Nhưng không giống với lần đầu tiên, sau lần va chạm này thì Bạch Diệc Phi không bay ra ngoài giống như tưởng tượng của Hồng Kỳ.
Bạch Diệc Phi đứng im, đồng thời Hồng Kỳ còn cảm thấy bản thân không phải đánh nhau, mà giống như đang đánh vào bọt biển vậy.
Hồng Kỳ vô thức ngây ra.
"A!"
Bạch Diệc Phi đột nhiên rống lên.
Ngay sau đó một luồng sức mạnh mà Hồng Kỳ không thể tưởng tượng được lao thẳng về phía gã, như thể một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện và đè lên người gã vậy.
"Á!"
Hồng Kỳ hét lên một tiếng, sau đó bay thẳng ra ngoài.
"Ầm!"
Tình huống lần này hoàn toàn trái ngược với lần trước, bay lộn ngược ra ngoài và ngã xuống đất lại là Hồng Kỳ.
Nhìn thấy cảnh này thì sư đệ của Đạo Trưởng biết ngay tình huống không ổn, tên đó phản ứng cực kỳ nhanh chóng, vội xoay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này tốc độ của tên đó làm sao có thể so với Bạch Diệc Phi được chứ?
Cho nên khi sư đệ của Đạo Trưởng vừa xoay người thì đã bị Bạch Diệc Phi đá vào lưng một cái.
"Ầm!"
Sư đệ của Đạo Trưởng cũng bay ra ngoài, rồi rơi xuống đất.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều chết lặng.
Trường Tiễu ngây người nghĩ: Đây là Bạch Diệc Phi sao? Trước đây không phải chỉ đánh hòa với anh ta thôi sao?
Anh bây giờ thật sự quá mạnh rồi?
Hồng Kỳ bò lên từ dưới đất, gã vừa lùi lại vừa kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: "Thứ quái quỷ gì đây?"
Trước kia khi Bạch Diệc Phi chiến đấu với Đạo Trưởng thì đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, anh dùng đầu đập ngất một cao thủ cấp hai, sư đệ của Đạo Trưởng còn nhìn thấy tận mắt.
Khi đó ông ta không để ý lắm, bởi vì ông ta cũng có thể đánh bại được cao thủ cấp hai đó.
Nhưng một lần nữa nhìn thấy Bạch Diệc Phi tiến vào trạng thái này thì lại hoàn toàn khác với lần trước, bởi vì thực lực của anh lại cao hơn.
Đồng thời ông ta cũng chú ý đến tóc của Bạch Diệc Phi, tóc anh đột nhiên trở nên bạc trắng.
Cho dù Bạch Diệc Phi có nhuộm tóc cũng không che được mái tóc chuyển sang màu trắng của anh.
Sư đệ của Đạo Trưởng ngạc nhiên nói: "Má nó đây là biến thân sao?"
“Cái quái gì vậy?”, Hồng Kỳ càng thêm sững sờ: “Biến thân gì chứ? Tưởng mình là Ultraman sao?"
Nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Bạch Diệc Phi thì Hồng Kỳ lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Má nó, thật sự biến thân rồi? Có phải quá ảo diệu rồi không?"
"Mẹ kiếp, mặc kệ đi, lên hết cho tao!"
Khi nói câu này thì Hồng Kỳ thật sự đã sợ hãi.
Hồng Kỳ là một cao thủ cấp hai, những vệ sĩ này chỉ là vệ sĩ bình thường mà thôi, muốn lên thì Hồng Kỳ có thể lên một mình, nhưng gã lại không làm thế.
Bởi vì vừa rồi gã cảm giác được thực lực của Bạch Diệc Phi thật sự rất mạnh.
Cho nên Hồng Kỳ mới kêu bọn họ lên, là để bọn họ đi chặn Bạch Diệc Phi lại.
Còn đám vệ sĩ kia có lẽ là vì đã sống ở đảo Lam quá lâu, nên cho dù rất sợ hãi, thậm chí sợ chết khiếp thì cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của Hồng Kỳ, vì thế bọn họ hét lớn lên rồi xông về hướng Bạch Diệc Phi.
Mà giờ phút này Bạch Diệc Phi đã hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Trong mắt anh mọi người đều là quái vật, quái vật muốn giết chết anh.
Vì vậy suy nghĩ của anh chính là giết chết tất cả những con quái vật này!
Người thứ nhất lao lên, Bạch Diệc Phi khẽ xoay người đấm vào ngực người đó.
"Phụt!"
Ngực của người đó trực tiếp trũng xuống và lồi một khối ở sau lưng.
Rất rõ ràng người đó đã bị Bạch Diệc Phi đánh thẳng vào tim, suýt chút nữa tim của tên đó cũng bị bay thẳng ra ngoài từ sau lưng.
Sau đó Bạch Diệc Phi quay người lại bắt lấy người thứ hai đang lao tới, anh đấm một cú vào đầu tên đó.
Đầu người đó trực tiếp nổ tung.
Bọt máu tung tóe.
Nhìn thấy cảnh này thì tất cả mọi người đều chết lặng.
Ngây ngẩn.
Dù có hiểu biết đến mấy thì họ cũng chưa từng thấy chiêu thức giết người như vậy.
Thực sự quá tàn nhẫn quá.
Trước sức mạnh đáng sợ ấy thì nỗi sợ hãi đã bắt đầu dâng lên.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Thế nên không ai dám tiến tới nữa, bọn họ hết người này đến người khác lùi về phía sau rồi bỏ chạy tán loạn.
Hồng Kỳ và sư đệ của Đạo Trưởng cũng run lên vì sợ hãi.
Hồng Kỳ kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: "Rốt cuộc hắn ta là thứ gì vậy?"
“Má nó làm sao tôi biết được?”, sư đệ của Đạo Trưởng lắc đầu, giọng nói run run.
Người đàn ông đeo đôi bông tai vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nói: "Anh ta mạnh quá!"
Bây giờ nhóm người Trường Tiễu hoàn toàn quên mất cái chết bi thảm của Đầu Trọc, bởi vì họ bị sốc trước sức mạnh của Bạch Diệc Phi.
Đột nhiên có người nói: "Anh ta như thế này có phải hơi không ổn không?"
"Chúng ta có cần ngăn cản anh ta không?"
Trường Tiễu tỉnh táo lại, anh ta lập tức hiểu ra, thế nên đã đi tới bên cạnh Bạch Diệc Phi, dùng tay vỗ vai Bạch Diệc Phi rồi nói: "Bạch Diệc Phi, bình tĩnh lại".
Bạch Diệc Phi lập tức quay người lại, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Trường Tiễu.
Trường Tiễu bị sốc nặng khi nhìn thấy đôi mắt mang đầy oán khí và máu tanh này.
"Đại ca, cẩn thận!"
Tiếng kêu vang lên từ phía sau Trường Tiễu.
…
Bạch Diệc Phi tiến vào trạng thái cuồng hóa thì không còn lý trí, cũng không phân biệt được địch ta.
Trường Tiễu bây giờ chỉ là một con quái vật có vẻ ngoài xấu xí trong mắt anh, một con quái vật muốn lấy mạng của anh.
Nhưng anh lại cảm nhận được một thứ cảm xúc mà anh không hiểu được truyền tới từ tay Trường Tiễu, nhưng chính bởi vì không hiểu nên anh rất cáu kỉnh, không thể nghĩ ra được thì chỉ có một cách.
Đó chính là giết chết!
Tất cả mọi thứ mà anh không thể nghĩ ra, toàn bộ đều phải chết.
"A!"
Bạch Diệc Phi hét lên, anh nhìn chằm chằm vào Trường Tiễu, sau đó đập đầu mình vào đầu anh ta.
Tốc độ của Bạch Diệc Phi rất nhanh, Trường Tiễu phản ứng lại ngay, tuy rằng anh ta có thực lực cấp cao cấp ba, nhưng dưới tình huống như vậy anh ta đành phải ôm tay lại để bảo vệ đầu mình.
Nhưng cho dù như vậy thì khi đầu của Bạch Diệc Phi đâm tới đã đập trúng cánh tay anh ta, anh ta nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, sau đó thì bị một sức mạnh cực lớn đánh văng ra ngoài.
"Đại ca!"
Đám đàn em của Trường Tiễu lập tức bước tới để bảo vệ anh ta.
Hồng Kỳ và sư đệ của Đạo Trưởng sững sờ.
"Chết tiệt, tình huống gì thế này?”
"Hắn ta còn đánh cả người phe mình sao?"
Đám vệ sĩ nhà họ Hồng cũng chết lặng.
Nhưng rất rõ ràng, đối với bọn Hồng Kỳ thì đây là một chuyện rất tốt, bởi vì bọn họ không cần phải phái người phe mình đi nạp mạng nữa.
Theo tình trạng hiện tại của Bạch Diệc Phi, thì không ai trong số những người có mặt ở đây có thể đánh lại được.
Trường Tiễu cố gắng đứng dậy, một vết máu chảy ra từ khóe miệng anh ta, có lẽ cánh tay phải của anh ta cũng đã bị gãy.
Nhìn thấy Trường Tiễu như vậy thì người đàn ông đeo hoa tai đột nhiên hét lên với Bạch Diệc Phi: "Mẹ kiếp có phải anh điên rồi không? Đại ca của chúng tôi tới đây để giúp anh đấy!"
Số người còn lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi cũng đều phẫn nộ và oán hận.