai, cũng có nghĩa hai người họ vẫn còn một người chị cả nữa.
Nhưng hôm nay lúc ăn cơm, Bạch Diệc Phi không thấy ai khác ngoài họ.
Anh rất tò mò nên muốn hỏi, nhưng vừa định nói thì Lục Dương đã lên tiếng trước: “Ông chủ Bạch, chúng ta đến rồi”.
Lục Dương chỉ tay vào tòa nhà ba tầng trước mặt, đó chính là Lam Cư.
Phong cách trang trí của Lam Cư khá cổ, bên ngoài cổng có hai con sư tử đá, trên cửa gỗ có hoa văn trạm khắc, nhìn rất hoành tráng.
Mỗi bên cổng cũng có hai cửa nhỏ, giống như cửa chính và cửa phụ thời cổ đại.
Khi anh chuẩn bị bước vào thì Lục Dương nói: “Ông chủ Bạch, muốn vào thì phải mua vé, mỗi người một cục vàng cỡ hạt đậu”.
Sau khi nghe xong Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc.
Nhìn vào trong lúc này quả nhiên có mấy người mặc quần áo in logo nhà họ Hồng đứng trước cửa thu vé.
Nhưng vàng trên người Bạch Diệc Phi, nhỏ nhất cũng cỡ móng tay, phải làm thế nào đây?
Loại đồ này không giống thừa thì sẽ trả lại tiền lẻ.
Đúng lúc này, Lục Dương từ trong túi xách lấy ra hai cục vàng, đưa cho người gác cửa thu vé.
Sau khi người đàn ông nhận vàng xong thì cười nói: “Xin mời hai vị vào trong, chúc hai người sớm ôm được người đẹp”.
Bạch Diệc Phi cũng không nghĩ nhiều, đi theo Lục Dương vào.
Nhìn từ bên ngoài Lam Cư không lớn lắm, nhưng sau khi bước vào, thật ra nó rất lớn.
Tầng 1 được coi là đại sảnh, nhưng cũng có bày nhiều gian hàng, các gian này phục vụ cho các dịch vụ, mỗi gian là một dịch vụ khác nhau, trên các quầy có các người đẹp, cao cấp hơn so với các cô trong chợ đêm.
Tầng 2 là khu bán đấu giá.
Cuộc đấu giá này là những người bị bắt về làm người hầu vì bố mẹ họ không trả được nợ, hoặc những người phụ nữ đẹp của những khu khác.
Mục đích của Bạch Diệc Phi rất rõ ràng nên anh đi thẳng lên tầng hai.
Vì là khu đấu giá nên tầng 2 có một hội trường lớn, ở giữa có một cái bệ cao để trưng bày, xung quanh đều có ghế ngồi.
Hai người đến rất đúng lúc, chỗ họ ngồi không quá xa cũng không qúa gần.
Sau nửa giờ, hội trường gần như đã chật kín, và không nghi ngờ gì, hầu hết người tới đều là nam giới.
Lúc này, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Phiên đấu giá ở đây không giống như bên ngoài, mời một người phụ nữ xinh đẹp làm người dẫn chương trình, mà lại mời một người đàn ông có vẻ ngoài tương đối đẹp trai, người đàn ông mặc một bộ vest và đeo kính gọng, nhìn rất đứng đắn.
Gã ta bước lên sân khấu, cầm micro, giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp: “Chào mừng mọi người đến với nhà đấu giá Lam Cư, tôi cũng không nói nhiều nữa, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu”.
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một người đẹp, thân hình của cô ấy phải gọi là đỉnh của chóp!”
“Mời mọi người thưởng thức!”
Nói xong, một vài người đàn ông mặc quần áo có logo của nhà họ Hồng đẩy một chiếc lồng sắt lên sân khấu, chiếc lồng đó được bọc bằng vải đen.
Sau khi những người này đẩy lồng sắt lên sân khấu thì xoay người đi xuống.
Người dẫn chương trình bước đến bên cạnh lồng sắt và vén tấm vải đen lên.
Bạch Diệc Phi nhìn cảnh này, trong lòng sững sờ.
Khoảnh khắc tiếp theo, tấm vải đen lộ ra thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ bên trong không phải Lưu Hiểu Anh.
Tuy nhiên người phụ nữ đó thật sự là một bảo vật, chưa kể đến vẻ ngoài xinh đẹp, bộ đồ của người hầu càng làm nổi bật thân hình cực chuẩn của cô ta.
Hai tay người phụ nữ bị trói lại, miệng bị nhét một miếng vải, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.
Người dẫn chương trình vui vẻ lấy miếng vải khỏi miệng người phụ nữ, ngay lập tức người phụ nữ hét lên: “Cứu tôi vớ, thả tôi ra, xin hãy cứu tôi...”
Tuy nhiên những lời cầu xin ấy đều vô dụng, những người phía đưới khán đài không một chút đồng cảm, thậm chí còn có người cổ vũ và reo hò.
Về phần người dẫn chương trình, gã ta thậm chí còn lấy ra một chiếc roi dài quất vào người người phụ nữ đó: “Con mẹ nó im đi”.
“A!”
Người phụ nữ bị đánh một roi, trên người lập tức xuất hiện những vết đỏ, sau đó cô ta khóc lớn.
Anh không thể hấp tấp giống như trước đây, vả lại đây không phải địa bàn của mình, kích động sẽ không có kết quả tốt, chưa nói tới việc anh còn phải tìm Lưu Hiểu Anh, bắt buộc phải nhẫn nhịn.
Không phải Bạch Diệc Phi lương thiện, mà là hành vi vô nhân đạo như vậy khiến anh nhớ đến Long Linh Linh, trước đây cô ta cũng suýt bị đòn roi đánh chết, và bản thân anh cũng bị Chu Truyền Võ đánh đập điên cuồng trên thuyền.
Người phụ nữ kia càng khóc, gã dẫn chương trình càng đánh mạnh hơn.
“Chát chát chát...”
Tiếng roi vang lên không dứt.
Bạch Diệc Phi vô cùng căm phẫn nhưng chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.
Lục Dương ngồi bên cạnh nhận ra sự dị thường của Bạch Diệc Phi, nhanh chóng nói: “Ông chủ Bạch, ở chỗ chúng tôi những chuyện này rất bình thường, chỉ cần không đánh chết, những người phụ nữ đó sẽ bị đánh cho đến khi khuất phục”.
Bạch Diệc Phi nghiến răng hỏi: “Đàn ông thì sao? Cho dù đàn ông bị đánh như vậy thì họ vẫn cứ chịu đựng à?”
Lục Dương sửng sốt một chút, tựa hồ không hiểu ý của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi mím môi, hít sâu một hơi, sau đõ khẽ lắc đầu: “Không sao, không sao”.
Không biết đã mất bao lâu, tiếng khóc của người phụ nữ dần yếu đi, có vài người đàn ông không chịu được bèn lên tiếng nói: “Tôi nói này, đừng đánh nữa, nếu anh đánh chết cô ta thì con mẹ nó ai sẽ mua một cái xác chứ?”
Nghe thấy vậy, gã dẫn chương trình lập tức dừng lại.
Còn người phụ nữ trong lồng sắt thì cúi đầu thở dốc, nhưng không dám kêu khóc thành tiếng nữa.
Gã kia ném roi đi, cười nhẹ với đám người mà nói: “Các vị không biết rồi, người hầu không nghe lời thì phải đánh, nhỡ đâu khi mọi người mua cô ta rồi, cô ta không phục vụ thì chẳng phải là trách nhiệm của chúng tôi sao?”
“Chúng tôi phải làm cho bọn nó khuất phục trước, đợi khi mua về rồi thì mới ngoana ngoãn nghe lời quý khách được”.
Nghe điều này, một số người cho rằng có lý nhưng một số người lại phản bác: “Nếu đánh thành tàn tật hoặc gãy xương, vừa mua về đã chết thì sao? Như thế chẳng phải lừa đảo à?”
Gã dẫn chương trình nghe xong lời này thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, vô cùng kiêu ngạo mà nói rằng: “Anh dám nói nhà họ Hồng chúng tôi lừa đảo?”
Lời vừa dứt, cả hội trường đều yên tĩnh.
Lam Cư là tài sản của nhà họ Hồng, thế nên dù có chuyện gì xảy ra thì có thể hiểu là vấn đề của bọn họ.
Nhưng nhà họ Hồng là người đứng đầu khu số 4, ai dám nghi ngờ họ thì chính là khiêu khích với người đứng đầu.
“Tại đây tôi muốn nói cho mọi người biết, nhà họ Hồng chúng tôi tuân thủ nguyên tắc trong làm ăn, thuận mua vừa bán, mẹ kiếp, nếu không muốn làm ăn với chúng tôi thì có thể cút, đừng có mà gây chuyện ở đây, bất kể là ai, kết cục sẽ rất khó coi đấy”, gã dẫn chương trình ngạo mạn nói.
Cả hội trường vẫn rất yên tĩnh.
Khoảnh khắc tiếp theo, gã ta lại nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Được rồi, chúng ta tiếp tục nào”.
“Về vật phẩm này, tôi không giới thiệu nhiều nữa, là vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá nên tôi để cái giá hữu nghị cho mọi người”.
“Một chỉ vàng”.
Ngón tay vàng có nghĩa là miếng vàng to bằng một đốt ngón tay, đây đã được coi là một lượng vàng rất lớn rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dùng nhiều tiền để mua người phụ nữ này về cũng không phải không có lợi.
Bởi vì khi mua về thì cô ta thuộc về anh, anh muốn làm gì cũng được, và người phụ nữ này tốt hơn những người phụ nữ bên ngoài.
Sau đó lập tức có người ra giá: “Một ngón tay 3 hạt!”