Phan Đào vì để sớm trở lại, đành phải thầm cắn răng quyết định đi bằng đường thủy, tuy rằng quả thực so với đường bộ nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà ngồi choáng đầu hoa mắt, cho dù xuống thuyền, vẫn phải một hồi lâu chưa hoàn hồn.
Đến khi Phan Đào thật vất vả về đến nhà, liền thấy cửa nhà mình giăng đèn kết hoa, khách mời lui tới chào hỏi, mở tiệc rượu lớn. Hắn có chút chần chờ đứng ở cửa, chẳng lẽ vừa rồi ngồi thuyền cảm giác say sóng còn chưa hết? Vừa cẩn thận nhìn nhìn bảng hiệu trên cửa nhà cùng đôi sư tử đá ở cửa, không sai a, là nhà của mình.
Nhìn bên trong người đến người đi, Phan Đào có chút do dự có nên vào hay không, nào biết, vừa lúc bị gác cổng mới từ bàn rượu ra thấy được, tức thì kinh hỉ hướng bên trong cửa hô to một tiếng: "Nhà chúng ta cử nhân lão gia đã về rồi!" Tức thì, từ bên trong cửa xông ra một đám người, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau, Phan Đào bị nhìn cả người không thoải mái, có chút cẩn trọng làm một cái vái chào, cười mỉm nói: "Chào mọi người a."
Lời còn chưa nói hết, liền bị đám người vọt tới đoàn đoàn quây quần ở giữa, mọi người đều hăng hái sục sôi đẩy đưa, đem Phan Đào đưa đến đại sảnh. Lúc Phan Đào đầu đầy sương mù bị đẩy tới, liền thấy Lâm viên ngoại đang ngồi ở chủ vị gian nhà chính, cười híp mắt sờ râu, mặt từ ái nhìn mình. Tức thì, trong bụng sáng tỏ, có chút cung kính thi lễ một cái sau, mới khách khí chào hỏi: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, trong nhà không người, may có nhạc phụ bận tâm chủ trì đại cuộc."
Lâm viên ngoại lơ đễnh khoát tay một cái, trả lời: "Cái này có gì, chẳng qua là thêm chút chuyện mà thôi. Tiểu Đào a, ngươi lần này thi được không tồi, thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, ta cũng có thể an tâm đem con gái ta giao cho ngươi rồi." Phan Đào nghe vậy, lại hành lễ nói: "Xin nhạc phụ yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi Tiểu Lam."
"Vậy thì, ta cũng yên lòng rồi, lúc ngươi không ở, khách nên mời chung quanh ta đều đã giúp ngươi chào hỏi, tính thời gian gần đến lúc ngươi trở lại, mới khai tiệc, vừa vặn ngươi về rồi, ngươi tự mình hảo hảo chào hỏi một chút đi." Lâm viên ngoại tỉ mỉ dặn dò. Phan Đào luôn miệng đáp ứng, sau khi trở về thay quần áo khác, liền đi ra bắt đầu chào khách mời, tiệc liên tục bày suốt một ngày, mới xem như xong.
Đến khi tiễn Lâm viên ngoại trở về, Phan Đào mới phân phó người làm trong nhà giúp thu thập tàn cuộc, bản thân có chút khó chịu vịn tường tự đi nghỉ ngơi.
Sau hôm đó, Phan Đào mỗi ngày đúng hạn đi thư viện học tập, hoặc là một mực dốc lòng ở nhà đọc sách, Lâm viên ngoại còn từng lo lắng, sợ Phan Đào bỏ lỡ thi Hội tháng hai sang năm, còn đặc biệt phái người đến cửa hỏi. Biết được Phan Đào không tính tham gia thi Hội lần này, mà dự định dốc lòng đọc sách, Lâm viên ngoại vẫn có chút kinh ngạc, còn đích thân khuyên nhủ mấy lượt. Nhưng Phan Đào vẫn luôn không động đậy, kiên trì quyết định của mình, sau đó nghe phu tử trong thư viện nói Phan Đào tiến bộ càng lúc càng nhanh, Lâm viên ngoại mới thở dài một cái, không đi quản nữa.
Thời gian trôi qua rất mau, qua Tết âm, lại qua tiết thanh minh, còn một tháng nữa, chính là hôn lễ của Lâm Lam cùng Phan Đào.
Phan Đào vì việc này chuẩn bị đã lâu, không chỉ dùng sơn đỏ hảo hảo trang hoàng lại cả nhà hết một lượt, ngay cả bố trí bên trong phòng tân hôn cũng tự thân tự lực chuẩn bị. Tiền cho thuê đất thời gian trước để dành được, lại lần nữa đặt mua ít đồng ruộng, hiện tại cộng lại đã gần hai trăm mẫu ruộng, hơn nữa sau khi trúng cử nhân còn có trợ cấp mỗi tháng, lại thêm quà tặng các hương thân đưa tới, thêm thêm giảm giảm một chút, đã có thể đặt mua một phần sính lễ không tệ.
Trước đó khi Lâm Linh xuất giá, Lâm phủ quyết định chính là 88 rương của hồi môn, Từ Tử An cấp sính lễ là 22 rương, nên mới gom thành mười dặm hồng trang rầm rộ. Bởi vì Lâm Lam là thứ nữ, Lâm phủ định sẵn của hồi môn là 66 rương, tuy rằng theo quy củ mà nói, như vậy mới là thích hợp nhất. Nhưng mà Phan Đào hy vọng có thể cấp Lâm Lam tốt nhất, không muốn để cho nàng ở thời điểm xuất giá kém người khác quá nhiều, nhưng mà cân nhắc đến việc không thể áp qua danh tiếng chị gái, hắn kỹ lưỡng suy tư rất lâu, vẫn là lựa chọn quyết định cấp 36 rương sính lễ, khiêng đến Lâm phủ.
Lâm phủ ngược lại lập tức bị Phan Đào vung tay hào phóng dọa sợ, phải biết Phan Đào ban đầu trong mắt Lâm phủ, vẫn luôn là một tiểu tử nghèo hai tay trắng, bằng không ban đầu Lâm phu nhân cũng sẽ không phản đối chuyện Lâm Linh ái mộ Phan Đào như vậy, kết quả hiện tại, bất quá mới ngắn ngủi ba năm, Phan Đào đã có thể đặt mua một phần sản nghiệp lớn như vậy?! Lâm phu nhân đối việc này nghi hoặc không hiểu nổi, sau khi kỹ lưỡng tra xét danh mục sính lễ đưa tới, lúc này mới mặt không thể tin nói chuyện này với Lâm viên ngoại.
Lâm viên ngoại cũng có chút hiếu kỳ, nhưng lại không thể chủ động mở miệng hỏi, dẫu sao hắn chỉ là một nhạc phụ, vẫn không thể cứ như vậy thẳng thừng thám thính xem rốt cuộc Phan Đào là làm sao phát tài. Nhưng cứ trực tiếp bỏ qua như vậy, Lâm viên ngoại lại quả thực không yên lòng, sau cùng, vẫn vụng trộm phái người lén nghe ngóng, mới biết được Phan Đào đã từng ra vào tiệm cầm đồ, dựa vào đó cầm tới bạc, sau mới chậm rãi thiết lập được gia sản hiện tại.
Nghe được tin tức này, Lâm viên ngoại còn đặc biệt đi hiệu cầm đồ xem qua, đều không phải cái gì đặc biệt hiếm lạ, nghĩ đến có lẽ là tổ tiên Phan Đào lưu lại, trở lại thông khí với Lâm phu nhân sau, từ từ không xen vào chuyện này nữa. Chỉ là Phan Đào đã ra nhiều sính lễ như vậy, của hồi môn trước đó quyết định cho Lâm Lam ngược lại tỏ ra có mấy phần không ổn, Lâm phu nhân một bên là mặt mũi của Lâm phủ, một bên là mặt mũi con gái mình, suy tư hồi lâu, cùng Lâm viên ngoại thương lượng lại mấy lần, mới miễn cưỡng cho danh sách hồi môn của Lâm Lam tăng thêm hai cái cửa hàng mặt tiền.
Hiện tại danh sách hồi môn của Lâm Lam đã rất là đẹp mắt, đồ trang sức, gia cụ, ruộng đất hồi môn, còn có cửa hàng, cũng xem như nhiều vô số kể, kỳ thực giá trị so với của hồi môn ban đầu Lâm Linh đã không kém bao nhiêu, chỉ là bên ngoài xem đến, bộ dáng vẫn như ít đi mấy rương, danh sách của hồi môn như vậy lấy ra ngoài, lại là thứ nữ, bất luận là ai cũng đếm không ra chỗ sai, nhưng mà Lâm phu nhân quả thực lòng đang rỉ máu a.
Thật vất vả quyết định xong rồi, Lâm phu nhân liền vội vàng đem danh sách để lại chỗ cũ, khỏi phải liếc mắt nhìn lại lần nào nhức nhối lần nấy. Chỉ có thể nhìn một chút sính lễ Phan Đào đưa tới, hóa giải một chút đau lòng, đến lúc đó, sính lễ đưa tới này vẫn là phải cùng với của hồi môn đi đến Phan gia, tính toán lên, cũng là lễ hỏi hơn trăm, đoán chừng phô trương vẫn sẽ không nhỏ.
Sau khi Lâm Lam nghe nói chuyện của hồi môn, trong lòng cũng nhẹ nhõm một hồi, không nói cái khác, chỉ như vậy thôi đã thấy, Phan Đào nhất định là thật tâm đem bản thân đặt trong lòng hắn, không khỏi bắt đầu âm thầm mong đợi về phía những ngày rời khỏi Lâm phủ sau này.
Đại hôn ngày đó, Lâm phủ từ lúc trời còn chưa sáng đã bắt đầu bận rối loạn, Tiểu Nguyệt gấp rút cuống cuồng chuẩn bị xong xuôi đồ rửa mặt, vừa cẩn thận thu thập áo cưới, nhìn tiểu thư rửa mặt xong, mới có chút cẩn thận kín đáo đưa cho tiểu thư hai ba khối điểm tâm, liền ra cửa kêu hỉ nương tiến vào giúp trang điểm cùng chải đầu.
Bận rộn tưng bừng một trận, khó khăn lắm mới giải quyết xong, sau khi Lâm Lam tới đến phòng khách, đầu tiên là nghe Lâm phu nhân đối bản thân dặn dò chuyện sau khi cưới, lại có điểm thương cảm cáo biệt Lâm viên ngoại, mới nói được một hồi, liền nghe ngoài cửa truyền tới 'Cô gia đã cưỡi ngựa đến cửa!', còn có tiếng pháo điếc tai nhức óc kia theo tới, tiếng nhạc hỉ thổi thổi đánh đánh, thi thoảng còn có thể nghe được tiếng hoan hô cùng thanh âm ồn ào của đám người và trẻ con ngoài cửa, Lâm Lam lúc này mới nhu thuận để cho Lâm phu nhân giúp bản thân mang lên khăn đội đầu đỏ long phượng trình tường, cẩn thận đi ra ngoài.
Chờ Tiểu Nguyệt đem Lâm Lam đỡ ra Lâm phủ, Phan Đào một cái tung người xuống ngựa, cẩn thận giúp hỉ nương cùng nhau giúp đem Lâm Lam cẩn thận đỡ lên kiệu, lúc này mới có chút cao hứng hướng Lâm viên ngoại hành lễ, lên ngựa.
Lâm Lam đắp khăn đội đầu, ngồi ở trong kiệu, tuy rằng thanh âm chung quanh có vẻ như đều đã bị tiếng hỉ nhạc cùng dây pháo hoàn toàn lấn át, nhưng mà nàng trong lòng bỗng dưng bắt đầu thấp thỏm, cho dù biết ở trước mặt kiệu chính là Phan Đào mà mình thấy qua rất nhiều lần, nhưng rốt cuộc một ngày trọng đại như hôm nay, vẫn là càng lúc càng hoang mang lên, khăn lụa cầm trên tay cũng không cẩn thận bị vò nhíu.
Chờ sau khi đội ngũ đại hôn dạo suốt một vòng trấn Thanh Viễn, lúc này mới được đưa vào cửa lớn Phan gia. Lâm Lam đã khẩn trương đến cả người cứng lên, ngơ ngẩn làm theo dặn dò của hỉ nương bên cạnh, một câu một động tác, xuống kiệu, bước chậu lửa, lạy thiên địa, dâng trà, mơ mơ màng màng đem một loạt toàn bộ đều làm xong, đến khi Lâm Lam phục hồi tinh thần lại, phát hiện bản thân đã ngồi ngay ngắn trên giường ở phòng tân hôn.
Bên cạnh trừ hỉ nương, chỉ có Tiểu Nguyệt, bầu không khí yên lặng lập tức liền khiến cho khẩn trương trong lòng Lâm Lam thoắt cái đạt đến tột cùng, Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng là người đi theo Lâm Lam lâu ngày, lập tức chú ý tới Lâm Lam tay đang phát run, không khỏi bước chậm tiến lên, nắm tay Lâm Lam, nhỏ giọng an ủi: "Tiểu thư, yên tâm, mỗi một nữ tử đều sẽ có một lần như vậy, không có việc gì, đừng sợ."
Cảm giác bản thân bắt được tay Tiểu Nguyệt, Lâm Lam mới thoáng bình ổn tâm tình. Một bên hỉ nương cũng chú ý tới tình huống này, nghĩ đến trấn an một chút tân nương mới gả, mở miệng nói: "Nhị tiểu thư, chớ khẩn trương, dẫu sao thì trong nhà Phan công tử nhân khẩu cũng đơn giản, bằng không lúc này, chỉ sợ có rất nhiều nữ quyến trong nhà tiến vào nhìn nhìn hỏi hỏi. Ổn định tâm tình, hít thở sâu mấy cái, liền sẽ trôi qua."
Lâm Lam lúc này mới hoàn toàn trấn định lại, thẳng tắp lưng, lấy ra lễ nghi giáo đạo trước kia từng tiếp thụ, ngồi ngay ngắn ở sạp giường, ngoan ngoãn làm người gỗ.
Chẳng bao lâu sau, Phan Đào tiến vào, ngược lại làm hỉ nương bên cạnh sợ hết hồn, cuống quít mở miệng hỏi: "Tân lang, này, phía trước hỉ yến còn chưa có bắt đầu, ngươi sao lại trở về?" Phan Đào có chút ngại ngùng sờ mũi một cái, giải thích: "Ta vừa rồi sơ lược nhìn qua, khách nhân hôm nay tới hơi nhiều, ta sợ Tiểu Lam chờ lâu sẽ khó chịu, dẫu sao hôm nay việc nhiều, sợ là cũng rất mệt mỏi. Ta tiến vào hất khăn đội đầu trước, cũng để cho nàng nghỉ ngơi một chút cho khỏe, ăn chút gì đó."
Hỉ nương lúc này mới có chút chần chờ mở miệng nói: "Cái này? Cái này sợ là không hợp lý a?" Phan Đào không thèm để ý khoát tay một cái, trả lời nói: "Không có việc gì, Phan mỗ trong nhà không có trưởng bối, phòng tân hôn cũng sẽ không có người khác đi vào. Vả lại, khăn đội đầu này, vốn chính là do ta tới hất, chậm một chút sớm một chút, sẽ không quan hệ gì lớn. Đây là hồng bao hỉ sự lần này, Phan mỗ mong hỉ nương châm chước một chút."
Nhìn bao lì xì Phan Đào đưa tới, hỉ nương nhéo một cái, vẫn đủ dày, nghĩ một chút lời của Phan Đào ban nãy, cũng không có sai lầm gì quá lớn, liền mở một mắt nhắm một mắt thầm chấp nhận. Ngược lại là Lâm Lam, nghe được không hợp lý, còn hơi phản đối một chút, nhưng vẫn không chống nổi khí lực của Phan Đào, bị nhấc lên khăn đội đầu.
Xảy ra chuyện như vậy, Lâm Lam tâm tình khẩn trương ban đầu ngược lại lập tức biến mất, đột nhiên từ tình trạng nơi nơi màu đỏ thấy được cảnh tượng chung quanh, Lâm Lam không vội quan sát bốn phía, ngược lại tức giận hung dữ trợn mắt Phan Đào một cái. Phan Đào thấy Lâm Lam hôm nay so với ngày thường mà nói, hiện lên đặc biệt bắt mắt, không có để ý ánh mắt bực bội kia, ngược lại vui tươi hớn hở khen: "Tiểu Lam, nàng hôm nay thật xinh đẹp."
Lần này, ngay cả Tiểu Nguyệt bên cạnh cũng không khỏi tức cười thấp giọng cười lên, Lâm Lam lúc này mới thẹn quá thành giận muốn đem Phan Đào đuổi ra ngoài, Phan Đào giả vờ từ chối không được đi ra bên ngoài mấy bước, vẫn tỉ mỉ dặn dò: "Sáng sớm, ta đã cho người bị ít thức ăn đặt lên bàn, đoán chừng ta phải đến tối mới có thể trở về. Nàng nếu đói bụng, liền tự mình ăn trước lót dạ một chút." Lời còn không có nói xong, liền bị đẩy ra ngoài cửa.
Nhìn cửa phòng 'rầm' một phát, liền bị đóng lại trước mặt mình, Phan Đào buồn cười lắc đầu một cái, nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, Lâm Lam hẳn là nghe được, mới yên tâm đi tới hỉ yến phía trước, bắt đầu chào hỏi khách nhân.