Một Bước Lên Tiên

Chương 874: Không xứng



Bạch Diệc Phi đứng lại, lạnh lùng nói: "Lại gặp rồi".

Liễu Chiêu Phong cười khẩy: "Phải đấy, lại gặp".

"Lần trước tao xem nhẹ mày, nhưng hôm nay, tao..."

Gã còn chưa nói dứt câu, Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: "Lần trước tắm còn chưa đủ sao?"

Liễu Chiêu Phong nghe xong, tức điên người: "Con mẹ mày câm miệng!"

"Sao? Nhiều người nhìn thấy mày rơi xuống biển như vậy còn không để cho tao nói à?", Bạch Diệc Phi khinh bỉ nói.

Liễu Chiêu Phong mặt mũi hằm hằm, chỉ thẳng vào Bạch Diệc Phi hét lớn: "Bạch Diệc Phi! Đừng tưởng lần trước thắng tao thì lần này cũng thế, để tao nói cho mày biết, hôm nay chúng ta mới thật sự kết thúc!"

Dứt lời, Liễu Chiêu Phong tung một cú đấm về phía của Bạch Diệc Phi.

Nhưng nắm đấm của gã chẳng những không trúng mục tiêu mà chỉ có thể đánh vào không khí.

Liễu Chiêu Phong sững sờ tại chỗ.

Bạch Diệc Phi vốn đang ở trước mặt chẳng hiểu sao bây giờ lại xuất hiện phía sau lưng gã.

"Kết thúc?", Bạch Diệc Phi chậm rãi nói: "Quả thật đã đến lúc kết thúc rồi".

Liễu Chiêu Phong kinh ngạc quay đầu, trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày..."

Bạch Diệc Phi nhìn khuôn mặt kinh ngạc của gã, không khỏi bật cười thành tiếng: "Mày trước kia còn luôn miệng nói chúng ta là kẻ thù, nhưng hiện tại theo tao thấy, mày không xứng làm kẻ thù của tao chút nào!"

Vẻ mặt khinh bỉ cùng lời nói giễu cợt của Bạch Diệc Phi làm cho Liễu Chiêu Phong cảm thấy mình bị sỉ nhục, vì vậy gã tức vô cùng phẫn nộ.

"Mẹ! Ông giết chết mày!"

Liễu Chiêu Phong trực tiếp bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi, nhưng vừa mới tấn công đã bị một sức mạnh cực lớn đánh trúng, sau đó cả người bay ra bên ngoài.

"Bịch!"

Bạch Diệc Phi ra tay một cách thần sầu, thần không biết quỷ không hay, gã căn bản chẳng kịp nhìn rõ, sức mạnh kinh người ập đến khiến cho người ta khó lòng chịu đựng nổi.

Liễu Chiêu Phong sau khi bay ra ngoài, đập vào mấy cành cây rồi mới rơi xuống đất.

"Phụt!"

Liễu Chiêu Phong phun ra một búng máu lớn, cả người cứ như bị nghiền cho ra bã, đau đến mức chết đi sống lại.

Trong mắt của gã tràn đầy sự sợ hãi.

Trước đây, Liễu Chiêu Phong vẫn còn chắc như đinh đóng cột rằng mình có thể đánh bại Bạch Diệc Phi.

Nhưng, chẳng được bao lâu?

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Bạch Diệc Phi đã tiến bộ không ngừng, hơn nữa còn vượt qua cả gã.

Lần trước ở trên biển, có thể nói là gã đã quá xem thường Bạch Diệc Phi.

Mà lần này không thể đổ lỗi cho cái gì, bởi vì thực sự cách biệt quá lớn, sự thật rõ mười mươi chẳng còn đường chối cãi.

Quả thật đúng như lời Bạch Diệc Phi nói, gã không xứng làm kẻ thù của anh.

Liễu Chiêu Phong không thể tin nổi, gã giãy dụa muốn đứng lên nhưng toàn thân ê ẩm khiến gã không đứng dậy được, chỉ có thể ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: "Sao có thể?"

"Sao mày có thể trở nên lợi hại như vậy?"

"Sư phụ từng nói, mày không có thiên phú bằng tao! Tao mới là người có tài năng thiên bẩm!"

"Tại sao?"

Liễu Chiêu Phong hét lên.

Bạch Diệc Phi vẻ mặt lạnh lùng, tiến lên phía trước hai bước, hờ hững nhìn gã nói: "Con người đều có điểm xấu".

"Cái gì?", câu nói không đầu không đuôi khiến cho Liễu Chiêu Phong cực kỳ sửng sốt: "Mày có ý gì?"

Giọng điệu của Bạch Diệc Phi vẫn lạnh lùng như cũ: "Con người chúng ta đều có những điểm xấu, cho dù là người tốt cũng sẽ có một số mặt xấu, nhưng điểm xấu của người đó rất ít nên có thể bỏ qua".

"Nhưng nếu điểm xấu của người đó được khuếch đại hết mức, như vậy người đó sẽ trở thành một người xấu, mà không chuyện ác nào không làm".

"Kẻ không có bất kỳ sự đồng cảm nào với mọi người xung quanh thì đương nhiên kẻ đó cũng sẽ không cảm nhận được mọi thứ xung quanh".

"Bản thân mày đúng là có thiên phú nhưng thiên phú của con người có giới hạn, khi thiên phú của mày đạt tới cực hạn, mày muốn tiến bộ nữa cũng không được".

"Mà mày hiện tại cũng như vậy, thiên phú của mày đã đạt đến cực hạn".

"Cho nên mày tuổi gì mà đòi so sánh với tao?"

Liễu Chiêu Phong ngây người ra.

Đối với những lời của Bạch Diệc Phi, dường như gã chỗ hiểu chỗ không cho nên nhất thời không biết nói cái gì.

Bạch Diệc Phi cho rằng đây hoàn toàn dựa vào cảm nhận của chính mình, có thể hiểu được hay không lại là chuyện của gã.

"Bạch Diệc Phi!", Liễu Chiêu Phong suy nghĩ không thông nên có chút tức giận: "Rốt cuộc mày có ý gì?"

Bạch Diệc Phi thản nhiên nhìn gã nói: "Đáng lẽ nên kết thúc với mày, nhưng hai đứa con của tao vừa mới chào đời, tao còn phải chạy về nhìn bảo bối của tao, hôm nay tao tạm tha cho mày".

Nói xong, anh liền bước vào ngôi chùa.

Đi qua một cái sân là tới phòng khách của ngôi chùa.

Có ba người ở trong phòng khách.

Mạnh Kình ngồi trên đệm nghịch điện thoại, Kỳ Kỳ đang ngẩn ngơ, còn Lương Vĩ Siêu lại dựa lưng vào cột lớn không biết đang suy nghĩ gì hay đang nhìn tượng phật.

Không ngoài dự đoán của Bạch Diệc Phi.

Lúc này Mạnh Kình mới cất điện thoại, ngẩng đầu nói với Bạch Diệc Phi: "Huyết thống nhà họ Bạch quả thật đặc biệt, chẳng trách bọn họ đều thích anh".

Bọn họ mà trong lời anh ta đề cập đến chính là Tử Y và Tân Thu.

"Anh xem, anh lúc trước rõ ràng sắp chết, nhưng chẳng mấy chốc có thể hồi phục được?"

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Mạnh Kình, anh không dám cam đoan có thể một mình đánh bại được Mạnh Kình, huống hồ nơi này còn có Lương Vĩ Siêu.

Trong lòng Bạch Diệc Phi có chút không chắc chắn, nhưng anh vẫn hỏi: "Tần Hoa đâu?"

"Ơ kìa!", Mạnh Kình đứng dậy, cười nhạo: "Đi đâu mà vội mà vàng?"

"Không, tôi rất sốt ruột", Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói.

Mạnh Kình dừng lại một lát, sau đó lại mỉm cưởi, tiến hai bước tới gần anh, vỗ vai anh nói: "Vậy cũng không còn cách nào, nơi này chỉ có thể vào chứ không có đường ra".

Nói xong, anh ta lùi về phía sau mấy bước, trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Nếu phải chết thì cũng nên biết tại sao mình chết có phải không? Chúng ta từ từ nói".

Bạch Diệc Phi chẳng thèm để tâm lời nói của Mạnh Kình, vẻ mặt anh cũng không hề biến sắc, thậm chí anh còn lấy ra một điếu thuốc, sau đó nói: "Vậy thì bắt đầu đi".

Bạch Diệc Phi trước giờ suy nghĩ không thông, cuối cùng lúc này cũng hiểu rõ.

"Kho vàng vẫn luôn tồn tại, không ai biết nó có từ thời nào, thậm chí còn chẳng biết ai là người canh giữ".

"Mà thiên hạ này có tất cả năm kho vàng, chỉ cần có một trong số đó, nắm giữ thiên hạ dễ như trở bàn tay".

"Nhưng, cho tới sau này chúng ta mới biết rõ, không phải nắm giữ một trong số đó mà chính là nắm giữ kho vàng đầu tiên".

"Giá trị của kho vàng đầu tiên lớn hơn gấp mười lần so với giá trị của bốn kho vàng còn lại".

Mạnh Kình nhẹ nhàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, còn Lương Vĩ Siêu vẫn dựa vào cột, chăm chú lắng nghe.

Còn Kỳ Kỳ từ đầu đến cuối chẳng có phản ứng gì, vẫn đang ngẩn người.

Bạch Diệc Phi nghe xong liền nói tiếp: "Vì vậy, ngay từ đầu các anh đã nhắm tới kho vàng số một".

"Nhưng kho vàng số một có hai người canh giữ, hơn nữa thực lực của họ đều mạnh hơn tất cả các anh, các anh không thể bứt dây động rừng cho nên mới bày ra một kế rất phức tạp để họ nghĩ rằng các anh chỉ muốn chiếm kho vàng số 3".

Mạnh Kình gật đầu cười: "Đúng vậy, Tử Y và Tân Thu mà liên thủ với nhau, không ai có thể là đối thủ của họ".

"Kể cả có tách hai người đó, muốn đánh một người trong số họ cũng khó như lên trời".

Bạch Diệc Phi nghe vậy có chút hiếu kỳ: "Các anh làm như vậy thì có tác dụng gì đâu? Coi như tách hai người họ ra chẳng phải cũng vô dụng sao?"

"Không hẳn?", Mạnh Kình bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó thay đổi giọng điệu: "Nhưng, không cần biết có thành công hay không, vẫn nên thử một lần, nhỡ thành công thì sao?"

Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi cau mày, sau đó rít một hơi, cúi đầu bấm các ngón tay.

Mạnh Kình nhìn thấy anh như thế, nghĩ tới chuyện anh ta sắp kể phải có người lắng nghe cho nên anh ta ho khan hai tiếng nói: "Chăm chú nghe đi, chớ có phân tâm".

Bạch Diệc Phi vẫn cúi đầu bấm các ngón tay: "Đừng có làm phiền tôi đang đếm số".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.