“Tất nhiên là to rồi, trong bụng có hai thiên thần mà”, Lý Tuyết cười đáp.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì bật cười, nụ cười có vẻ ngốc nghếch.
Đúng lúc này, Lý Tuyết đột nhiên hỏi: “Chồng ơi! Hiểu Anh đâu rồi? Cô ấy thế nào rồi?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngây người ra, đồng thời lúc này không biết tại sao anh lại có cảm giác chột dạ, cười nói: “Cô ấy vẫn ổn”.
Thật ra anh cũng không chắc chắn, vì vậy mới chột dạ và cũng có chút hoảng loạn, không biết nên đối mặt với Lý Tuyết như thế nào nên lập tức nói: “Vợ à! Ông Sa tìm anh có việc nên anh không nói chuyện được nữa. Em giữ gìn sức khỏe nha”.
Sa Phi Dương đứng ở bên cạnh, sau khi nghe thấy thì bước lại rồi lộ nửa phần mặt trong video, vẫy tay chào Lý Tuyết.
Sau đó Bạch Diệc Phi lập tức cúp điện thoại luôn. Anh không biết tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, anh không nhớ nổi anh có làm gì Lưu Hiểu Anh không?
Nếu như thật sự mình đã làm gì đó có lỗi với Lý Tuyết thì sau khi quay về sẽ phải đối mặt với cô ấy như thế nào? Và đối mặt với Lưu Hiểu Anh ra sao? Chuyện này nên giải quyết thế nào mới phải?
Bạch Diệc Phi ủ dột nhéo lên mặt mình một cái, sau đó quay đầu nhìn Sa Phi Dương.
Sa Phi Dương thản nhiên nói: “Bói về phong thủy thì là sở trường của tôi nhưng vấn đề tình cảm thì tôi không có kinh nghiệm”.
Sa Phi Dương đến giờ vẫn chưa kết hôn thì tất nhiên không có kinh nghiệm ở chuyện này rồi.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Không nói chuyện tình cảm nữa, nói về võ công đi. Cái này là sở trường của chúng ta”.
“Nhà họ Hồng đã không còn cao thủ cấp hai nữa, còn lại chỉ là những người mà Đạo Trưởng mang đến. Hiện giờ chúng ta có thực lực đấu với chúng rồi”.
“Thông báo với tất cả mọi người, chúng ta chuẩn bị khai chiến”.
Mặc dù Bạch Diệc Phi tìm một nơi yên tĩnh nhưng thật ra lại ở quán bar. Vì vậy Lục Tây và Lục Miêu Miêu đều thấy được nhất cử nhất động và nghe được mỗi câu nói của anh. Vì vậy, sau khi Lục Tây nghe thấy vậy thì trong biểu cảm bi thương còn chứa đựng sự khinh bỉ.
“Hắn tưởng mình là ai, còn định diệt cả nhà họ Hồng sao? Lẽ nào hắn không biết thế lực của nhà họ Hồng lớn thế nào sao?”, Lục Tây nhỏ giọng nói với Lục Miêu Miêu.
Lục Miêu Miêu lại không nghĩ vậy. Bởi vì cô ta từng chứng kiến Bạch Diệc Phi giết Hồng Kỳ như thế nào, vì vậy cô ta nhỏ giọng nói với Lục Tây: “Chị à, anh ta… Thật sự có khả năng đó đấy”.
Nhưng Lục Tây vẫn không tin, thậm chí còn có chút khinh bỉ.
…
Trong tòa nhà lớn nhà họ Hồng, Hồng Phạm ngồi trên ghế sofa đơn, bên cạnh còn bày chiếc bàn nhỏ. Trên bàn là bình trà và một chén trà, nước trong chén trà vẫn đang bốc hơi nghi ngút, rõ ràng là mới đổ ra.
Lúc này sau lưng ông ta còn có một người đẹp đang đấm bóp lưng nữa.
Hồng Phạm nhàn rỗi uống trà, hưởng thụ cảm giác được người đẹp phục vụ.
Theo như Hồng Phạm thấy, Bạch Diệc Phi chỉ là nhân vật nhỏ, căn bản không cần Đạo Trưởng phải thận trọng như vậy, thậm chí để cả người Đạo Trưởng phải ra tay.
Hồng Phạm thở dài nói: “Nếu như chỉ huy động người của nhà họ Hồng đi bắt Bạch Diệc Phi, vậy thì không chỉ có 30% lực lượng đâu”.
Cô gái đẹp phía sau có thể đấm bóp lưng cho Hồng Phạm, tất nhiên là cũng có địa vị nhất định. Cô ta biết những chuyện gần đây nên cười đáp: “Chắc chủ tịch là người rất độ lượng, kể cả người của ông ta bắt được thì chẳng phải là bắt ở địa bàn của chúng ta sao?”
Hồng Phạm nghe thấy lời này nên cười hì hì, bưng chén trà nhấp một ngụm, nói: “Vẫn là cô biết ăn nói! Đợi sau khi chuyện này kết thúc, địa vị nhà họ Hồng chúng ta ở khu số 4 ở đảo Lam cũng sẽ khác, đến lúc đó…”.
Vẫn chưa nói dứt lời thì có người xông vào hô lớn: “Gia chủ! Không xong rồi”.
Giọng nói của người đó mang theo sự kinh hãi và hoảng sợ khiến Hồng Phạm vừa dấy lên tâm trạng tốt đẹp thì lúc này như bị dập tắt. Ông ta lập tức phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp, hét cái gì vậy? Cái gì không xong, ông đây vẫn còn đang sống sờ sờ đây thây”.
“Không… Không phải ạ, là người của chúng ta…”, người đó thấy Hồng Phạm tức giận nên sợ đến nỗi quỳ trên đất, hoảng loạn nói: “Người của chúng ta chết rồi, chết rất nhiều, mấy trăm người đều chết hết, không biết hung thủ là ai…”.
Hồng Phạm nghe thấy vậy thì đập bàn đứng dậy nói: “Nói cái méo gì vậy?”
“Người đâu! Cắt lưỡi đồ chó chết này ngay, dám nói lung tung ở đây”.
Đừng nói là ở khu số 4 mà ngay cả ở đảo Lam cũng không có ai có thực lực có thể tiêu diệt nhiều người nhà họ Hồng như vậy. Vì vậy, tất nhiên Hồng Phạm sẽ nghĩ rằng người này đang nói linh tinh.
Lúc này, Đạo Trưởng bước vào nói: “Hắn nói không nhất định là giả đâu”.
Sau khi nhìn thấy Đạo Trưởng, Hồng Phạm lập tức nở nụ cười, khom lưng nói: “Sao chủ tịch lại đến đây vậy?”
Đạo Trưởng chỉ đáp lại một câu: “Đi điều tra xem, tôi có sáu người đã mất liên lạc”.
“Cái gì?”, Hồng Phạm nghe thấy vậy thì kinh hãi, ý thức được có điều gì không ổn nên lập tức lấy điện thoại ra gọi. Nhưng gọi cho số nào cũng không thấy hồi âm.
“Sao có thể thế được?”, Hồng Phạm cầm điện thoại mà ngây người ra.
Thần sắc của Đạo Trưởng ngưng trọng hơn hẳn: “Xem ra đúng là thật rồi”.
Hồng Phạm kinh ngạc nhìn Đạo Trưởng, nói: “Thật sự do Bạch Diệc Phi làm sao?”
“Rất có khả năng này”, Đạo Trưởng gật đầu nói.
Hồng Phạm vẫn không tin, nói: “Nhưng hắn chỉ là cao thủ cấp ba, hai con trai của tôi đều là cao thủ cấp hai, lợi hại hơn cả hắn. Huống hồ, hắn chỉ có một mình ở đảo Lam, đâu có bản lĩnh lớn thế?”
Đạo Trưởng nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt không vui nhìn Hồng Phạm, nói: “Tôi đã từng nói với ông rồi mà! Đừng có khinh suất, nếu như hắn dễ dàng bị bắt như vậy thì có đến lượt ông không?”
Hồng Phạm như đờ đẫn tại chỗ, đến cả Đạo Trưởng cũng không trị được hắn thì chẳng phải ông ta sẽ… Lúc này Hồng Phạm mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc: “Vậy… Hiện giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Đạo Trưởng suy nghĩ một lát, nói: “Chủ yếu là hắn muốn báo thù cho nhà họ Lục nên nhất định sẽ đến tìm ông! Bây giờ ông hãy gọi tất cả người của mình quay về, chúng ta sẽ bắt rùa trong lọ”.
Hồng Phạm lập tức gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra liên lạc với người ở bên ngoài. Nhưng ông ta gọi bao nhiêu số mà không có ai nghe.
Hồng Phạm lập tức phẫn nộ, nói: “Mẹ kiếp! Ban nãy vẫn nghe điện thoại mà giờ lại dám không nghe? Tai bị điếc sao?”
Nghe thấy vậy, Đạo Trưởng chau mày, dường như có một dự cảm không lành.
Đúng lúc này, Hồng Quân ôm bụng, chật vật bước vào, sắc mặt khó coi, nói: “Bố đừng gọi nữa, không có ai nghe đâu”.
Sau khi nhìn thấy Hồng Quân, mấy người đều sững người ra. Hồng Phạm thấy Hồng Quân có chút không ổn nên lập tức bước lại, hỏi: “Con sao vậy, bị thương à?”
Hồng Quân không kìm nổi, khó khăn nói: “Bố ơi! Lần này chúng ta chọc vào người không nên chọc rồi”.
“Cái gì?”, Hồng Phạm có chút không tin.
Hồng Quân mím môi, do dự một lát nhưng vẫn không dám nói chuyện Hồng Kỳ đã bị Bạch Diệc Phi giết mà chỉ nói với giọng nghiêm trọng: “Bố ơi! Tập hợp tất cả những người còn lại về đi, nếu không thì không cứu nổi đâu”.
“Những người còn lại chắc vẫn còn 150 người”.
Hồng Phạm đờ đẫn nhìn Đạo Trưởng. Còn trong ánh mắt Đạo Trưởng lúc này lóe lên vẻ chán ghét: “Còn không mau đi đi”.
Hồng Phạm sợ đến nỗi lập tức đá tên thuộc hạ đang quỳ dưới đất, lớn tiếng quát: “Nghe thấy gì chưa? Triệu tập tất cả mọi người lại, còn không mau đi đi”.
Tên đó sợ quá bò lê bò quàng rồi chạy ra ngoài.
Trong thoáng chốc mà nhà họ Hồng đã loạn hết cả.
Còn lúc này, không ai phát hiện ra một tay Đạo Trưởng cho vào trong tay áo dường như đang tính toán gì đó. Không bao lâu, trong ánh mắt của Đạo Trưởng lóe lên vẻ bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy”.
Đạo Trưởng quay đầu nhìn Hồng Phạm một cái, Hồng Phạm cũng hoảng loạn nên không để ý quá nhiều đến Đạo Trưởng. Và trong lúc nhà họ Hồng đang hỗn loạn, Đạo Trưởng đã chậm rãi rời khỏi tòa nhà lớn của nhà họ Hồng. Tất cả mọi người đều không ai để ý nhưng chỉ có duy nhất một người.
Đó chính là cô gái đẹp đứng đấm bóp lưng cho Hồng Phạm ban nãy.
Sau khi nhìn thấy cảnh này cô ta suy nghĩ một lát, cũng nhân lúc mọi người không để ý nên đã chạy đi.
Qua một phen điều động, nhà họ Hồng đã tập hợp lại những người còn lại, canh phòng tòa nhà nghiêm ngặt. Thậm chí họ còn lấy ra mấy chục khẩu súng tàng trữ trong nhà. Có súng trong tay, cuối cùng Hồng Phạm cũng tự tin hơn rồi nói với Hồng Quân: “Với trận địa hiện giờ thì kể cả hắn dám đến thì cũng bị bắn thành cái sàng luôn”.
Hồng Quân nghe thấy vậy thì cũng thở phào một cái.