Sau khi trong nhà mới sắm thêm người làm, sinh hoạt của Phan Đào cũng dần dần bước theo hướng chính quy nề nếp, cuộc sống có người làm xử lý, từng ngày tuy không biến hóa quá lớn, nhưng đúng là thoải mái không ít.
Hôm nay là đêm tết ông Táo, Phan Đào đầu tiên là đi Lâm phủ đưa lễ mừng, ở trong Lâm phủ thấy được Lâm Linh đang vô tư lự ở trong vườn hoa đung đưa xích đu, lại nghĩ tới chuyện lúc trước, trong lòng thoáng cảm thán một chút, không cùng nàng chào hỏi, mà vụng trộm lượn quanh đường đi đến viện của Lâm Lam.
Xa xa, nhìn thấy Tiểu Nguyệt chính đang ở cửa viện quét tuyết đọng trên đất, Phan Đào đầu tiên là cùng nàng chào hỏi, lúc này mới có chút quan tâm quét một vòng quanh viện, không phát hiện bóng người của Lâm Lam, mới có chút quan tâm dò hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi đâu?"
"Tiểu thư đi từ đường." Tiểu Nguyệt vội vàng ngừng động tác, một mực cung kính đáp trả.
"Từ đường? Nàng đi từ đường làm gì?" Phan Đào có chút nghi hoặc. Tiểu Nguyệt gấp rút giải thích nói: "Hôm nay đêm tết ông Táo, phu nhân để cho tiểu thư đi từ đường trước, chủ trì công việc quét dọn, mấy ngày sau, trong phủ chúng ta muốn tiến hành hoạt động giỗ tổ."
"Giỗ tổ? Vậy tại sao phải là Lâm Lam đi?" Phan Đào có chút không hiểu, nhẹ nhàng chỉ chỉ phương hướng hoa viên, nói: "Lâm Linh thì sao? Nàng sao không cần đi?" Tiểu Nguyệt vừa nghe, có chút hốt hoảng trái phải quét mắt một vòng, mới hơi nhỏ giọng trả lời nói: "Phu nhân nói Đại tiểu thư năm sau liền phải lấy chồng, nàng phải bận bịu vất vả chuyện hôn lễ, nên mới đem chuyện giỗ tổ lần này toàn quyền ủy thác cho Nhị tiểu thư."
Phan Đào vừa nghe, trong lòng tức thì có chút không biết làm sao, hướng Tiểu Nguyệt khoát tay một cái, tìm người dẫn mình đi từ đường. Còn chưa vào cửa từ đường, liền nghe được thanh âm Lâm Lam xa xa truyền tới "Nơi này còn không có quét dọn sạch sẽ, làm lại để tâm thêm chút, còn có nơi đó, các ngươi lau cẩn thận." Vừa nghe đến giọng của Lâm Lam, Phan Đào tức thì cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, cảm thấy Lâm Lam chỉ huy mọi người như vậy rất ít thấy, có chút tò mò núp ở dưới hành lang quan sát.
Hôm nay Lâm Lam có thể là bởi vì phải tự mình một người quản lý một đống người, mi mắt thường ngày có chút ôn uyển đều trở nên nghiêm túc hơn, luôn luôn cau mày cẩn thận quan sát động tác mỗi người, có lẽ bởi vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi, rõ ràng người hầu chung quanh bị huấn đều có chút nơm nớp lo sợ, nhưng mà Phan Đào chính là cảm thấy động tác của Lâm Lam khả ái không nói nên lời.
Lặng lẽ núp ở phía sau quan sát rất lâu, cho đến khi một người hầu quét dọn nơi này phát hiện bóng người Phan Đào, thoáng kinh ngạc kêu thành tiếng, Lâm Lam mới có chút kỳ quái nhìn sang.
Tầm mắt vừa chuyển lại, đối diện chính là Phan Đào đột nhiên bị bắt thóp nên có chút ngại ngùng, dè dặt cẩn thận hướng Lâm Lam vẫy vẫy tay.
Lâm Lam lỗ tai có chút đỏ, không khống chế được nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bị cấm túc, nhưng mà đáng tiếc hiện tại người đông phức tạp, chỉ đành phô trương thanh thế hung ác trợn mắt một cái với Phan Đào đầy mặt vô tội. Lúc này mới có chút không khống chế được biểu tình nghiêm túc của mình, trong ánh mắt trêu ghẹo của những người còn lại, đi tới trước mặt Phan Đào.
Nhìn Lâm Lam có chút tức giận hướng mình đi tới, Phan Đào có chút luống cuống, trầm mặc hồi lâu, kết quả phát hiện bản thân không biết nên nói gì, có chút lúng túng sờ mũi một cái, hơi ngại ngùng mở miệng: "Nàng, nàng gần đây cuộc sống trôi qua thế nào?" Lâm Lam vốn dĩ sau khi gặp lại Phan Đào, đỏ ửng trên mặt vẫn luôn tiêu không hết, nào biết đợi nửa ngày, Phan Đào lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tức thì, Lâm Lam có chút hoang mang luống cuống trả lời nói: "A? A, gần đây, gần đây trôi qua vẫn tốt." Dứt lời, lại có chút cà lăm nhìn Phan Đào một cái, Phan Đào chú ý tới sau, ho khan một tiếng, lúc này mới chính thức mở miệng nói: "Tết âm sắp đến, ta biết nàng gần đây hơi bận, nhưng vẫn là nghĩ tới xem nàng một chút, chuyện từ đường có phải hơi nhiều? Mệt không?"
Lâm Lam lắc đầu một cái, có chút nghiêm cẩn trả lời nói: "Đây là chuyện mẫu thân đại nhân giao cho ta, ta muốn đem nó làm được tốt nhất. Cho dù mệt mỏi một chút, cũng không sao, ngược lại là chàng, một người, Tết âm dự định an bài ra sao?"
Nghe vậy, Phan Đào cười lên, có chút kiêu ngạo nói: "Nàng cũng chớ xem thường ta, nhà mới đều đã an bài thỏa đáng, giúp việc cũng sắm thêm mấy người, hiện tại, chỉ chờ đến lúc, nữ chủ nhân của nó vào ở." Nhìn Lâm Lam trước mặt, có chút cảm khái nói: "Ta bây giờ nhớ lại đều cảm thấy có chút hối hận, cho dù ta hiện tại muốn nàng qua cửa đi nữa, cũng còn phải đợi thêm những hai năm."
Lâm Lam mặt đỏ lên, quở trách nhìn Phan Đào một cái, tức giận dùng quả đấm nhỏ đánh Phan Đào một cái, có chút không đồng ý nói: "Chàng a, trước kia nhìn cảm giác vẫn rất có lễ, sao bây giờ nói chuyện càng lúc càng không có quy củ." Phan Đào có chút buồn cười bắt lấy tay Lâm Lam, đối diện mắt nàng, nghiêm cẩn nói: "Ta nói là thật, ta hận không thể sau Tết âm này, cử hành, chính là hôn lễ của hai chúng ta."
Nhìn Phan Đào ánh mắt nghiêm cẩn, Lâm Lam có chút sững sờ, bất tri bất giác, hai tay đều bị Phan Đào nắm, liền chỉ nghe Phan Đào rất nghiêm túc từng chữ từng câu nói với Lâm Lam: "Tiểu Lam, ta là nghiêm túc, có thể cùng nàng định hạ hôn ước như thế này, là vinh hạnh của ta."