Sa Phi Dương nghĩ đến điều gì đó nên khẽ lắc đầu nói: "Không phải ai cũng nhìn ra được, ví dụ như tôi cũng không thể nhìn rõ được cậu. Đây cũng cũng là lý do tôi đồng ý đi theo cậu, tôi muốn xem thử thứ gì đang bảo vệ cậu".
"Nhưng...", Sa Phi Dương khẽ cau mày nói: "Bên cạnh cậu còn có một người, gần đây người đó sẽ gặp kiếp nạn đến mức tôi cũng không thể bói được, nhưng tôi đoán đây là kiếp nạn lành ít dữ nhiều".
Sa Phi Dương lắc đầu một cái: "Cậu cũng biết đấy, đây là chuyện thiên cơ bất khả lộ, không thể nói ra được, nếu tôi nói thì chỉ sợ người chết chính là tôi".
Mặc dù Bạch Diệc Phi không quá tin vào những thứ này, nhưng nghe Sa Phi Dương nói vậy thì anh không khỏi lo lắng và tò mò.
Sau đó anh cười khổ hỏi một câu: "Có thể cho tôi chút gợi ý không?"
Sa Phi Dương trầm mặc một lát rồi mới nói: "Là phụ nữ, có liên quan đến cây cỏ".
Bạch Diệc Phi nghe được hai gợi ý này thì vô thức nghĩ đến một người.
Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh là phụ nữ, hơn nữa trong chữ Anh có chữ cỏ, có liên quan đến cây cỏ.
Bạch Diệc Phi lại nhớ đến chuyện Lưu Hiểu Anh bỏ đi một mình, anh luôn cảm thấy ngày đó đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô ta không thể chấp nhận được, nếu không tại sao lại bỏ đi mà không nói lời từ biệt?
Bạch Diệc Phi càng quyết định phải hỏi cho rõ rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
...
Bạch Diệc Phi lập tức đến nhà họ Lục.
Mặc dù anh đã tốn một khoản lớn để an táng cho người nhà họ Lục, nhưng vì chị em nhà họ Lục đều rất hận anh, không muốn anh đến, nên anh đã để Lưu Hiểu Anh làm chuyện này.
Lúc anh đến thì người nhà họ Lục đã được an táng xong, Lục Tây và Lục Miêu Miêu đều đang quỳ trước bia mộ khóc thút thít, Lưu Hiểu Anh dẫn người của tổ chức Cuồng Sa đứng cách đó không xa để trông nom bọn họ.
Lưu Hiểu Anh thấy Bạch Diệc Phi thì quay đầu nhìn anh một cái.
Sau khi tang lễ kết thúc cô ta đi về phía Bạch Diệc Phi.
Lưu Hiểu Anh đi tới thì Bạch Diệc Phi xoay người đi, Lưu Hiểu Anh cũng đi theo anh, hai người lẳng lặng đi trên một con đường nhỏ.
Lưu Hiểu Anh không biết Bạch Diệc Phi tìm mình có chuyện gì, nên cô ta đang đợi Bạch Diệc Phi mở lời.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng đang suy nghĩ không biết nên nói như nào.
Mãi đến khi quay về cửa nhà họ Lục thì Bạch Diệc Phi vẫn chưa mở miệng, cuối cùng anh cắn răng trực tiếp hỏi: "Hiểu Anh, cô nói cho tôi biết rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì đi?"
Lưu Hiểu Anh cười nhìn anh, dáng vẻ cô ta lúc này không còn âm u như trước nữa, mà dường như đã có sức sống trở lại: "Anh nói hôm nào?"
Bạch Diệc Phi cười khổ nói: "Cô biết mà".
"Anh tưởng gì?", Lưu Hiểu Anh cười nhìn anh.
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Nếu biết tôi đã không đến hỏi cô".
Lúc này Lưu Hiểu Anh khẽ mỉm cười nói: "Cho tôi hai tháng đi, hai tháng sau tôi sẽ nói cho anh biết".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khẽ cau mày, đồng thời cũng có chút không yên tâm hỏi: "Cô lại muốn đi sao?"
Lưu Hiểu Anh lắc đầu một cái: "Tôi không đi nữa, lần trước do tôi không nói lời nào đã đi, nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên tôi không dám đi nữa rồi".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì yên tâm, hơn nữa anh nhớ lại lời Sa Phi Dương nên thầm nghĩ, nhất định phải để Lưu Hiểu Anh ở bên cạnh mình, như vậy khi cô ta gặp kiếp nạn đó thì anh mới có thể dốc hết sức giúp cô ta vượt qua được.
Bạch Diệc Phi cũng không hỏi nữa, dù sao hai tháng sau Lưu Hiểu Anh cũng sẽ nói cho anh biết, mà hai tháng cũng không quá dài.
...
Thời gian như trôi qua nhanh như cắt, cũng sắp được hai tháng rồi.
Trong hai tháng này Bạch Diệc Phi rất ít khi nhàn rỗi, anh gọi điện thoại cho Lý Tuyết đang ở nhà, vì gọi video nên có thể nhìn bụng Lý Tuyết ngày càng lớn.
Nhưng trong hai tháng này còn xảy ra nhiều chuyện lớn khác.
Trường Tiễu tiếp quản khu số 4, dùng số tiền đầu tư của Bạch Diệc Phi để xóa bỏ chế độ tiền tệ trước đây, không cho phép dùng vàng để giao dịch như tiền, đồng thời còn xây hai ngân hàng lớn ở khu số 4.
Lúc bắt đầu những người ở khu khác đều chê cười, nói khu số 4 bọn họ đang làm vớ vẩn.
Những người ở khu số 4 cũng cảm thấy điều đó thật vô nghĩa, vì vé rời đảo Lam chỉ có thể mua bằng vàng.
Nhưng thời gian trôi qua, chế độ càng ngày càng hoàn thiện, khu số 4 quả thật đã thay đổi.
Trường Tiễu chỉnh đốn một lượt, anh để những người từng làm cho nhà họ Hồng thành lập một cơ quan thực thi pháp luật.
Đồng thời còn tuyên bố một loạt quy định chế độ, xóa bỏ chế độ giai cấp nô lệ, hơn nữa còn tuyên truyền khắp nơi về khái niệm bình đẳng giữa con người.
Một thời gian sau khu số 4 từ thay đổi ngầm đến hoàn toàn thay đổi, rồi trở nên phồn thịnh.
Hai tháng trước khu số 4 được gọi là khu tàn bạo nhất, giờ khu số 4 đã trở thành khu hòa bình nhất.
Cũng bởi vậy đã thu hút dân thường ở khu khác di cư đến, nên trong thời gian ngắn mức độ sầm uất của khu số 4 đã vượt qua năm khu còn lại.
Hôm nay vừa tròn hai tháng, là lúc Lưu Hiểu Anh hứa sẽ nói cho Bạch Diệc Phi biết chuyện xảy ra hôm đó.
Nhưng trước lúc đó vẫn còn một việc phải làm.
Do khu số 4 đã cải cách và thay đổi, nên đã để khiến nhiều người được sống cuộc sống bình thường, người ở khu khác cũng vì ngưỡng mộ nên đã chuyển đến đây, nhưng không mấy ai biết được chuyện gì đang xảy ra ở khu số 4.
Nên Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đã quyết định tổ chức một hội nghị dân cư ở khu số 4.
Bọn họ không yêu cầu tất cả mọi người phải tới, nhưng mỗi gia đình nên có ít nhất một người tới.
Bọn họ tập trung mọi người đến biệt thự sang trọng của nhà họ Hồng.
Đồng thời khu số 4 cũng được đổi tên thành thành phố Triều Dương, có nghĩa là khởi đầu mới, đồng thời cũng tượng trưng cho sức sống vô hạn và mãnh liệt.
Hội nghị dân cư này nhằm thông báo phương hướng phát triển của thành phố Triều Dương và một số chính sách mới, chế độ xã hội mới, để mọi người đều biết thành phố Triều Dương thật sự rất khác biệt.
Đồng thời cũng có thể mượn bọn họ để truyền bá cho những người khác, như vậy những người ở khu khác cũng có thể biết đến.
Lúc hơn tám giờ sáng, nơi này đã chật kín người.
Mà hội nghị chín giờ mới bắt đầu cử hành.
Người dân khu số 4 đều có thể cảm nhận được những thay đổi trong hai tháng qua, nên họ rất ủng hộ và yêu mến người quản lý mới.
Lúc đến tòa nhà thì bọn họ không hề đăm chiêu ủ dột, mà toàn là tiếng cười nói.
Vì vậy lúc Lục Tây thấy cảnh này qua cửa kính thì cô ta hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.
Lúc Lục Viễn đến đảo Lam Lục Tây cũng chỉ ba bốn tuổi, nên cô ta không biết thế giới bên ngoài như thế nào, sau này lớn lên cô ta cũng cảm thấy thế giới nên như vậy.
Nhưng bây giờ cô ta lại bị cảnh này làm cho ngây người.
Vẻ mặt người dân ai nấy cũng tràn đầy nụ cười chân thành.
Cô ta không hiểu: "Đây chính là sự lật đổ mà Bạch Diệc Phi nói sao?"
Sau khi lật đổ nhà họ Hồng, Bạch Diệc Phi vì muốn chăm sóc cho chị em nhà họ Lục nên để bọn họ ở trong biệt thự nhà họ Hồng, đây xem như ngôi nhà tạm thời của bọn họ.
Căn phòng hiện tại là một căn phòng lớn, ngoài Lục Tây ra thì còn có Lục Miêu Miêu và Lục Dương.
Nghe được lời Lục Tây nói thì Lục Miêu Miêu cũng đi đến cửa sổ rồi nhìn xuống, cô ta vô thức cười theo: "Chị, chị nhìn bọn họ cười vui chưa kìa".
Sau khi Lục Tây nghe được lời của Lục Miêu Miêu thì đột nhiên hoàn hồn lại, sau đó cô ta lại nghĩ đến điều gì đó nên cười lạnh một tiếng nói: "Để chờ xem, những cái này cũng chỉ là vẻ giả tạo bên ngoài thôi, giống như hệ thống này vậy, họ lấy nguồn thu ở đâu chứ? Sao duy trì được? Đây đúng là đang làm liều mà!"
"Nói là thu thuế, nhưng cũng không phải là giống như thu phí bảo hộ sao?"
"Bảo mọi người đều bình đẳng chỉ là giả vờ mà thôi, còn nói cho dù là ai, cho dù có tiền có quyền thế nào, nhưng nếu phạm tội thì đều xử như nhau, điều này có thể sao?"
"Miêu Miêu, chị nói cho em biết bọn họ chắc chắc không duy trì được đâu!"
Lục Miêu Miêu nghe vậy thì nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, cô ta quay đầu nhìn những người bên dưới đó, không tự chủ được nói: "Nhưng chị à, chị nhìn những người bên dưới đó đi, bọn họ cười thực sự rất chân thành! Là xuất phát từ nội tâm".
Lục Tây nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, cô ta lạnh giọng nói: "Miêu Miêu, em phải nhớ kỹ Bạch Diệc Phi cứu chúng ta là vì anh ta đã hại chết bố mẹ chúng ta!"