Trịnh Tùng nhìn thoáng qua Trịnh Ngữ Yên, thấy ánh mắt sùng bái mến mộ của cô ta đối với Bạch Diệc Phi, nét mặt ông ta có vài phần phức tạp.
Trái lại, Bạch Diệc Phi ở bên kia không chút lo lắng.
Anh lạnh lùng nhìn Cát Nhĩ nói: "Nếu mày đã kiên quyết như vậy thì chúng ta hãy đấu một trận theo quy tắc của Nam Môn đi".
"Phụt!", trong đó một tên cao thủ cấp 1 khinh thường nhổ nước bọt: "Con mẹ nó, mày là cái thá gì? Có tư cách gì mà đòi đấu cùng cậu chủ của bọn tao?"
"Nghĩ rằng mình giết được cao thủ cấp 1 1 thì có thể khiêu chiến cùng cậu chủ của bọn tao sao? Nói cho mày biết, cậu chủ bọn tao còn mạnh hơn tên đó bội phần!"
Người mà gã nói chính là một tên cao thủ cấp 1 vừa bị Bạch Diệc Phi giết chết.
Bạch Diệc Phi mặt không biến sắc: "Xem ra chúng mày chỉ được cái to mồm".
"Thế cũng được, để tránh làm mất thời gian của tao, chúng mày cùng lên đi".
"Mày nói cái gì?"
Đám người Nam Môn đều sửng sốt.
Bọn họ gồm hai cao thủ cấp 1, hơn chục tên cao thủ cấp 2 cùng hơn ba mươi tên cao thủ cấp 3.
Cho dù cao thủ cấp 1 hay cấp 2, khi phải đối mặt với nhiều cao thủ cũng không dám ngông cuồng như vậy.
Tên cao thủ cấp 1 bị lời nói ngông cuồng của anh chọc giận: "Mẹ kiếp! Mày dám khinh thường bố mày à?"
"Khá lắm, tao đấu với mày!"
Giọng nói của Cát Nhĩ vang lên.
Tên cao thủ cấp 1 có chút kinh ngạc nhìn Cát Nhĩ: "Cậu chủ!"
Cát Nhĩ khẽ vung tay, tên cao thủ cấp 1 kia liền ngậm miệng lại, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: "Đừng có mà ra vẻ, nhằm lúc người ta không chú ý mà giở trò tiểu xảo hèn hạ".
"Tao không thèm làm trò bỉ ổi đấy".
Tên cao thủ cấp 1 trầm mặc một lúc, vẫn không nhịn được nói: "Cậu chủ, hay là chúng ta đồng thời xông lên, tránh mất thời gian dây dưa với nó".
Vừa mới dứt lời, Cát Nhĩ liếc gã một cái lạnh như băng khiến cho gã vội vàng ngậm miệng, không dám xen vào nữa.
Cát Nhĩ lại lạnh lùng nói với Bạch Diệc Phi: "Người phương Nam chúng tao đều là những võ sĩ tôn kính còn đám ruồi nhặng phương bắc chúng mày không có cửa so với bọn tao đâu!"
"Sức mạnh của bọn tao không cần phải bàn cãi, đám ruồi bọ phương bắc chúng mày làm sao có thể tưởng tượng được!"
"Hôm nay tao thề, nếu tao thua thì từ nay về sau tao không bao giờ gặp Trịnh Ngữ Yên và sẽ rời khỏi phương Bắc, không đặt chân đến dù chỉ một bước".
Đối với lời Cát Nhĩ vừa nói, Bạch Diệc Phi chỉ nhún vai, hờ hững nói: "Không cần thiết phải nhiều lời bởi vì mày không sống sót mà rời khỏi đây đâu!"
"Mày!", Cát Nhĩ mặt mũi biến sắc.
Đám người Nam Môn cũng biến sắc theo.
"Mày thật ngông cuồng!", gã không nhịn được chỉ tay về phía Bạch Diệc Phi rống lên một tiếng, nhưng sau khi hét xong gã mới bình tĩnh lại, gã nghĩ Bạch Diệc Phi chắc chắn đang cố ý chọc tức mình.
Vì thế gã đi tới trước mặt Trịnh Ngữ Yên, khẽ cúi đầu nói với cô ta: "Trịnh Ngữ Yên cô hãy xem cho rõ, tôi đánh bại tên rác rưởi ngông cuồng này như thế nào!"
Sau khi nói xong gã liền xoay người đi về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không hề phản ứng, chỉ thờ ơ nhìn gã.
Cát Nhĩ hừ lạnh một tiếng, sau đó đạp chân xuống đất, mặt đất trực tiếp hiện lên một vết lõm.
"Ầm!"
Tiếng động lớn vang lên, Cát Nhĩ nhanh như một viên đạn bắn xông về phía Bạch Diệc Phi.
Đầu gối Cát Nhĩ như một thanh kiếm sắc bén hướng thẳng mặt Bạch Diệc Phi.
Tiếng gió vụt qua nhanh như vũ bão, đủ để thấy sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Bạch Diệc Phi vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, nhìn thấy Cát Nhĩ sắp bay tới, đột nhiên anh cảm thấy đòn tấn công của gã có chút giống với Tần Hoa.
Tuy nhiên điểm khác biệt lớn nhất chính là, đầu gối của Cát Nhĩ chứa ám kình, còn Tần Hoa thì không có.
Với đòn tấn công mạnh mẽ, cộng thêm ám kình, Bạch Diệc Phi cảm thấy một bàn tay của mình không đủ sức chống lại, cho nên anh trực tiếp giơ cả hai cánh tay lên đỡ lấy đầu gối của đối phương".
"Bịch!"
Cú va chạm mạnh như thể đụng phải một chiếc xe tải, đâm thẳng vào người của Bạch Diệc Phi, anh tuyệt nhiên không thể đứng vững, trực tiếp bay ra ngoài.
"Phịch!"
Cuối cùng Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, trông có chút chật vật.
Đám người Nam Môn nhìn thấy một màn như vậy thì rối rít vỗ tay tán thưởng.
"Cậu chủ thật mạnh mẽ!"
"Cậu chủ ngầu đét!"
"Hay lắm cậu chủ ơi!"
Còn Trịnh Tùng và Trịnh Ngữ Yên nhìn thấy cảnh này liền rợn cả sống lưng.
"Chú ơi...", Trịnh Ngữ Yên lo lắng nhìn Bạch Diệc Phi.
Sau khi Cát Nhĩ tiếp đất, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý cùng khinh thường, gã không tiếp tục tấn công mà chỉ đứng tại chỗ khinh thường liếc xéo Bạch Diệc Phi một cái, chậm chạp phủi phủi đầu gối.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Cát Nhĩ cười lạnh một tiếng: "Cho là mình có thể giết chết một tên cao thủ cấp 1 liền vô địch thiên hạ sao? Hừ, rác rưởi!"
"Haha..."
Đám người Nam Môn phá lên cười.
Chỉ là trong tiếng cười có một giọng nói đều đều bất ngờ vang lên.
"Là do tao khinh thường mày quá thôi".
Bạch Diệc Phi chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng lên nhìn mọi người nhẹ giọng nói: "Nhưng mà... mày vẫn còn non và xanh lắm".
Mọi người kinh ngạc, há hốc mồm nhìn Bạch Diệc Phi.
Đột nhiên, có người hét lên: "Cậu chủ, hắn ta dịch dung rồi!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều chú ý tới mặt của Bạch Diệc Phi, trên cằm và hai má của anh đều có một tầng da mỏng bị lật lên như thể da thịt lẫn lộn, nhìn có chút đáng sợ.
Nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đây chỉ là một lớp da giả mà thôi, không phải da thịt thật sự.
Trịnh Ngữ Yên và Trịnh Tùng nhìn thấy liền cảm thấy kinh hãi.
Bạch Diệc Phi lại nhíu mày một cái, có chút tiếc nuối nói: "Không còn nữa rồi".
"Nhưng, tao cũng lười phải giả vờ giả vịt rồi".
Ban đầu anh chỉ muốn dịch dung tạm thời vì không biết nhà họ Trịnh rốt cuộc đứng về phía nào, nhưng bây giờ không cần thiết phải tiếp tục giả vờ nữa.
Vì vậy Bạch Diệc Phi giơ tay lột tấm da trên mặt ra.
Khi tháo chiếc mặt nạ ra, mọi người đều sửng sốt khi trông thấy khuôn mặt thật sự của anh.
"Chú...", Trịnh Ngữ Yên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, dụi mắt như thể không tin vào mắt mình.
Trút đi tấm mặt nạ Bạch Diệc Phi quả thật chỉ là một anh chàng thanh niên khoảng độ hơn hai mươi tuổi, mặt mũi không quá xuất sắc nhưng ít nhất cũng khá ưa nhìn.
Trong mắt của Trịnh Ngữ Yên, khuôn mặt này so với khuôn mặt của một ông chú hơn bốn mươi tuổi đã là đẹp trai lắm rồi.
Huống hồ lần trước anh đứng ra giết tên cao thủ chỉ trong nháy mắt, khí chất ngầu lòi không khỏi khiến cho tâm hồn thiếu nữ của cô ta rung động.
Trịnh Ngữ Yên nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Trịnh Tùng còn chấn động hơn, không phải vì Bạch Diệc Phi dịch dung mà là vì ông ta đã xem qua bức ảnh của anh rồi.
Bởi vì trước khi người Nam Môn tới, Bạch Diệc Phi là người đứng đầu ở đây, bọn họ còn là đối thủ với thành phố Quang Minh và Triều Dương, cho nên bọn họ đương nhiên phải tìm hiểu xem mặt mũi anh như thế nào.
Người ở trước mặt này, quả thật chính là Bạch Diệc Phi.
Tại sao Bạch Diệc Phi lại tới khu 2?
Trịnh Tùng cũng có thể coi là kẻ thù của anh, nhưng tại sao anh lại cứu ông ta.
Đám người của Cát Nhĩ cũng rất kinh hãi, bọn họ kinh hãi bởi vì Bạch Diệc Phi mới chỉ hơn hai mươi tuổi đã có sức mạnh khủng bố như vậy, không khỏi khiến cho người ta khiếp sợ.
Cho dù có là cao thủ ở phía Nam, cũng rất ít cao thủ có thể đạt tới trình độ như vậy khi mới hơn hai mươi tuổi.
Cát Nhĩ cũng vậy, từ nhỏ gã đã luyện tập chăm chỉ dưới sự kèm cặp của hơn chục sư phụ mới có thể đạt được thực lực như ngày hôm nay.