Một Cây Hoa Đào

Chương 38: Hắc hóa



Bên này, sau khi Tiểu Mai thấy Cố quản sự đi, liền không lại chú tâm nghe Tiểu Ngọc khóc lóc kể lể nữa, nhưng vì không để cho Tiểu Ngọc sinh nghi, vẫn là gắng gượng tinh thần, nghiêm cẩn nghe Tiểu Ngọc nói hơn nửa canh giờ, mới mượn lý do lúc sau còn phải trở về phòng bếp giúp đỡ, vội vàng cáo từ.

Sau khi Tiểu Ngọc đem buồn khổ trong lòng toàn bộ nói hết ra, lúc này mới cảm thấy cả người đều tốt hơn nhiều, mắt thấy Tiểu Mai rời khỏi, bắt đầu tiếp tục thu thập đồ đạc. Kỳ thực nàng đối cuộc hôn sự này cũng không có mâu thuẫn như chính nàng nói, dẫu sao nàng trong lòng cũng tự biết, kết quả như vậy đã là tương đối tốt. Chỉ là, một khi bạn thân hoặc là thân nhân tới quan tâm, trong lòng phần oan ức kia sẽ lại không khống chế được bắt đầu phóng đại, Tiểu Ngọc mới muốn oán trách một phen.

Mắt thấy bạn thân cũng đã rời khỏi, Tiểu Ngọc cũng không nói gì nữa, tiếp tục chăm chú dọn dẹp hỉ phục trên tay mình. Cuộc hôn sự này định có chút vội vàng, thời gian không còn kịp cẩn thận may hỉ phục nữa, vì vậy liền nhờ người ở cửa hàng may bên ngoài, mua thành phẩm mang về sửa đổi.

Tiểu Ngọc nghĩ đến, đây có lẽ chính là lần duy nhất mình được mặc hỉ phục rồi, vì vậy đối với bộ hỉ phục tuy đã hoàn công này, vẫn tận lực sửa đổi, tất yếu phải để cho nó càng thêm thích hợp với bản thân hơn. Đang bận rộn, Tiểu Nguyệt đến tìm nàng, Tiểu Ngọc thất kinh, gấp rút luống cuống đứng lên, có chút chần chờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Nguyệt cũng không nói gì, trực tiếp kéo Tiểu Ngọc liền vội vàng chạy đến viện của Lâm Lam, dọc đường đi, Tiểu Ngọc bị Tiểu Nguyệt túm chính là đầu đầy sương mù. Cứ như vậy thẳng một đường đi tới trong viện Lâm Lam, Lâm Lam nhìn Tiểu Ngọc trên trán còn vết sẹo chưa hoàn toàn lành, vẫn là đem đầy bụng lửa giận vừa rồi dùng sức đè ép xuống một chút, lúc này mới có chút ẩn nhẫn mở miệng nói: "Vừa rồi Cố quản sự đến tìm ta yêu cầu từ hôn với ngươi, ngươi có phải lại âm thầm làm cái gì?"

"Ngươi nói gì? Từ hôn?!" Tiểu Ngọc kinh hãi, mặt không thể tin nhìn Lâm Lam. Lâm Lam nhìn Tiểu Ngọc biểu tình tựa hồ không giống như giả bộ, mới thoáng hòa hoãn tâm tình, có chút chần chờ hỏi: "Ngươi không biết chuyện này? Vậy tại sao Cố quản sự gấp như vậy, ngay lúc mấu chốt đến tìm ta muốn từ hôn?"

Tiểu Ngọc cả người giống như đột nhiên bị rút sạch khí lực, có chút ngốc lăng xụi lơ, vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện này, lầm bầm tự nói lập lại: "Từ hôn? Ta lại, bị từ hôn?" Lâm Lam nhìn bộ dáng Tiểu Ngọc có vẻ cái gì cũng không biết, hoàn toàn không hỏi ra nguyên nhân gì, có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương. Lâm Lam hơi cảm giác mệt mỏi, mấy ngày nay bởi vì chuyện của Tiểu Ngọc, thật đúng là như một cục chỉ rối.

Nghĩ đến còn phải bởi vì chuyện của Tiểu Ngọc, mà lại loạn nữa, cộng thêm hôm nay Cố quản sự đột nhiên từ hôn, Lâm Lam cũng không muốn nghĩ những chuyện này nữa, trực tiếp mở miệng nói: "Nếu Cố quản sự đã không muốn cùng ngươi kết hôn, ta cũng không thể cưỡng bách hắn cưới ngươi. Nếu đã vậy, xử trí trước đó cũng không tính, dứt khoát ngươi liền từ hiện tại nhị đẳng nha đầu xuống làm tam đẳng nha đầu, ở tiền viện làm việc đi."

Tiểu Ngọc không thể tin nhìn Lâm Lam, giống như không dám tin tưởng bản thân lại trong nháy mắt biến thành nha đầu cấp thấp nhất, vừa muốn mở miệng hỏi một chút chuyện hôm nay Cố quản sự từ hôn. Liền thấy Lâm Lam không kiên nhẫn phất phất tay, lúc này mới có chút luống cuống hành lễ, cứ như vậy lui xuống.

Bất quá ngắn ngủi một đường, liền nghe được chuyện Cố quản sự từ hôn tựa hồ đã truyền khắp toàn bộ vườn. Tiểu Ngọc nhìn ánh mắt quan sát không có hảo ý chung quanh, cùng với những tiếng vụng trộm xì xào bàn tán, cảm giác mặt mũi mà bản thân luôn luôn xem trọng đều bị người vứt trên đất hung hăng đạp qua đạp lại mấy hồi.

Chờ Tiểu Ngọc trở lại phòng mình, xa xa nhìn thấy bộ hỉ phục đã bị mình sửa đổi xong bảy tám phần để trên bàn, phiền giận nắm cây kéo trong cái giỏ bên cạnh, liền trực tiếp đem hỉ phục cắt ra một nửa. Nhìn y phục đã bị cây kéo cắt tan tành dến không thể lại cắt, Tiểu Ngọc lại vứt trên đất hung hăng đạp mấy cước, mới tiêu hóa xuống sự thực mình bị từ hôn.

Nghĩ đến, mình không thể bị động như vậy, nhất định phải hỏi rõ ràng nguyên do mới được. Tiểu Ngọc đi ra phòng, không quan tâm đến bị người nhìn nhỏ giọng nghị luận, liền một đường vội vàng đi tới phòng Cố quản sự.

Xa xa, liền nhìn thấy Cố quản sự giống như đang cùng người nào đứng ở cửa phòng nói chuyện. Tiểu Ngọc đang muốn lên phía trước hỏi, nhưng sau khi phát hiện người kia là bạn thân mình Tiểu Mai, bước chân chần chờ một chút, không có lựa chọn trực tiếp tiến lên, mà là nhanh giấu người ở phía sau cây, lúc này mới bắt đầu cẩn thận nghe lén hai người đối thoại.

Cẩn thận thò đầu ra, phát hiện bộ dáng Tiểu Mai hiện tại, là bộ dáng Tiểu Ngọc trước nay chưa từng thấy qua, đặc biệt xấu hổ hướng Cố quản sự biểu lộ quan tâm, "Ta nghe nói, ngươi cùng Tiểu Ngọc ······, ta biết ngươi trong lòng không dễ chịu, bất quá, ngươi bây giờ khỏe không?" Cố quản sự trầm mặc một chút, mới có hơi không tự chủ kỳ vọng hỏi: "Là Tiểu Ngọc nhờ ngươi tới hỏi ta sao?"

Tiểu Mai lòng 'lộp bộp' một chút, trên mặt vẫn mang mỉm cười, có chút luống cuống hỏi: "Không có, Tiểu Ngọc nàng, nàng. Ta chỉ là nghe được chuyện này, có chút không yên lòng, nghĩ quan tâm ngươi một chút." Cố quản sự thở dài một cái, nói: "Cám ơn Tiểu Mai cô nương quan tâm, chỉ là ta cùng Tiểu Ngọc hẳn là không thể tiếp tục nữa, ta đã hướng tiểu thư đưa ra từ hôn, sau khi Tiểu Ngọc biết, nhất định cũng sẽ cao hứng đi?"

Tiểu Ngọc dựa lưng vào cây, 'Ta cao hứng? Ta có thể cao hứng cái gì?'

Liền nghe được Cố quản sự nói tiếp: "Hôm nay ta đi tìm Tiểu Ngọc, các ngươi đối thoại, ta đều nghe được. Nếu Tiểu Ngọc cô nương đã lòng có thuộc về, ta cũng không cưỡng bách, hiện tại ta nếu đã lựa chọn buông tay, cũng sẽ không lại tiếp tục dây dưa. Ta còn không đến nỗi thả không xuống xách không buông như vậy, ngươi có thể đi về nói với Tiểu Ngọc, không cần lo lắng ta tiếp tục tử triền lạn đánh đuổi theo nàng."

Tiểu Mai nghe vậy, trong lòng vui mừng, nhưng nhìn Cố quản sự sắc mặt u tối, vẫn là dùng sức bấm bắp đùi mình một cái, mới kềm chế được nội tâm vui sướng, mở miệng nói: "Cho dù như vậy, đa tạ Cố quản sự tác thành. Ta thay Tiểu Ngọc cám ơn ngươi, ngươi thật sự là một người rất tốt."

Cố quản sự lắc đầu một cái, liền dự định trở về phòng. Thấy vậy, Tiểu Mai gấp rút gọi lại Cố quản sự, hắn mờ mịt quay đầu, đã nhìn thấy Tiểu Mai khích lệ nói: "Tiểu Ngọc không thích ngươi, còn có rất nhiều cô nương âm thầm thích ngươi", nói tới chỗ này, vụng trộm giương mắt nhìn xuống Cố quản sự, nhanh chóng đến nhét một đồ vật vào tay Cố quản sự xong, Tiểu Mai liền vội vàng chạy đi.

Sau lưng, chỉ còn lại Cố quản sự nhìn túi thơm trong lòng bàn tay ngẩn người, mà ở phía sau cây, Tiểu Ngọc đáy lòng phát rét, chậm rãi xoay người dựa vào thân cây ngồi trên mặt đất. Cố quản sự vừa rồi nói, đều là mình xế chiều hôm nay cùng Tiểu Mai oán trách, hơn nữa hành động của Tiểu Mai, Tiểu Ngọc không hề ngu, nàng tự nhiên là biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Một đường thất hồn lạc phách đi trở lại phòng mình, Tiểu Ngọc có chút bối rối ngồi ở trước gương, nhìn mặt mình ngẩn người.

Hồi lâu không lời, nàng biết, hôm nay xảy ra hết thảy hẳn toàn bộ đều do Tiểu Mai, nhưng mà nàng cũng đã trải qua con đường tâm lộ này, tự nhiên, nàng cũng sẽ hiểu Tiểu Mai ý tưởng. Nàng phát hiện bản thân lại nói không ra lời trách cứ. Nhiều lắm là oán trách Tiểu Mai không nói trước cho mình, lại còn âm thầm thiết kế mình như vậy.

Nghĩ đến cuối cùng, Tiểu Ngọc vẫn là không nói gì nữa, nhận mệnh đi chỗ tổng quản, nhận lấy công việc cùng y phục của tam đẳng nha đầu.

Mới vừa ban đầu, dĩ nhiên là rất không thoải mái, đầu tiên là chênh lệch khi từ nhất đẳng nha đầu xuống làm tam đẳng nha đầu, lại thêm oán trách của người trong nhà đối với mình, cùng với chung quanh thi thoảng đối bản thân chê cười, không thể nghi ngờ đều là đang nói mình con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, kết quả mai kia bị đánh trở về nguyên hình, còn bị người chán ghét mà vứt bỏ từ hôn.

Những ngày như vậy, mới vừa ban đầu, Tiểu Ngọc còn có thể cắn răng kiên trì, nhưng mà lâu ngày, nàng liền phát hiện bản thân dần dần bắt đầu có chút tê dại.

Một ngày nọ, Tiểu Ngọc trở lại phòng mình, nhìn tay mình làm việc nặng bị mài ra kén; chung quanh nhóm tôi tớ cấp thấp mà thường ngày bản thân đều khinh thường không để ý, bây giờ giễu cợt cùng xa lánh mình; Bất quá ngắn ngủi thời gian, gương mặt ban đầu cũng xem như mặn mà của mình, liền trở nên có chút xù xì.

Hiện tại, Tiểu Ngọc thỉnh thoảng ở trên đường đụng phải Tiểu Nguyệt, cũng sẽ xấu hổ nghĩ muốn ẩn trốn, nghĩ đến bản thân trước kia cũng giống như Tiểu Nguyệt, hiện tại lại lưu lạc tới mức độ này, trong lòng không khỏi hối hận vạn phần. Cho dù nghĩ muốn tìm người khóc lóc kể lể, nhưng phát hiện, Tiểu Mai đã cùng Cố quản sự cùng một chỗ, thậm chí hai người trước đây không lâu đã quyết định hôn sự, duy chỉ có một mình mình còn không biết, dẫn đến càng nhiều người âm thầm len lén cười nhạo bản thân.

Mỗi ngày nhận lấy mọi người trêu chọc chế giễu như vậy, chênh lệch thân phận cho tới nay vẫn chưa thể tiếp nhận, cùng với oán hận đối với tình cảnh lưu lạc hiện tại, tích lũy ngày qua ngày, bắt đầu từ từ cắn nuốt nội tâm mà ban đầu cũng xem như lương thiện của Tiểu Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.