Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 20



Người dịch: Thy Thy

“Thật sự cám ơn cậu nhiều.” Đường Văn Minh bưng cái ổ cứng di động vừa mua được biểu đạt sự cảm kích chân thành với bạn học Mạnh Kha.

Mạnh Kha huơ huơ tay: “Đừng khách khí như thế, lần sau còn muốn mua đồ gì liên quan đến vi tính thì cứ tìm tôi. Nếu không tự mình anh đến cũng được, nói với cậu tôi anh là bạn học của tôi là được. Ông ấy sẽ tính rẻ cho.”

“Được. Nhưng mà cảm ơn vẫn phải thể hiện, hay tôi mời cậu ăn cơm?

Đường Văn Minh và Mạnh Kha vừa nói vừa bước khỏi thành vi tính.

Mới ngước mắt nhìn, liền thấy ở  đối diện đường người đó đang đứng dưới biển xe buýt, hình như đang đợi xe.

Đường Văn Minh đang tính vẫy tay chào hỏi, mới phát hiện, kế bên cậu còn có người đứng. Hai người nói không được nhiêu câu, xe buýt đến rồi, họ liền lên xe đi.

Đường Văn Minh nhìn theo hướng xe chạy, xóa bỏ cái tin nhắn viết dở, thuận tay đem di động bỏ vào túi.

“Vừa nãy,  hình như tôi thấy giáo viên Liêu và Mạc Mặc, ở ngày đối diện đường.” Mạnh Kha nói tựa hồ có ý nghĩ gì đó.

“Chắc có lẽ có chuyện gì vừa hay bắt gặp.” Đường Văn Minh cười cười, “Đi thôi, kiếm chỗ ăn cơm.”

Tối đó, Mạc Mặc không có về kí túc.

Cậu nhắn một tin, nói mình ngủ ở chỗ Lâm Gia, bảo Đường Văn Minh không cần đợi cậu chuẩn bị thức ăn khuya cho cậu.

Đường Văn Minh trả lời rất đơn giản, chỉ ba chữ: tôi biết rồi.

Duẫn Húc đang chat voice đến sướng miệng, bị một cái gối đập vào mặt.

“Mẹ nó cậu nhỏ tiếng chút! Có để người khác ngủ không?” Đường Văn Minh bọc trong chăn, giọng có chút nhập nhằng,

Duẫn Húc và hai người kia trong kí túc xá ba mặt nhìn nhau, chẳng rõ đầu đuôi.

Hôm nay lão đại làm sao vậy? Bình thường tới lúc tắt đèn cũng không ngủ, hôm nay sao sớm vậy lên giường rồi?Bình thường chat voice cũng không thấy anh phản ứng lớn như vậy a.

Nghi hoặc là có, nhưng không ai dám hỏi. Đường Văn Minh ném gối đi, lại không tiện kêu Duẫn Húc đưa qua, liền thuận tay đem cái gối mới được gửi từ bưu điện nửa gối nửa ôm dùng rồi.

Không biết là không thích ứng gối ôm, hay là vấn đề tâm lý, nguyên buổi tối hắn mất ngủ. Cho đến khi trời lờ mờ sáng mới ngủ được.

Vừa mở mắt, liền thấy một đôi mắt khác. Dọa Đường Văn Minh nhảy dựng lên.

“Mới sáng sớm cậu chạy đến đây dọa người hả?!” Đường Văn Minh một bên đẩy tấm chăn ra, bên vật lộn với quần jean cằn nhằn.

Ánh mắt Mạnh Kha chuyển sang ban công: “Sáng sớm gì nữa? Đã vào trưa rồi! Tôi vừa mới tan học về.”

“Chết! Sáng giáo viên không điểm danh chứ?”

“Điểm rồi, tôi giúp anh đáp đến rồi.”

“Cảm ơn nha, anh em!” Đường Văn Minh vỗ vai Mạnh Kha.

“Tôi quay lại kêu anh đi ăn cơm chung. Còn nữa, người bên cơ khí hẹn mình chiều 1h30 đến sân đông đá banh.”

“Cậu không nói sớm!” Đường Văn Minh đá văng chiếc giày mới mang xong, mở nút, kéo dây kéo, trực tiếp cởi bỏ quần jean. Để lộ hai cẳng chân dài đi ngang qua mặt Mạnh Kha, mở tủ áo, lấy một cái quần vận động mặc vào.

Mạnh Kha nhìn lướt qua, lập tức quay mặt đi, đem tầm nhìn dừng lại trên cái gối ôm mềm mịn trên giường hắn.

“Không nhìn ra, anh lại thích cái trò chơi này a?”

Đường Văn Minh dọn giường qua loa, gối ôm bị đẩy sát vào bên trong.

“Không phải tôi xài, mua giùm người ta.”

Trận đá buổi chiều kết thúc với tỉ số 3:2, khoa của bọn Đường Văn Minh giành được thắng lợi.

Lúc mọi người đang kêu la phải đi đâu ăn mừng, di động của Đường Văn Minh vang lên.

Hắn cúp máy, nói với những người kia: “Ngại quá, tôi còn có chút việc. Các cậu đi chơi đi, chơi vui vào.”

Có người la ó hỏi Đường Văn Minh có phải hẹn em nào rồi, Đường Văn Minh chỉ cười cười, vẫy vẫy tay với họ rồi bỏ đi.

“Nói đi, cậu kiếm tôi đến rốt cuộc có chuyện gì.” Đường Văn Minh ngồi trên sô fa không yên phận nhúc nhích thân, để tránh dính người kia quá gần.

Người kia giống như không nghe hắn nói gì hết, tự mình cũng dựa trên sô fa hỏi: “Muốn cuống chút rượu không? Bia hay rượu vang? Hay rượu trắng?”

“Lâm Gia, anh có chuyện gì nói mau!” Nếu không phải nghe anh ta nói trong điện thoại là có chuyện liên quan đến Mạc Mặc muốn nói với mình, Đường Văn Minh khẳng định sẽ không chạy đến chỗ anh ta.

“Anh gấp cái gì?” Lâm Gia lườm hắn một cái, “Vậy thì bia hơ.”

Đến khi Đường Văn Minh giận sôi uống hết một lon bia, Lâm Gia mới chậm rãi lên tiếng.

Cái anh ta nói lại là: “Cậu có muốn xem ti vi? Hay là nghe nhạc?”

“Lâm Gia!!!” Đường Văn Minh bật thẳng dậy.

Từ cơm tối đến trái cây đến bia, hắn đã tốn nửa buổi tối với tên này rồi, chút nhẫn nại kia cũng bị mài mòn gần hết.

Lâm Gia nhìn nhìn thời gian, lười khảy giơ tay ra hiệu hắn ngồi xuống, tay kia ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Tên nhóc này, không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ổn đến nhức cả đầu.” Lâm Gia tự hút vài miếng thuốc, mới nghĩ ra đưa Đường Văn Minh một điếu.

Đường Văn Minh cũng không khách khí, châm điếu thuốc, rít một hơi dài.

“cậu đối với Mạc Mặc rốt cuộc là thái độ gì? Là bạn bè? Hay là trên mức đó?” Lâm Gia nhả khói thuốc nhìn nhìn Đường Văn Minh.

“Thái độ gì cũng không liên quan tới anh mà?”Đường Văn Minh loại trừ câu hỏi của anh ta theo bản năng.

Lâm Gia nhún nhún vai, một vẻ không sao hết: “Không nói cũng tốt, tôi cũng lười lo chuyện bao đồng.”

“Vậy anh nói chuyện liên quan đến Mạc Mặc… …”

“cậu muốn biết à?” Lâm Gia cười.

Đường Văn Minh bất giác nghĩ đến lời thoại trong bộ điện ảnh nào đó, hình như tiếp sau sẽ là cái câu muốn bị đập “Muốn biết thì cầu xin tôi đi”.

Nhưng mà Lâm Gia vẫn chưa thiếu đập đến trình độ đó, anh ta chỉ nói: “Vậy cậu trả lời câu hỏi của tôi trước.”

Đường Văn Minh nghiến răng, phẫn nộ đáp một câu: “Hơn tình bạn!”

Lâm Gia nhịn cười: “Cậu cũng là Gay? Nhìn không ra nha.”

“Tôi cũng không biết mình có phải không, nhưng mà tôi quả thật thích cậu ta.” Đường Văn Minh nói rồi nhả khói thuốc.

“Chắc cậu biết chuyện của Mạc Mặc với Liêu Bác Viễn nhỉ?” Lâm Gia đổi chủ đề.

“Biết một chút.”

“Tên nhóc Mạc Mặc có chút khờ, thích ai rồi là quyết tâm đến cùng. Chúng tôi đã sớm nói với cậu ta tên họ Liêu không đáng tin cậy, bảo cậu ta bỏ đi, cậu ta cũng không nghe. Nhưng mà cũng không thể trách cậu ta.” Lâm Gia thở dài, “Mạc Mặc là học đệ cao trung của tôi, thời gian đó quan hệ của chúng tôi tương đối tốt. Cũng là lúc đó biết cậu ta vẫn luôn thương thầm anh hàng xóm. Sau đó cậu ta còn mừng rỡ nói với tôi cậu ta tỏ tình với anh đó rồi, người ta cũng đồng ý quen nhau. Lúc đó tôi còn nói đùa rằng người ta thích qua con gái cùng lắm cũng chỉ là Bl, cậu cẩn thận ngày nào đó anh ta gặp được người phụ nữ ưa thích đem cậu đá ra. Không ngờ đến cuối cùng lại linh nghiệm thật.”

Đường Văn Minh nhịn không được xen một câu: “Vậy hiện giờ họ còn có liên lạc không?”

“Liên lạc hẳn phải có, nhưng đã chia tay triệt để, cũng không có khả năng tái hợp nữa. Tối qua cậu ta đến chỗ tôi, chính miệng nói với tôi.”Lâm Gia lắc lắc lon bia rỗng trong tay, “còn muốn không?Tôi đi lấy thêm hai lon?”

Đường Văn Minh khẽ gật đầu.

Lúc Lâm Gia lấy bia về, nói với Đường Văn Minh: “Nếu như cậu đối với cậu ta chỉ là hiếu kì hoặc thương hại hay cảm thấy con người cậu ta khá thú vị, vậy tôi hi vọng cậu có thể dừng tại đây, thật thật thà thà làm anh em đi.”

“Nếu như không phải thì sao?”Đường Văn Minh vừa mở lon bia vừa hỏi anh.

Lâm Gia híp mắt nhìn hắn: “Vậy, hi vọng cậu có thể suy nghĩ kĩ càng tình cảm của bản thân trước, còn nữa, làm rõ ràng khuynh hướng giới tính của anh. Tôi thật chịu không nổi Liêu Bác Viễn thứ hai!”

Hai người cũng không nói thêm, rầu rĩ uống rượu.

Đợi lúc cái lon bia của Đường Văn Minh chỉ còn sót đáy, tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Gia hai lời chưa nói, đem Đường Văn Minh đẩy vào phòng vệ sinh, để lại một câu: “Bây giờ cậu ở đây suy nghĩ kĩ vào.” Liền đóng cửa.

Đường Văn Minh nhảy xổ qua, mới phát hiện cửa khóa trái bên ngoài rồi. Đang tính đập cửa tức giận hét lớn, nghe thấy một giọng nói khác, hắn liền lặng xuống, thật thà ngồi trên nắp bồn cầu trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.