Đúng lúc này, trong bụi cây có một thứ gì đó lao về phía Tùng Lệ Tư.
“A…”, Tùng Lệ Tư kinh hãi hô lên, theo bản năng tránh sang một bên.
Kết quả là, do tránh vội quá nên váy ngủ của Tùng Lệ Tư mắc trên bụi cây. Chỉ nghe thấy tiếng ‘xoẹt xoẹt’, váy ngủ bị rách tươm và cũng vì thế mà cô ta ngã nhào xuống.
Bạch Diệc Phi không kịp nghĩ nhiều, anh nhảy phốc xuống đất.
Cũng may động tác Bạch Diệc Phi nhanh nên một tay nắm chặt được thứ phi ra từ bụi cây kia.
Đợi khi anh nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là một con trăn đốm vàng to bằng miệng bát.
Con trăn như này chỉ có thể nhìn thấy ở vườn bách thú, ở vùng nhiệt đới như này chắc cũng thường gặp.
Bạch Diệc Phi nắm chặt con trăn, dùng sức bóp chết nó rồi ném sang một bên.
Sau đó, anh đang định quay người nhìn xem Tùng Lệ Tư thế nào thì cô ta đột nhiên hét lớn: “Đừng quay lại đây!”
Đáng tiếc, Bạch Diệc Phi đã quay lại rồi. Vừa lúc nhìn thấy Tùng Lệ Tư ngã nhào trên đất, váy ngủ bị rách tươm nên sau lưng lộ ra, làn da trắng nõn lộ ra trước mặt Bạch Diệc Phi.
Anh chỉ nhìn một cái thì bị đơ một lúc, sau đó lập tức xoay người lại: “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi không nhìn thấy gì cả”.
“Òa…!”, Bạch Diệc Phi vẫn đang ngây người ra thì phía sau đã truyền đến tiếng khóc thút thít của Tùng Lệ Tư.
Lúc Tùng Lệ Tư bị ép gả cho Cát Xa thì cô ta không khóc, trên thuyền bị Cát Xa tát trước mặt mọi người, cô ta cũng không khóc, thậm chí rơi xuống biển lạnh buốt xương mà cô ta vẫn không khóc.
Nhưng lúc này, cô ta lại khóc đến thương tâm, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Bạch Diệc Phi ngơ ngác không biết mình nên làm thế nào.
“À… Ừ… Cô đừng khóc nữa! Tôi không nhìn thấy gì cả, đừng khóc nữa. Để tôi nghĩ cách”.
“Nghĩ cách gì chứ? Hu hu… Ở đây không có mống người nào thì có cách gì nữa? Hu hu…”.
Tùng Lệ Tư vừa khóc vừa nói lại.
…
Tùng Lệ Tư khóc rất lâu, khóc đến mức mất tiếng rồi dần dần mới dừng lại.
Còn Bạch Diệc Phi đối lưng với cô ta, cởi áo khoác ngoài ra rồi ném về phía Tùng Lệ Tư, nói: “Cô mặc lên đi!”
Tùng Lệ Tư dường như đã tê liệt nên khi nhìn thấy áo trên đất thì chậm rãi giơ tay ra mặc lên người.
“Tôi… Tôi mặc xong rồi…”, Tùng Lệ Tư yếu ớt nói.
Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm nhưng không quay lại ngay lập tức, chỉ nói: “Cô cứ mặc tạm một lúc, đợi lúc chúng ta đến nơi có người thì sẽ thay bộ khác”.
“Ừm… Cảm ơn anh”, Tùng Lệ Tư cúi đầu, nói.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, lại nói: “Hay là, tôi lại cõng cô. Như vậy mới không nhìn thấy những gì không nên nhìn”.
Lần này Tùng Lệ Tư không từ chối mà trèo lên, Bạch Diệc Phi cõng cô ta từ bụi cây lên.
Nhưng sau khi đi được một đoạn, Tùng Lệ Tư không nhịn được, nói: “Tôi đói quá!”
Tùng Lệ Tư dù sao cũng là cô chủ của gia tộc lớn, từ nhỏ được nuông chiều, đâu có trải qua những việc như này?
Nhưng cũng may là sau khi họ đi được một đoạn thì phát hiện một cây lê. Cây này là do người trồng nên thoạt nhìn hơi nhỏ.
Nhưng bất luận thế nào thì cũng không có độc, có thể ăn để chống đói. Vì vậy, Bạch Diệc Phi đặt Tùng Lệ Tư xuống còn anh đi hái lê.
Hái lê xong, hai người mỗi người một quả, ăn một cách thích thú.
Trong lúc ăn xong lê, Bạch Diệc Phi vội gọi điện thoại cho người nhà. Vừa hay người nghe điện thoại là Lý Tuyết.
“Alo, chồng à!”
“Vợ yêu!”
“Anh bên đó thế nào rồi? Khi nào có thể quay về?”
“Anh mọi việc đều thuận lợi, mấy ngày nữa là anh về rồi!”
“Vâng! Em đợi anh ở nhà nhé!”
“Ừ!”
Tùng Lệ Tư vẫn còn ở đây nên Bạch Diệc Phi cũng không thể nói quá nhiều với Lý Tuyết, anh chỉ dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi thấy hiện giờ tạm thời không có nguy hiểm, bụng cũng đỡ đói nên hỏi Tùng Lệ Tư: “Bố mẹ cô đi đâu rồi? Tại sao hôm cô lấy chồng lại không thấy họ?”
Tùng Lệ Tư đang ăn lê, lúc này đột nhiên ngừng lại rồi buông lỏng tay, trái lê rơi xuống đất, còn cô ta không kìm nổi mà bật khóc.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì đoán: “Họ bị người ta bắt đi rồi sao?”
“Đúng rồi…”, Tùng Lệ Tư đáp lại một tiếng, ngừng khóc rồi nói tiếp: “Thật ra, sau khi anh đánh đuổi đám Đạo Trưởng đi thì họ đã đến nhà tôi”.
“Họ bắt bố tôi, còn khống chế anh trai tôi rồi ép tôi lấy Cát Xa, nếu không họ sẽ giết người nhà tôi”.
Bạch Diệc Phi thì không thấy bất ngờ với những điều này vì anh sớm đã đoán ra là như vậy.
Tất cả chỉ để tạo ra hiện trường giả Bạch Diệc Phi giết Cát Xa mà thôi. Bọn họ diễn vở kịch này giống như thật vậy.
Nhưng Bạch Diệc Phi có một suy nghĩ mà khác với những gì Tùng Lệ Tư nói.
Tùng Lệ Tư nói, Tùng Vưu Minh bị khống chế. Nhưng theo Bạch Diệc Phi thấy, Tùng Vưu Minh không bị ép thỏa hiệp.
Bạch Diệc Phi cũng không nói thêm gì với Tùng Lệ Tư, bởi vì bây giờ không cần thiết.
Sau đó, do nghỉ ngơi đủ rồi nên Bạch Diệc Phi lại tiếp tục cõng Tùng Lệ Tư đi về trước. Trên đường đi, hai người đều trầm ngâm không nói gì, Bạch Diệc Phi cứ tưởng họ sẽ cứ im lặng như vậy mãi.
Nhưng một lúc sau, Tùng Lệ Tư đột nhiên hỏi: “Anh có lấy tôi được không?”
“Không!”, Bạch Diệc Phi kiên quyết đáp lại.
Trong lòng Tùng Lệ Tư không phục, lắc lắc chân, nói: “Sao lại không được? Anh nhìn hết của tôi rồi, lẽ nào không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: “Tôi chỉ nhìn thấy lưng và chân của cô thôi, những chỗ khác tôi không thấy gì. Hiện giờ trên phố có cô gái nào là không hở lưng hở eo đâu?”
“Nếu như vậy thì ai tôi cũng phải lấy hết hả?”
Tùng Lệ Tư nghe thấy vậy thì lập tức đơ người ra. Một lúc lâu, cô ta mới hừ một tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai Bạch Diệc Phi.
Sau khi vỗ xong, cô ta đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi không bận tâm anh đã có vợ con đâu…”.
“Tôi nghĩ là cô sẽ để tâm đấy”, Bạch Diệc Phi nói.
Tùng Lệ Tư: “…”.
Một lát sau, Tùng Lệ Tư lo lắng hỏi: “Lẽ nào tôi không đủ đẹp sao?”
“Không phải!”, Bạch Diệc Phi đáp: “Cô rất đẹp là đằng khác”.
Tùng Lệ Tư lại hỏi: “Tôi và vợ anh, ai đẹp hơn”.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Cưới một người không phải nhìn xem họ có đẹp không, như vậy là không công bằng. Cô nên hỏi là cô và vợ tôi thì tôi thích ai?”
“Vậy tôi và vợ anh thì anh thích ai?”
“Vợ tôi!”
“Anh…”, Tùng Lệ Tư bị Bạch Diệc Phi làm cho tức chết mà không nói nên lời rồi lại vỗ Bạch Diệc Phi một cái.
Sau đó cô ta lại hỏi rồi Bạch Diệc Phi lại đáp.
Nhưng trong lúc hỏi đáp như này, cuối cùng họ cũng đi ra khỏi khu rừng.
Bên ngoài khu rừng nhiệt đới có một hàng nhà gỗ khá rách nát, thoạt nhìn như một ngôi làng.
Mặc dù ngôi làng này thoạt nhìn cũ nát, không có đường quốc lộ cũng không có xe ô tô nhưng cuối cùng họ cũng nhìn thấy con người rồi.
Vì vậy, trên mặt hai người đều lộ ra thần sắc kích động.
Bạch Diệc Phi cõng Tùng Lệ Tư rồi nhanh bước chân, đến trước mặt ngôi nhà gỗ, sau đó họ phát hiện trên dây phơi có phơi mấy bộ quần áo đã phơi khô.
“Mau nhìn kìa, đó là quần áo của phụ nữ”, Bạch Diệc Phi kích động nói.
Tùng Lệ Tư hiểu nhầm ý anh, kinh ngạc hỏi: “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ tới quần áo của phụ nữ à?”