Một Bước Lên Tiên

Chương 968: Giận cá chém thớt



Ông Hai nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở lên khó coi.

Ông ta vốn không muốn thừa nhận, bây giờ Tùng Thảo Giác đã mất tích, liền phủi mông chuyện có liên quan đến Tùng Thảo Giác, ông ta không thừa nhận thì cũng hết cách rồi.

Bạch Vân Bằng trầm giọng nói: "Nên đưa ra quyết định rồi".

Tùng Thảo Tân vô cùng chấn động, ông ta lập tức hoàn hồn, Bạch Vân Bằng là đang nhắc nhở ông ta, Tùng Thảo Giác là người nhà họ Tùng, nếu như ông ta không quyết định, như vậy khẳng định ông ta cũng thông đồng cấu kết với Tùng Thảo Giác, ông ta không thoát khỏi liên đới.

Đến cuối cùng, toàn bộ nhà họ Tùng đều phải chịu ảnh hưởng, thậm chí còn có thể khiến cho cả gia tộc suy vong.

Tùng Thảo Giác đã nghĩ thông suốt, chỉ có thể cắn răng nói: "Tất cả người nhà họ Tùng nghe rõ, ông Ba Tùng đã thông đồng với kẻ địch, từ nay về sau, ông Ba Tùng Thảo Giác không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Tùng nữa!"

"Bây giờ, lập tức thông báo cho tất cả mọi người trong nhà họ Tùng, phát lệnh truy nã toàn diện Tùng Thảo Giác!"

Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều ngây người khiếp sợ.

Tùng Thảo Tân quay đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Vân Bằng: "Hừ, anh đã vừa lòng chưa?"

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền mất hứng, chống đỡ thân thể suy yếu nói: "Tùng Thảo Tân, bác có ý gì?"

"Người của bác phá hỏng xe của bố cháu, bố cháu còn chưa tính sổ với bác, còn bác thì sao, bố cháu giúp bác thoát được một trận đại họa vậy mà bác vẫn còn giận cá chém thớt với bố cháu?"

Tùng Thảo Tân nghe xong nổi giận đùng đùng nói: "Ở đây không đến lượt cháu lên tiếng!"

Tần Hoa thấy vậy liền tiến lên một bước đứng chắn trước mặt Bạch Diệc Phi: "Xin ông hãy chú ý đến thái độ của mình!"

Cơn mưa rào rào đổ xuống khiến tất cả mọi người chỉ còn nghe được âm thanh của những giọt mưa.

Không biết qua bao lâu, Tùng Thảo Tân hít một hơi thật sâu, nói: "Anh Bạch, vừa nãy tôi quá kích động, mong anh Bạch hãy bỏ quá cho".

"Tôi sẽ cố hết sức bồi thường cho anh chiếc xe đó, còn kẻ đã phá chiếc xe của anh tôi cũng sẽ giao cho anh xử lý, anh thấy sao?"

Bạch Vân Bằng gật đầu, vừa muốn nói điều gì đó, nhưng Tùng Thảo Tân lại lạnh lùng nói: "Anh đi thong thả, không tiễn!"

Bạch Vân Bằng có chút sửng sốt còn Bạch Diệc Phi khẽ nheo mắt nhìn Tùng Thảo Tân.

"Bác...", Bạch Diệc Phi vừa mới nói được một chữ liền bị Bạch Vân Bằng giữ lại, lắc đầu với Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi đành nén cơn tức giận.

Thực ra trong lòng anh biết rõ, ban đầu anh đã giết Tùng Vưu Duy, sau này con gái của ông ta là Tùng Lệ Nhã cũng bị anh đem đi, hiện tại Tùng Thảo Giác cũng đã không còn nữa.

Điều này cũng có nghĩa nhà họ Tùng đã hoàn toàn kết thúc, hơn nữa toàn bộ những điều này đều liên quan đến Bạch Diệc Phi và nhà họ Bạch.

Cho nên Tùng Thảo Tân mới giận cá chém thớt lên đầu cả Bạch Diệc Phi và người nhà họ Bạch.

Bạch Vân Bằng không nói gì chỉ quay người rời đi.

Bạch Diệc Phi cũng được Tần Hoa dìu theo.

Tùng Lệ Tư siết chặt nắm tay, cô ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng khi Bạch Diệc Phi đi ngang qua cô ta, cô ta cũng không thèm nhìn sang bên này.

Trái tim của Tùng Lệ Tư như chìm xuống đáy vực.

Khi Bạch Diệc Phi đi tới cửa sân thượng liền nhìn thấy Tùng Vưu Minh và Phương Nhiên.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi tới, Tung Vưu Minh nói một câu: "Cảm ơn".

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc liếc hắn ta một cái, ánh mắt đó khiến lửa giận trong lòng anh giảm xuống một chút, anh liền hiểu được ý tứ của Tùng Vưu Minh.

Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu, chuẩn bị đi xuống tầng.

Chỉ là anh lại nhớ ra cái gì đó liền nói với Phương Nhiên: "Chúc mừng đám cưới".

Phương Nhiên nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười nhưng trong mắt lại ngấn lệ: "Cảm ơn anh".

Bạch Diệc Phi gật đầu, không nhìn bọn họ nữa mà đi thẳng xuống lầu.

Sau khi xuống dưới tầng anh bị một người do Tùng Thảo Tân phái đến chặn lại, nói rằng bọn họ đã bồi thường cho Bạch Vân Bằng môt chiếc xe hơi.

Bạch Diệc Phi nhìn theo ánh mắt của bọn họ, đó là một chiếc Porsche màu đen vô cùng sang trọng.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi nhận ra có điều gì đó không đúng, cũng không biết có chuyện gì, nhưng anh vẫn cảm nhận được có gì đó không ổn.

Bạch Vân Bằng nhìn thấy Bạch Diệc Phi khẽ cau mày, liền hỏi: "Sao rồi? Có thể cố gắng nữa không?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Con không sao, vẫn chịu được ạ".

Bạch Vân Bằng lái chiếc Porsche rời đi, còn Bạch Diệc Phi được Tần Hoa đưa đến bệnh viện.

...

Sau khi ở bệnh viện kiểm tra, Bạch Diệc Phi không cần phải nằm viện vì thế hai người cùng nhau trở về khách sạn.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị thương, Lý Tuyết đau lòng lẫn lo lắng không thôi.

Tần Hoa và Lý Tuyết cùng nhau đỡ Bạch Diệc Phi lên giường, Tần Hoa dặn dò mấy câu rồi rời đi.

Bạch Diệc Phi nằm ở trên giường, yếu ớt nói với Lý Tuyết: "Anh không sao, em đừng lo lắng".

Lý Tuyết gật đầu, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, dịu dàng nói: "Anh nghỉ ngơi đi".

"Ừm...", Bạch Diệc Phi đáp lại một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

Lý Tuyết nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Diệc Phi, cô nhẹ thở dài, đau lòng nói: "Chồng à, anh đã mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé".

Từ khi Bạch Diệc Phi trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, anh làm việc quên ăn quên ngủ, bận rộn đủ thứ chuyện của công ty.

Bây giờ, Lý Tuyết không biết phải làm thế nào để san sẻ giúp anh.

Trong lúc Lý Tuyết nhớ lại từng chút từng chút kỉ niệm của bọn họ, Bạch Diệc Phi đột nhiên mở miệng nói.

"Còn thiếu... Một người".

"Hả?", Lý Tuyết nhìn qua, phát hiện Bạch Diệc Phi còn chưa tỉnh, hóa ra anh đang nói mơ.

Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày, miệng vẫn còn mấp máy: "Còn thiếu... Một người nữa?"

Lý Tuyết vô thức hỏi: "Ai?"

Đúng lúc này bé con đột nhiên cất tiếng khóc, Lý Tuyết đành phải vội vàng đi dỗ dành đứa nhỏ.

...

Biệt thự nhà họ Tùng.

Kết thúc hôn lễ chú rể và cô dâu cùng nhau trở về động phòng.

Phương Nhiên đứng trong phòng, cúi đầu nói nhỏ: "Em xin lỗi".

Tùng Vưu Minh vốn dĩ đang quay lưng về phía Phương Nhiên để cởi áo khoác, nghe thấy những lời này, hắn ta kích động ném áo khoác lên giường, quay đầu lại nói: "Em xin lỗi làm gì?"

Tùng Vưu Minh tính cách dịu dàng, tạo cho người đối diện cảm giác rất ấm áp.

Phương Nhiên thấy thế hơi ngẩn ra, trong lòng ngay lập tức cảm thấy có lỗi hơn: "Lúc ban ngày... Em không nên kích động như vậy..."

Tùng Vưu Minh nghe vậy thì sững sờ, sau đó hắn ta khẽ mỉm cười, tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phương Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, em có thể cho anh biết, em với anh ấy có quan hệ gì không?"

"Là... Bạn bè bình thường", Phương Nhiên dừng lại một chút rồi nói: “Cũng không đúng, kỳ thực bọn em mới chỉ là gặp mặt vài lần thôi".

“Vì vậy, em không cần phải xin lỗi", Tùng Vưu Minh cười vô cùng dịu dàng.

"Hôm nay Đạo Trưởng tới đây quấy rối, là anh ấy vì hôn lễ của chúng ta mà một mình chống đỡ mới bị thương, vì thế đám cưới của chúng ta mới được diễn ra suôn sẻ".

"Kích động cũng là bình thường".

“Hơn nữa, Bạch Diệc Phi mà anh được nghe”, Tùng Vưu Duy dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Anh ấy quả thực là một người đàn ông bản lĩnh, anh cũng rất ngưỡng mộ anh ấy”.

"Một người đàn ông như anh ấy, không có người phụ nữ nào không động lòng?"

"Nhưng mà, Nhiên Nhiên, em đã bao giờ nghĩ rằng, em chỉ đang ngưỡng mộ thần tượng chứ không phải là thật sự động lòng chưa".

"Bây giờ, em đã gả cho anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, không để cho em phải hối hận, anh sẽ cho em thấy anh mới chính là người đàn ông mà em thật sự rung động".

Phương Nhiên nghe xong, trong lòng vô cùng cảm động, gật đầu nói: "Cảm ơn anh".

Tùng Vưu Minh nhẹ nhàng ôm lấy Phương Nhiên, hắn ta khẽ đặt một nụ hôn lên trán, chóp mũi và cuối cùng là môi...

Hai người nhanh chóng chìm đắm vào sự ngọt ngào, Tùng Vưu Minh ném chiếc áo khoác lên tủ đặt cạnh đầu giường, một chiếc chìa khóa xe rơi ra từ trong đống quần áo, là chìa khóa xe Porsche.

Phương Nhiên ngừng lại một chút muốn xem.

Tùng Vưu Minh giữ phía sau gáy của cô ta lại, nói: "Vợ yêu à, em chuyên tâm vào việc chính đi".

Vì vậy, Phương Nhiên cũng không nhìn xem trên mặt đất là cái gì nữa.

...

Vườn hoa của một căn biệt thự khác.

Tùng Lệ Tư ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây, ngây người nhìn vào bông mẫu đơn cách đó không xa.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân: "Bé con, đang nghĩ gì thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.