Một Cây Hoa Đào

Chương 52: Gặp gỡ ban đêm



Vương thủ phụ ở trong nhà Lâm viên ngoại hai ngày, trong thời gian đó cũng đi thư viện Thanh Viễn xem qua, khảo sát một phen học thức của mọi người, đối với các thư sinh thư viện Thanh Viễn tất cả đều tán dương một phen. Đến khi Vương thủ phụ sắp đi, viện trưởng thư viện còn mang bọn họ một nhóm có danh tú tài cùng chung đi đưa tiễn.

Tiễn đi Vương thủ phụ, trấn Thanh Viễn thoắt cái an tĩnh trở lại, thư sinh ở thư viện Thanh Viễn cũng đều bắt đầu rối rít, tập trung bận bịu chuẩn bị thi.

Từ sau Từ Tử An đại hôn, đã qua xấp xỉ hơn ba tháng, thời gian này cũng nháo ra không ít chuyện, Từ Tử An bị kẹp giữa mẹ mình và thê tử mới cưới, cho dù mỗi ngày vẫn tới thư viện, nhưng cả người xem ra tinh thần đều rất không tốt. Phan Đào đối việc này cũng là thương mà không giúp được gì, nghĩ đến có lẽ là người một nhà thời kỳ quá độ ban đầu mà thôi, thời gian lâu dài liền sẽ tốt.

Dẫu sao thi Hương ở ngay tháng tám, cũng không còn dư lại bao nhiêu thời gian, đối với thư viện Thanh Viễn mà nói, năm nay không sai biệt lắm cũng có mười mấy tú tài muốn đến tỉnh thành đi thi. Trừ đọc sách ra, đã không có dư thừa tinh lực đi quan tâm những chuyện khác, Phan Đào cùng Từ Tử An cũng vậy, mỗi ngày sáng sớm chạy đi thư viện, cho đến gần nửa đêm mới về nhà.

Ngày tháng bình ổn như vậy còn chưa được bao lâu, đã xảy ra chuyện, hôm nay, Từ Tử An vội vàng hướng thư viện xin nghỉ, Phan Đào còn chưa kịp hỏi, đã thấy hắn vội vội vàng vàng trở về.

Lúc sau, Từ Tử An không sai biệt lắm gần một tháng chưa có tới thư viện, phu tử gấp như kiến bò chảo nóng, thi Hương sắp đến, cũng không thể cứ như vậy mặc cho hắn tiếp tục uổng phí trễ nãi thời gian, vì thế, liền ủy thác những người khác đi xem một chút.

Chờ đến Từ trạch, lúc này mới biết, nguyên lai Lâm Linh sau đại hôn không lâu, liền cùng Từ mẫu và hai chị dâu bắt đầu giằng co, Từ mẫu và hai chị dâu ban đầu cũng bởi vì Lâm phủ quan hệ, chỉ có thể nhiều lần nhẫn nại. Nhiều chuyện sau đó, dứt khoát liền xé rách da mặt, ồn ào đến toàn bộ Từ trạch đều một trận náo loạn, đôi khi một ít chuyện còn bị truyền ra bên ngoài, tức thì không ít bát quái quần chúng vây xem.

Từ phụ cũng nhiều lần khuyên nhủ, kết quả không nghĩ tới chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, Lâm Linh lại là một nữ tử thẳng thắn, ở trong Lâm phủ được Lâm phu nhân bảo vệ quá tốt, cái gì cũng không biết, cũng không biết cái gì gọi là ủy khuất cầu toàn.

Sau cùng, Từ phụ không biết làm sao, vì thái bình qua ngày chỉ đành tuyên bố ở riêng trước thời hạn, nhưng mà Từ mẫu vẫn kiên trì muốn cùng Từ Tử An ở chung, nói là nhất định phải cho Lâm Linh hảo hảo thụ thụ quy củ mới được. Từ phụ khuyên nhủ nhiều lần không có kết quả, Từ Tử An lại hiếu thuận, tự nhiên không cách nào cự tuyệt mẫu thân mình yêu cầu, vì vậy mỗi ngày liền chỉ có thể nhìn hai người ở nhà đấu giống như đá gà.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, thành tích của Từ Tử An lập tức cũng tuột xuống không ít, lại sắp đến ngày thi Hương, phu tử cũng nhiều lần chỉ điểm qua, nhưng mà chuyện trong nhà Từ Tử An, hắn cũng có nghe thấy, đối việc này sau khi nói mấy lần không có kết quả, cũng không có nhắc lại nữa. Từ Tử An trong lòng cũng vì thế âm thầm lo lắng, đối với việc về nhà cũng dần dần sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, lúc này, tiểu viện chỗ Hải Đường ở, chính là địa phương Từ Tử An thường đi nhất.

Phan Đào đối việc này không hay biết gì, cho đến trước đây không lâu, trong tiểu viện Hải Đường ở đột nhiên truyền ra tin tức có thai, mọi người mới đều đồng loạt trợn tròn mắt. Lâm Linh đối việc này không dám tin, Từ Tử An khiếp nhát cúi đầu nhận sai, bên cạnh Từ mẫu trái lại nhân cơ hội chiếm thượng phong, la hét muốn đem Hải Đường đón về, tức thì liền làm Lâm Linh nổi giận đóng gói trở về nhà mẹ.

Chuyện này vừa ra, trong thư viện một trận xôn xao, liên lụy Từ Tử An trước đó nhân duyên tốt đều lập tức thấp xuống, mỗi lần đi học, Từ Tử An nhìn tỏ ra đặc biệt chán chường, còn có người nhỏ giọng nghị luận, thời gian một lúc lâu sau, Từ Tử An không lại đến thư viện đi học nữa.

Về phần Lâm phủ, ban đầu cũng có nghe qua một ít lời đồn đãi, Lâm phu nhân cũng cuống cuồng đi qua, nhưng mỗi lần hỏi Lâm Linh, nàng còn nói bản thân qua rất khá, chuyện gì cũng không có.

Lâm phu nhân cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, kết quả lần này chuyện nháo ra, Lâm Linh bị tức trở về nhà mẹ, Lâm phu nhân lúc này mới biết toàn bộ chuyện, lập tức nổi giận người Từ gia kia không biết phải trái, âm thầm cùng Lâm viên ngoại nói mấy lần, Lâm viên ngoại cũng tức giận, vung tay lên, liền đem người Từ gia tới đón Lâm Linh toàn bộ đều đuổi trở về.

Sau khi chuyện này xảy ra, liên lụy Phan Đào cũng không được ưa thích, không chỉ không vào được Lâm phủ, ngay cả nhờ người đưa đồ cho Lâm Lam cũng đều bị trả trở về. Phan Đào cầm lễ vật không biết đã là lần thứ mấy bị trả về, trong đáy lòng âm thầm nóng nảy, sau cùng trầm tư hồi lâu, lại trở về làm nghề cũ.

Ban đêm, Phan Đào lặng lẽ lộn vòng vào Lâm phủ, từ sau lần trước dò qua một lần, Phan Đào đối kết cấu bên trong Lâm phủ đã rất quen thuộc, cơ hồ chính là quen cửa quen nẻo lượn đến trong viện Lâm Lam. Xa xa, liền thấy đèn trong phòng Lâm Lam tựa hồ còn chưa có tắt, Phan Đào đứng tại chỗ do dự trù trừ một chút, vẫn là lặng lẽ ẩn núp, đứng ở dưới cửa sổ.

Xuyên thấu qua cửa sổ, có thể rõ ràng nhìn thấy, bên trong phòng, Lâm Lam còn chưa ngủ, ngồi ở trước bàn đọc sách trong phòng, có chút ngơ ngác nhìn cây trâm phượng nhỏ cầm trên tay, có chút mê man đem nó xoay tròn trên tay chơi. Bên cạnh Tiểu Nguyệt thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi mở miệng khuyên: "Tiểu thư, đêm đã khuya, ngươi vẫn là đi ngủ sớm một chút đi, cẩn thận ban đêm hư mắt."

Lâm Lam không có trả lời, vẫn si ngốc nhìn đồ vật trên tay, Tiểu Nguyệt có chút không đành lòng thở dài một cái, nói: "Tiểu thư, ngươi cần gì phải lo lắng đây? Cô gia đối ngươi tốt như vậy, hắn và Từ cô gia không giống nhau."

Nghe vậy, Lâm Lam mới có động tĩnh, buông xuống tiểu trâm phượng cầm trên tay sau, mới có chút ưu sầu bưng mặt mình nói: "Tiểu Nguyệt, ngươi làm sao biết? Ngươi nhìn Phan Đào xem, hắn thường ngày cùng Từ công tử thân như vậy, đều nói vật họp theo loài người phân theo nhóm. Ta cũng không có ý nói, Phan Đào nhất định cũng sẽ như vậy, nhưng làm sao chắc chắn, hắn sẽ không giống Từ công tử chứ?"

Tiểu Nguyệt sửng sốt, lúc này mới có chút từ nghèo trả lời nói: "Nhưng mà tiểu thư, ngươi nhìn cô gia, đối đãi người khác lễ độ như vậy, đối với ngươi lại để ở trong lòng như thế, hắn khẳng định không giống với Từ công tử." Lâm Lam lúc này mới có chút cay đắng cười lên, nói: "Nhưng mà, Từ công tử trước đó, không phải cũng như vậy sao?" Tiểu Nguyệt không lên tiếng.

Hồi lâu, Tiểu Nguyệt mới lần nữa mở miệng hỏi: "Tiểu thư, ngươi cũng bởi vì như vậy, cho nên mới không muốn gặp cô gia, cũng không muốn nhận lấy lễ vật cô gia đưa tới, đúng không?" Lâm Lam trầm mặc, sau đó gật đầu một cái.

"Ta đã từng rất hâm mộ Lâm Linh, cha mẹ đều che chở nàng như vậy, chuyện định thân cho nàng, cũng là nỗ lực nghĩ muốn làm được tốt nhất, nhưng mà sau cùng thì sao? Lâm Linh được sủng ái như vậy, vừa có Lâm phủ làm chỗ dựa, mà còn gặp chuyện như vậy sau khi cưới. Con vợ bé giống như ta, nếu sau này gặp chuyện giống như Lâm Linh, chỉ sợ ngay cả nhà mẹ đều không về được?" Lâm Lam có chút xót xa nói, bên cạnh Tiểu Nguyệt nghe cũng có chút thương cảm lau khóe mắt một cái.

Trong lúc nhất thời, cả phòng đều rơi vào trầm mặc, Lâm Lam vẫn chậm chạp không buồn ngủ, bởi vì chuyện của Lâm Linh, trong lòng không khỏi đối hôn sự sau này của bản thân, cũng lộ ra một tia sợ sệt. Tiểu Nguyệt nhìn ra, nhưng vẫn muốn nỗ lực cổ động tiểu thư nhà mình một chút, cố ý đùa bỡn mấy cái, muốn đem ưu sầu cả phòng này xua tan một chút, kết quả vẫn bị Lâm Lam cười trừ đẩy đi nghỉ ngơi trước.

Chờ Tiểu Nguyệt một bước ba quay đầu rời khỏi phòng, đêm cũng đã sâu, Lâm Lam lúc này mới thở dài một hơi, cầm tiểu trâm phượng trên tay lần nữa thả lại bên trong hộp trang sức trước bàn trang điểm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nào biết lúc này, từ ngoài cửa sổ nhảy ra một cái bóng đen, lập tức ôm lấy Lâm Lam!

Lâm Lam bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm trọn vào lòng, tức thì không kiềm chế được muốn sợ hãi kêu thành tiếng, bóng đen sau lưng kịp thời đưa tay ra, che miệng Lâm Lam, lúc này mới có chút chật vật nói: "Đừng sợ, là ta."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Lâm Lam quả thực không dám tin tưởng lỗ tai mình, chờ sau khi bóng đen sau lưng buông ra bản thân, Lâm Lam mới có chút do dự quay người sang, xuất hiện ở trước mặt mình, bất ngờ chính là Phan Đào. Tức thì, Lâm Lam không khống chế được trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thấp giọng kinh hô: "Phan Đào?! Chàng tại sao lại ở chỗ này? Đã trễ thế này?! Chàng làm sao tiến vào được?"

Phan Đào không nói gì, chỉ lăng lăng nhìn thẳng Lâm Lam trước mắt, trong mắt mang theo mấy phần ủy khuất, Lâm Lam nhìn tự dưng có chút chột dạ, lập tức nhớ lại bản thân mới vừa rồi cùng Tiểu Nguyệt đối thoại, tức thì có chút xấu hổ nói: "Chàng vừa rồi, có phải ở bên ngoài nghe lén, ta cùng Tiểu Nguyệt nói chuyện?" Phan Đào gật đầu một cái, Lâm Lam tức giận dùng quả đấm nhỏ hung hăng nện cho Phan Đào mấy cái, mới oán giận nói: "Chàng sao có thể như vậy? Có biết không hả, chàng ban đêm xông vào nhà dân như vậy, là phải bị bắt đi gặp quan!"

Yên lặng nhận chịu mấy quả đấm của Lâm Lam, chờ Lâm Lam đem bực bội trong lòng phát tiết ra một hồi, Phan Đào lúc này mới có chút buồn bã tiến lên nhẹ nhàng ôm Lâm Lam, nói: "Ta biết, nhưng mà ta chờ không nổi nữa. Nàng biết rõ, ta không phải người như vậy, tại sao không muốn tin tưởng ta, mà đã phán ta xử tử hình? Rõ ràng không lâu nữa phải thi, vậy mà nàng lại không chịu gặp ta như vậy, cũng không chịu nhận đồ ta đưa, ta ngay cả sách đều bắt đầu không đọc nổi nữa." Phan Đào nửa oán trách nửa than thở nhẹ nhàng đem cằm đặt ở bả vai Lâm Lam.

Nghe Phan Đào ở bên tai mình nói chuyện, hơi nóng thổi ra rất nhanh thấm đỏ cả lỗ tai Lâm Lam, nghe trong miệng Phan Đào nửa là trách tội nửa là nhớ nhung, Lâm Lam cho dù không muốn thừa nhận, cũng phát hiện, bản thân vừa rồi lòng còn đầy ưu sầu, quả thật thuận theo lời nói của Phan Đào, lập tức lại trở về tràn ngập nhu tình, mềm lòng rối tinh rối mù.

Tuy trong lòng vẫn oán trách bản thân không có nguyên tắc, nhưng mà Lâm Lam cảm nhận được sức nặng Phan Đào đè ở trên vai, ngửi được trên người Phan Đào mùi vị quen thuộc, cùng với thấy y phục hắn bởi vì vừa rồi ở ngoài cửa sổ mà dính sương đêm, vẫn không khống chế được bản thân, lặng lẽ đưa tay lên, cũng từ từ vòng tay ôm lấy Phan Đào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.