Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 1



Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Beta: Thanh

Đường Văn Minh đang đứng trước cửa căn tin, nhìn trời hắt hơi ba cái.

Khí hậu chó chết gì vậy! Lúc điền vào tờ nguyện vọng, hắn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới cái thành thị này mỗi khi vào thu thì tràn ngập các trận bão cát. Hắn nhìn nhìn sắc trời — vàng! Màu vàng phủ khắp bầu trời mặt đất! Mẹ nó! Màu vàng so với bồn tiểu tiện ở nhà vệ sinh nam còn đậm hơn!

Đường Văn Minh vuốt vuốt mũi, cổ họng có vị ngòn ngọt.

Đột nhiên, một vật thể màu đen nương theo sức gió hung hăng đập vào mặt hắn.

Bao nilông! Đó là phản ứng đầu tiên của Đường Văn Minh. Ngay sau đó hắn bác bỏ suy luận của mình. Xúc cảm của vật thể này có chút không giống, hình như mềm mại hơn nhiều. Hắn nghi hoặc lấy vật-thể-không-xác-định đang trùm lên tướng mạo anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc của mình xuống. Trong lúc đang ở cự li gần để nhìn cho rõ bộ mặt thật của vật thể kia, hắn bất ngờ gào lên một tiếng thảm thương.

Ngôi trường này không nhỏ, người cũng không ít, nhưng tốc độ truyền bá tin tức thật đúng là nhanh đến kinh người. Chiều nay, mọi người đều nghe nói có một tân sinh năm nhất bị một cái quần lót đập vào mặt.

“Được rồi, đừng xem nữa.” Duẫn Húc đã sắp chịu hết, “cậu muốn đem nó đi lăng trì xử tử hay muốn tru di cửu tộc đây?”

Đường Văn Minh hiểu được cái nhìn của anh, quay đầu lại tiếp tục nghiên cứu cách làm thế nào để dùng ánh mắt giết chết một cái quần lót.

Duẫn Húc lắc lắc đầu bó tay. Một tuần qua tiếp xúc với nhau, trong số bốn người ở kí túc xá, anh là người tiếp xúc với Đường Văn Minh nhiều nhất. Còn lại hai người kia, nhà đều là ở bổn địa, cả ngày không thấy bóng người, không nhắc thì hơn.

“Cậu nghĩ …” Duẫn Húc khiêng cái ghế đến ngồi cạnh Đường Văn Minh, “quần chữ T màu đen ôm sát người. Nói không chừng là của một mỹ nhân dáng người yêu kiều nào đó rồi.” Duẫn Húc nói, trong mắt không hề che giấu ánh lên tia sáng dị thường. Cái loại tia sáng này Đường Văn Minh thấy qua, mấy tên sắc lang đói khát trong tivi đều giống như vậy.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra một cách thô lỗ. Không khí tanh tưởi cùng cát bụi trên hành lang nhân dịp này ùa vào. Một nam sinh cực kì kích động chạy tới.

Duẫn Húc cùng Đường Văn Minh nhìn nhau một cái, lại là một khách tham quan không mời mà đến.

Để thể hiện là một tân sinh năm nhất trong sáng và thân thiện, Duẫn Húc cười hi hi đứng dậy: “Đừng khách sáo, cứ xem thoải mái.”

Cậu con trai đó khinh miệt nhìn Duẫn Húc, lại nhìn nhìn Đường Văn Minh, hất mái tóc ngắn bồng bềnh: “Nói cho hai tên sắc lang không có mắt các ngươi biết, cái quần lót này là của thiếu gia ta đây!” Nói xong lấy lại cái quần, khí thế hùng hổ chạy ra ngoài.

Hai người trong phòng mặt tràn ngập sự khó hiểu, ngẩn ngơ nhìn cái cửa phòng nửa đóng nửa mở.

Buổi tối hôm nay lại truyền đến tin tức, nói trong trường có một nam sinh biến thái, thu thập cả một thùng quần chữ T.

Sáng ngày hôm sau, sau khi tân sinh giáo dục đại hội kết thúc, Đường Văn Minh bị mời đến phòng làm việc của phụ đạo viên.

“Đường Văn Minh, tôi là Liêu Bác Viễn, phụ đạo viên của cậu.” Bạch diện thư sinh đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười niềm nở bảo.

Phụ đạo viên của trường đều là do các nghiên cứu sinh đảm nhiệm, Liêu Bác Viễn cũng chẳng lớn hơn họ mấy tuổi. Đường Văn Minh không xem anh ta ra gì không phải là vì tuổi tác, cũng không phải là vì dáng vẻ thư sinh yếu đuối sức trói gà không chặt của anh. Rất đơn giản, phụ đạo viên của đại học, vốn không có chức vị hay thực quyền gì, là người một học kì cũng chẳng mấy lần gặp mặt, Đường Văn Minh cũng chả rãnh mà đi làm thân với anh ta. Cho nên buổi họp lớp tuần trước vốn chủ yếu là để tự giới thiệu bản thân, Đường Văn Minh đi tới nửa đường liền quay lại đi đến quán net CS.

Phụ đạo viên này tuy rằng dáng vẻ như con mọt sách, nhưng cũng không phải rất ngốc, không tính toán việc lần trước Đường Văn Minh đã không đi. Chỉ là lịch sự nói vài ba câu, quan tâm hỏi han một chút, vả lại còn đưa cho hắn thẻ y tế, thẻ học sinh cùng thẻ thư viện.

Đang nói thì có người ngay cả cửa cũng quên gõ, vừa chạy vào vừa kêu la ầm ỹ: “Anh, em mang đồ ăn tới rồi đây!”

Đường Văn Minh quay đầu nhìn người đó, có chút sững sờ, đối phương nhìn thấy hắn, mắt ánh lên cái nhìn khinh bỉ, lại mang thùng ngoài của cái thùng KFC lớn đặt ở trên bàn trong phòng làm việc, ngay sau đó liền bám lấy cổ của bạch diện thư sinh, hoàn toàn xem hắn như là không khí.

“Tiểu Mặc, đừng làm ồn nữa.” Liêu Bác Viễn kéo cậu con trai y như con khỉ kia xuống, đẩy đẩy mắt kính, “đây là học sinh lớp anh, tên Đường Văn Minh.” Sau đó quay đầu nhìn Đường Văn Minh cười lúng túng: “Đây là thằng bé hàng xóm của tôi, Mạc Mặc. Cũng giống cậu đều là tân sinh, học khoa nghệ thuật thiết kế. Các cậu làm quen đi, có chuyện gì cũng có thế giúp đỡ lẫn nhau.”

Đường Văn Minh tính sẽ lịch sự chào hỏi một chút, nhưng cái cậu Mạc Mặc kia lại không hề khách khí chút nào, bĩu môi nói: “Không cần giới thiệu nữa, chúng em đã từng gặp mặt qua.” Sau đó giơ ngón trỏ lên, chỉ thẳng vào Đường Văn Minh, thần thái đó làm Đường Văn Minh nghĩ đến bộ dáng mấy đứa nhóc hôi ở trong nhà trẻ khi bị mấy dì phàn nàn. Bất quá câu nói tiếp theo của hắn làm cho Đường Văn Minh xém chút thổ huyết.

“Hắn từng trộm quần lót của em!”

Chỉ một câu nói liền có hai người hóa đá. Nếu không phải vì nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tên họ Liêu kia, Đường Văn Minh thật muốn xông qua đó đánh con khỉ hoang này một trận.

Sau đó, lại truyền ra tin tức. Nói đại khái là có một nam sinh tâm lí biến thái, chuyên đi trộm quần lót của các nam sinh khác. Nhất thời làm cho rất nhiều nam sinh coi trọng công tác bảo vệ quần lót của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.