Một Bước Lên Tiên

Chương 798: Cô ấy không phải người đoản mệnh



Mạnh Kình khẽ lắc đầu, nói: “Ai đá chân ai còn chưa biết đâu”.

Lời nói vừa dứt, ba người nhìn thấy Mạnh Kình đang vận động chân tay, chân giẫm đất một cái mà dưới đất lõm thành một vũng.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ba người cùng thay đổi. Tên mặt sẹo thấy thế thì cảm thấy có gì không ổn, lập tức lên trước tung cú đấm định là người ra tay trước.

Nhưng hắn đã đến muộn một bước, bởi vì Mạnh Kình đã khởi động xong tay chân. Trong lúc tên mặt sẹo vung quyền lại thì Mạnh Kình không tránh mà phản đòn luôn.

“Bụp”, hai cú đấm chạm nhau phát ra âm thanh lớn. Tiếp đó là nghe thấy tiếng xương gãy vụn và tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông mặt sẹo.

“Rắc, rắc”.

“A…”.

Điều khiến người ta kinh ngạc là tên mặt sẹo không bay ra ngoài. Tay của hắn dường như bị dính chặt vào cú đấm của Mạnh Kình, sau đó cả cánh tay như biến dạng. Thấy thế, tên cao to và tên gầy đét lập tức kinh hãi.

Một lát sau, Mạnh Kình lại vung cú đấm ra đập trực tiếp lên huyệt thái dương của tên mặt sẹo.

“Rắc rắc”, lại là tiếng vang giòn, đây rõ ràng là tiếng xương nát vụn.

Sau đó, dường như thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại, không có bất cứ âm thanh gì.

Còn tên mặt sẹo như tảng đá đứng tại chỗ không nhúc nhích, mắt cũng không chớp chớp. Lúc Mạnh Kình thu lại cú đấm của mình thì tên mặt sẹo giống như mất hết sức lực, toàn thân mềm nhũn ngã trên đất.

Rõ ràng, hắn đã tắt thở.

Tên cao to và tên gầy đét còn lại đều trơ mắt ra: “Mẹ kiếp! Ai bảo nó là người bình thường?”

“Thông tin sai lệch rồi, mau rút thôi”, hai người kinh hãi sau đó định chạy đi.

Giữa cao thủ với nhau đều có thể nhìn ra, giống như Kỳ Kỳ vừa nhìn đã biết ba tên này là cao thủ cấp hai. Ba tên này cũng nhìn ra Kỳ Kỳ là cao thủ cấp hai nhưng lại không nhìn ra Mạnh Kình.

Như vậy chỉ có hai khả năng. Một là Mạnh Kình có công phu đặc biệt, có thể giấu thực lực thật sự của mình. Một khả năng khác là anh ta là cao thủ cấp một, thực lực hơn hẳn bọn họ nên họ không thể nhìn ra.

Hơn nữa ban nãy Mạnh Kình chỉ một cú đấm mà đánh gãy nát cánh tay của tên mặt sẹo, rồi đánh gãy chân hắn, chứng tỏ Mạnh Kình là cao thủ cấp một. Vì vậy, sau khi phản ứng lại thì hai người đều xoay người bỏ chạy.

Nhưng… Họ mới chạy được mấy bước thì phát hiện Mạnh Kình đã đứng trước mặt họ rồi.

Tốc độ quá nhanh giống như chớp mắt một cái đã xuất hiện ở trước mặt họ.

Sau khi nhìn thấy Mạnh Kình, sắc mặt hai người biến đổi. Đồng thời lúc này, thân thể họ theo bản năng mà triển khai tư thế tấn công, lấy ra đao chém về phía Mạnh Kình.

Anh ta mặt không chút biểu cảm lướt qua thân người họ, dường như không làm động tác gì, sau đó đi về phía Kỳ Kỳ. Hành động này khiến hai người đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Mạnh Kình ôm Kỳ Kỳ dậy rồi từng bước đi về phía biệt thự của họ.

Đợi đến lúc Mạnh Kình và Kỳ Kỳ biến mất trong màn đêm thì hai tên này mới ngã sụp xuống đất. Đến lúc chết mà họ vẫn không biết mình đã dây vào ai, càng không biết mình đã chết như thế nào?



Lúc Kỳ Kỳ tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trong phòng. Nhưng cô ta lập tức cảm thấy có gì không bình thường. Bởi vì trên người cô ta không mặc gì nằm trên giường, còn ở sau lưng lại có hai ngón tay đang mát xa cho mình.

Kỳ Kỳ lập tức kinh hãi định ra tay nhưng lúc này lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Cô tỉnh rồi à?”

Kỳ Kỳ ngây người ra. Đó là Mạnh Kình.

“Anh làm gì vậy?”, Kỳ Kỳ lập tức thấy xấu hổ, hỏi.

Mạnh Kình cười đáp: “Trước đây tôi có học qua y thuật. Ban nãy thấy cô ngất đi nên xem qua cho cô. Vì khí huyết không thông nên mới xoa bóp cho cô”.

Kỳ Kỳ ngây người ra, trong lòng thấy nghi hoặc, anh ta còn học y nữa sao? Nhưng một lát sau, cô ta lập tức kéo chăn bên cạnh lại đắp lên người mình, trừng mắt nói: “Vậy thì sao anh phải cởi đồ của tôi ra?”

“Không cởi đồ thì sao có hiệu quả được?”, Mạnh Kình bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa cô yên tâm, lúc tôi cởi quần áo của cô thì tôi nhắm chặt mắt rồi. Cô vẫn chưa đồng ý tôi nên tôi sẽ không thừa dịp làm bậy đâu”.

“Đừng nói nữa”, Kỳ Kỳ càng phẫn nộ hơn. Còn Mạnh Kình thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sau đó Kỳ Kỳ nhớ lại ba tên kia, chau mày hỏi: “Chúng đâu rồi”.

Mạnh Kình nghe thấy vậy cười hì hì, sau đó kích động nói: “Cô không biết đâu, lúc cô ngất đi không nhìn thấy, quả thật là quá thần kỳ”.

“Lúc đó chúng định lại đánh chết chúng ta nhưng đột nhiên xuất hiện một người hơn bốn mươi tuổi. Ông ta dùng cú đấm mà đánh gục chúng, cứ như trong phim kiếm hiệp vậy”.

Kỳ Kỳ nghe thấy vậy thì chau mày hỏi: “Hơn bốn mươi tuổi?”

Đúng lúc này, trong phòng vang lên chuông điện thoại.

Mạnh Kình biết là của mình nên lấy điện thoại ra nhìn thì nhìn thấy người gọi cho anh ta là Bạch Diệc Phi nên không khỏi chau mày.

Kỳ Kỳ thấy Mạnh Kình như thế thì có chút tò mò, không biết người gọi đến là ai.

Mạnh Kình cúp điện thoại, cười nói: “Lại là mấy người bán bảo hiểm, sáng gọi nói không mua rồi mà cứ gọi, đúng là phiền chết đi được…”.



Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi bị Mạnh Kình tắt phụp điện thoại như vậy thì cảm thấy không vui.

Theo như Bạch Diệc Phi nghi ngờ, nếu Mạnh Kình là người liên lạc giữa họ thì Kỳ Kỳ chắc bị anh ta khống chế mới đúng. Vậy lúc mình gọi điện thoại thì anh ta chẳng phải nên nhân cơ hội mà ra điều kiện sao? Hơn nữa bao nhiêu người nhắm vào anh, chẳng phải vì kho vàng số 3 sao? Vậy tại sao lại cúp điện thoại?

Hiện giờ Bạch Diệc Phi đang ở trong một căn phòng của nhà họ Hồng, trong phòng ngoài anh còn có Sa Phi Dương.

Bạch Diệc Phi không yên tâm nên định gọi điện thoại cho Lý Cường Đông.

Nhưng Sa Phi Dương liền lắc đầu ngăn cản: “Không cần gọi đâu”.

“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi nhìn Sa Phi Dương với vẻ khó hiểu.

Sa Phi Dương hỏi anh: “Có tin tôi không?”

Thời gian dài sinh tử cùng nhau, Bạch Diệc Phi sớm đã tin tưởng Sa Phi Dương rồi. Vì vậy gật đầu nói: “Tôi tin ông”.

Sa Phi Dương cười gật đầu, sau đó từ từ nói: “Vậy thì giờ hãy đặt trọng tâm ở đây, chuyện của thành phố Thiên Bắc tạm thời không quản nữa”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì khẽ chau mày. Mặc dù anh không tin lắm vào thuật phong thủy nhưng Sa Phi Dương hai mươi năm trước được người ta tâng bốc khen ngợi thì chắc cũng có chút bản lĩnh. Vì thế mà Bạch Diệc Phi nên tin tưởng ông ta.

Nhưng chuyện này có liên quan đến Kỳ Kỳ, em gái của Từ Lãng, vì vậy anh không yên tâm được. Ngộ nhỡ cô ta xảy ra chuyện gì thì ăn nói thế nào với Từ Lãng đây?

Sa Phi Dương biết anh đang lo lắng chuyện gì nên nghiêm túc nói với anh: “Yên tâm đi! Mặc dù tôi không thể chắc chắn là cô ta sẽ không bị thương nhưng tôi có thể đảm bảo, cô ta sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.

“Tôi từng xem tướng cho cô ta, đoán được cô ta không phải người đoản mệnh đâu, chí ít cũng phải sống được bốn mươi năm nữa”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì kinh ngạc hỏi: “Chuyện này mà cũng có thể nhìn ra sao?”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.