Người phụ nữ nọ nghe xong câu này, hơi cắn môi, nhẹ giọng trả lời: “Tôi tên là Hứa Y Y, tôi không có nhà”.
Hơi ngập ngừng, Hứa Y Y lại nói: “Anh đã mua tôi, thì tôi chính là người của anh rồi”.
Bạch Diệc Phi nghẹn lời.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên hừ mùi: “Anh cần nghĩ cách làm sao để giải thích với Tuyết Nhi về chuyện này”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy đau đầu không thôi: “Cái đó, Hứa Y Y, không phải như vậy, tôi đã kết hôn rồi, có vợ rồi, cái đó, nếu không thì tôi giới thiệu anh đẹp trai khác cho cô quen nhé?”
Hứa Y Y cúi đầu không nói gì.
Bạch Diệc Phi đang nghĩ đến Bạch Hổ và Trần Ngạo Kiều, bọn họ cũng không có người bên cạnh chăm sóc.
Nhưng đúng vào lúc này, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Lục Dương đâu? Đứa bé trai đó”.
“Đã về nhà rồi”, Lưu Hiểu Anh thờ ơ nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, yên lặng một hồi rồi hỏi: “Hiểu Anh này, tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại rời đi?”
Đây là điều mà Bạch Diệc Phi muốn biết nhất.
Lưu Hiểu Anh nghe đến câu hỏi này thì khựng lại một chút, còn không kiềm được mà run rẩy.
Lưu Hiểu Anh yên lặng tiếp tục bôi thuốc cho Hứa Y Y, đợi sau khi băng bó xong xuôi mới trả lời bằng giọng đều đều: “Anh thực sự không nhớ gì nữa à?”
“Tôi thực sự không nhớ gì cả”, Bạch Diệc Phi đáp.
Lưu Hiểu Anh mím môi, nhẹ giọng nói: “Không nhớ cũng không sao”.
Lưu Hiểu Anh nói bằng giọng hờ hững: “Bởi vì tôi cũng không nhớ nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi cạn lời, sau đó nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thà rằng gạt tôi cũng không nói sao?”
“Anh muốn tôi nói thế nào?”, Lưu Hiểu Anh hỏi.
Bạch Diệc Phi nói: “Xảy ra chuyện gì thì cô cứ nói thẳng chứ sao”.
“Được, tôi nói rồi anh đừng hối hận!”, Lưu Hiểu Anh đột nhiên nổi giận quát.
Lúc Bạch Diệc Phi đang định nói là mình sẽ không hối hận thì đột nhiên cửa bị bật mở ra.
Tiếp đó một cậu bé người bê bết máu lăn vào bên trong phòng.
Người này chính là Lục Dương.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lục Dương ngã xuống đất, nhưng lại lập tức bò dậy, nhào về phía bên cạnh Bạch Diệc Phi gào khóc: “Ông chủ Bạch, mau đến cứu bố mẹ tôi, còn có chị tôi nữa, mau đến cứu bọn họ!”
...
Khi Bạch Diệc Phi và những người khác đến nhà họ Lục, nhà hàng của nhà họ Lục đã bị đập phá tan tành.
Trong phòng ăn, ngoài sân, trên tường và dưới đất toàn là máu, chết rất nhiều người.
Nhưng Lục Dương lại xông thẳng vào bên trong sân, gào hét gọi: “Bố! Mẹ!”
Lục Viễn và vợ ông ta nằm trên đất trong chòi nghỉ mát.
Chính là chỗ t mà bọn họ từng tiếp đãi Bạch Diệc phi lúc trước.
Lục Viễn bị dao cứa rách cổ họng, trên cổ toàn máu là máu.
Mà vợ của Lục Viễn, cũng bị cắt cổ y như vậy.
Vợ của Lục Viễn đã chết, Lục Viễn vần còn sống, ông ta cố gắng dốc chút sức tàn nhìn Lục Dương một cái.
Bạch Diệc Phi lập tức chạy tới, ôm Lục Viễn hỏi: “Là ai? Ai làm?”
Lục Viễn sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hai mắt sáng lên, bởi vì ông ta đã nhìn thấy hy vọng, ông ta vươn hai bàn tay nhuốm đỏ máu nói: “Cứu… mau cứu… Miêu Miêu”.
Đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của Lục Viễn, bởi vì nói xong câu này thì ông ta đã tắt thở.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu được, Lục Viễn chống chọi được đến tận bây giờ là để đợi anh.
Trái tim Bạch Diệc Phi lại đột nhiên nhói đau.
Bạch Diệc Phi đến khu số 4 này đã nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của Lục Viễn, mặc dù Lục Viễn đối với anh là có điều cần nhờ vả, nhưng đối với Bạch Diệc Phi mà nói, đây không phải là một việc khó để thực hiện.
Hơn nữa, nếu như không có nhóm người nhà Lục Viễn, anh căn bản không thể cứu được Lưu Hiểu Anh.
Hơn nữa, gia đình Lục Viễn mặc dù sống ở đây nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ấm áp.
Cho nên Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi Lục Dương: “Tại sao lại thế? Là ai đã làm? Bố của cậu có kẻ thù nào sao?”
Nhưng Lục Dương lại gào khóc thảm thiết, bởi vì Lục Viễn đã chết rồi. . truyện ngôn tình
Khóc một hồi lâu, Lục Dương đột nhiên vươn tay đẩy Bạch Diệc Phi, hét lớn: “Đều là vì chú!”
“Chú còn ở đây làm bộ làm tịch đóng giả người tốt nữa à? Đều là tại chú, chú là ma quỷ!”
Bạch Diệc Phi ngẩn ra: “Vì tôi?”
Lục Dương hét lớn: “Nếu không phải vì chú xúc phạm ông Khúc và nhà họ Hồng thì làm sao mà bọn họ lại tìm đến đây?”
“Bởi vì chú đã náo loạn Lam Cư! Bọn họ đã nhìn thấy là tôi đưa chú đến Lam Cư, không tìm được chú, liền đến tìm chúng tôi!”
“Chú có biết không, nếu không phải bố tôi bảo tôi đưa mấy người đi về nhà cũ lúc trước thì chú chắc chắn sẽ không thể sống được đến bây giờ!”
“Chú chính là ma quỷ!”
“Chú không phải rất giỏi giết người sao? Chú đi giết hết bọn chúng đi! Giết sạch bọn chúng đi! Tại sao không đi giết chúng đi?”
Ma quỷ!
Trong đầu Bạch Diệc Phi nổ ầm một tiếng.
Anh không thể ngờ được, bản thân mình trong mắt đứa nhỏ này lại có hình tượng như vậy.
Nhưng những điều này không quan trọng.
Quan trọng là, Lục Viễn rõ ràng đã biết mình xúc phạm đến nhà họ Hồng, nhưng lại để Lục Dương đưa bọn họ đến nơi an toàn.
Nói cách khác, nhà họ Lục chính là ân nhân cứu mạng của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi trước giờ vẫn luôn có ân báo ân, có thù báo thù.
Trước khi chết, Lục Viễn cần Bạch Diệc Phi cứu Lục Miêu Miêu, cũng tức là nói, Lục Miêu Miêu bây giờ vẫn còn sống, nhưng hẳn là đã bị người nhà họ Hồng bắt đi rồi.
Cho nên, anh phải đi cứu Lục Miêu Miêu.
Anh phải đến nhà họ Hồng để báo thù cho nhà họ Lục.
Nhưng Bạch Diệc Phi biết mình bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, đồng thời cũng không thể khống chế được bản thân rơi vào trạng thái hoá cuồng, anh cũng không biết bản thân mình sau khi hoá cuồng thì trông sẽ ra sao.
Tại sao trong mắt một cậu bé, anh lại là ma quỷ?!
Anh thực sự là ma quỷ hay sao?
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, tạm thời không nghĩ đến những việc này nữa, anh giữ lấy Lục Dương đang kích động, nói: “Cậu bình tĩnh chút, nghe tôi nói, việc này là do tôi, tôi sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, cậu hận tôi, tôi cũng có thể hiểu được”.
"Nhưng trước khi bố cậu qua đời, ông ấy bảo tôi đi cứu chị của cậu, cậu cũng nghe thấy rồi, chị của cậu vẫn còn sống, tôi phải cứu chị của cậu về”.
“Bất kể ra sao, tôi xin thề, cho dù phải liều mạng mình, cũng sẽ cứu chị cậu ra khỏi nhà họ Hồng”.
Cũng cùng lúc đó, cái suy nghĩ muốn thống trị đảo Lam xuất hiện trong cuộc đấu giá kia lại nhảy ra trong đầu anh.
Khi mở mắt ra, Bạch Diệc Phi nhìn về phía Lục Viễn, đột nhiên phát hiện trong tay Lục Viễn đang nắm chặt một thứ gì đó.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, ngồi xổm xuống, gồng sức bẻ mở bàn tay của Lục Viễn ra, phát hiện bên trong lại là một mảnh giấy, chẳng qua đã bị máu nhuộm đỏ cả rồi.
Bạch Diệc Phi mở tờ giấy ra, nét chữ trên đó rất rõ ràng.
“Thằng nhãi chết tiệt, dám giết người của nhà họ Hồng tao, lá gan không nhỏ, cho mày thời gian ba ngày, nếu như trong ba ngày này mà mày không đến nhà họ Hồng thì đừng trách bọn tao không lưu tình với con nhỏ này”.
Bạch Diệc Phi đọc xong, liền siết chặt nắm tay theo bản năng.
Lục Viễn đến chết vẫn không hề bán đứng Bạch Diệc Phi, thậm chí cả nhà đều bị giết hết rồi cũng không nói ra chỗ Bạch Diệc Phi ở.
Bạch Diệc Phi không biết tại sao lại như vậy?
Ân tình như vậy của Lục Viễn quả thực quá nặng.
Nặng đến mức khiến anh sắp không thể thở nổi.
Đồng thời, ý tưởng về việc thống trị đảo Lam cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt