Một Cây Hoa Đào

Chương 61: Chấn kinh



Nghe được chính là Lưu Văn Chí phu tử, Phan Đào lập tức ở trong lòng kêu to không tốt. Lưu phu tử là phu tử có nề nếp nhất trong thư viện Thanh Viễn, đối đãi học sinh cũng yêu cầu nghiêm khắc, vì vậy có rất nhiều thư sinh đều không nguyện ý học tiết của hắn, nhưng Phan Đào cũng không phải sợ hãi cái này, chỉ là Lưu phu tử này, ban đầu lại cũng từ bên trong thư viện Anh Tài đi ra.

Lúc ban đầu mình tới đây nhập học, chính là nói dối xuất thân thư viện Anh Tài, mặc dù có nhờ sơn thần giúp đỡ, nhưng sau đó bởi vì sự tình ở đây, vẫn luôn cũng không có thời gian chạy tới núi Bình Chướng hỏi chuyện này, dẫn đến bây giờ còn chưa có được một tin chuẩn xác, thân phận bản thân rốt cuộc vẫn chưa bền chắc.

Mà từ sau lần giao lưu Huyện Học đến nay, vẫn luôn vô tình hoặc cố ý bắt đầu tránh Lưu phu tử, cho nên lâu như vậy đến nay vẫn luôn sống yên ổn vô sự với nhau, sau đó cũng liền dần dần quên mất chuyện này. Vốn dĩ sau khi trúng cử nhân, Phan Đào cũng có thể không cần tiếp tục tới thư viện đi học, chỉ là hắn nghĩ không khí trong thư viện dẫu sao cũng tốt hơn một chút, lại có nhiều bạn đồng môn có thể lẫn nhau thảo luận, giao lưu học vấn, vì vậy vẫn lựa chọn mỗi ngày đúng hạn tới đi học.

Khoảng cách lên lớp còn một đoạn thời gian, Phan Đào ngồi không yên, qua loa thu thập đồ đạc, cùng Dương Tu chào một cái, liền chuẩn bị đi.

Dương Tu mặt không hiểu kéo lại hắn, hỏi: "Phan Đào, sắp phải vào học rồi, ngươi muốn đi đâu?" Phan Đào áy náy cười cười, trả lời nói: "Ta mới tân hôn mà, cho nên không tới thư viện, hôm nay tới để hỏi một chút chuyện thi Hội. Nếu phu tử bị bệnh, ta trước hết thuận đường đi thăm hắn một chút cũng tốt."

Nghe Phan Đào nói, Dương Tu không nghi ngờ hắn, gật đầu một cái nói: "Chuyện thi Hội, ngươi đừng có hỏi, thư viện chúng ta năm nay cũng chỉ có ba người tham gia, nhìn không khí trong thư viện, cũng biết e là không phải tin tức tốt gì. Bất quá, ngươi đi thăm phu tử xong, nhớ về cùng chúng ta nói một chút, thân thể hắn thế nào rồi."

Phan Đào gật đầu một cái, thừa dịp còn chưa lên lớp, vội vàng rời phòng học, thư viện cấp người tân hôn là mười lăm ngày nghỉ, nghĩ đến còn kém nửa tháng, Phan Đào khẽ cắn răng, lại đến chỗ viện trưởng thư viện, xin thêm nửa tháng nghỉ. Viện trưởng thư viện cũng biết chuyện kết thân của Phan Đào cùng Lâm phủ, tuy rằng trong lòng vẫn đối việc xin nghỉ thêm có chút không đồng ý, nhưng mà Phan Đào đã là cử nhân, quả thật không cần giống như trước đó, thời thời khắc khắc đều phải ở thư viện đi học, cuối cùng vẫn là mở một mắt nhắm một mắt cho phép nghỉ.

Phan Đào đầu tiên là cảm tạ viện trưởng thư viện, lúc này mới cầm hòm sách của mình, chuẩn bị đi đến nhà Tào phu tử thăm một chút bệnh tình của hắn. Xách bánh ngọt cùng thuốc bổ mua trên đường, mới vừa đi tới cửa viện của Tào phu tử, liền nghe thấy bên trong truyền tới một trận ho khan đất rung núi chuyển, Phan Đào sợ hết hồn, có chút gấp gõ cửa một cái, nghe được bên trong truyền ra tiếng bước chân tới mở cửa, có chút sốt ruột đứng ở bên ngoài chờ.

Tào phu nhân kéo mở cửa viện, thấy Phan Đào đứng ở cửa, liền sửng sốt, chờ cẩn thận quan sát, chắc chắn không phải là người mình quen biết, liền có chút chần chờ hỏi: "Xin hỏi, vị tiểu huynh đệ này, ngươi có chuyện gì không?" Phan Đào cung kính làm một cái vái chào, trả lời nói: "Chào sư nương, ta là học sinh của Tào phu tử, Phan Đào, nghe hắn bị bệnh, cho nên hôm nay cố ý tới nhìn một chút."

"Phan Đào?" Tào phu nhân cảm thấy tên gọi này có chút quen tai, suy nghĩ một chút, có chút kích động vỗ bàn tay nói: "A, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là học sinh mà lão đầu tử hôm qua luôn nhắc tới. Nghe nói, hôm qua là ngày đại hôn của ngươi đúng không? Lão đầu tử bởi vì bị bệnh, không có đi dự được tiệc cưới của ngươi, vừa rồi vẫn còn hối tiếc nhắc với ta! Không ngờ, ngươi hôm nay đã tới rồi, mau mau, mau vào nói chuyện."

Phan Đào đi theo phía sau Tào phu nhân vào viện, phát hiện nơi này và tiểu viện trước đó bản thân trụ không xê xích bao nhiêu, xem ra rất ngăn nắp sạch sẽ, chờ đến trước cửa phòng Tào phu tử, còn chưa đi vào, liền lại nghe đến một trận ho khan kịch liệt, Tào phu nhân không để ý Phan Đào, vội vàng chạy vào, cẩn thận vỗ vỗ sau lưng phu tử, giúp đưa qua một ly nước trà, nhìn phu tử uống nước xong, tựa hồ thư thái hơn rất nhiều, lúc này mới tạm yên lòng, đột nhiên nghĩ tới Phan Đào vừa rồi bị mình bỏ quên mất.

Luống cuống áy náy chào hỏi: "Hảo hài tử, mau, mau tới đây. Vừa rồi nhất thời hỗn loạn, quên mất ngươi, thật ngại quá." Phan Đào lắc đầu một cái bày tỏ cũng không để ý, lúc này mới theo lời đi tới trước, Tào phu tử còn hơi suy yếu, không thấy rõ bóng người trước mặt, nhưng vẫn cường chống nửa ngồi dậy, có chút tò mò hỏi: "Làm sao? Lão bà tử, hôm nay khách tới nhà sao? Mau, mau đỡ ta lên."

Mắt thấy Tào phu tử nằm ở trên giường ngọ ngoạy, dáng điệu run lẩy bẩy, Phan Đào bị hù sợ vội vàng tiến lên ngăn lại, cẩn thận đỡ Tào phu tử, nhẹ nhàng dựa vào gối mềm phía sau, mới có chút thương cảm mở miệng nói: "Phu tử không cần lo lắng thất lễ, ta là học sinh của phu tử, sao có thể không biết ngượng để cho phu tử gắng gượng chào hỏi như vậy."

Nghe thanh âm quen thuộc, Tào phu tử lúc này mới lộ ra một nụ cười thoải mái, nói: "Ta tưởng là ai đến xem bộ xương già này, nguyên lai, là Phan Đào a." Phan Đào đem đồ vật xách trong tay để trên bàn, sau đó mới có chút áy náy ngồi xuống ghế dài trước giường Tào phu tử, nói: "Học sinh xấu hổ, không biết phu tử bệnh nghiêm trọng như vậy, hôm nay mới biết được chuyện phu tử xin nghỉ, tới trễ, là học sinh không đúng."

Tào phu tử khoát tay một cái, có chút lơ đễnh mở miệng nói: "Đừng để ý, phu tử người đã già, lớn tuổi rồi. Vốn dĩ chỉ là một điểm phong hàn nhỏ, cho là chịu đựng mấy ngày sẽ tốt, kết quả ai biết kéo kéo, liền càng ngày càng nghiêm trọng. Ngươi có thể tới nhìn ta cũng đã rất tốt, nào còn phải so đo cái gì sớm muộn." Phan Đào đáp một tiếng vâng, thấy Tào phu nhân bên cạnh tựa hồ cũng có chút khó chịu, lại nhỏ giọng trấn an mấy câu.

Tào phu nhân lau khóe mắt một cái, nói 'Ta ra ngoài pha trà.' liền đi ra ngoài. Lưu lại Phan Đào cùng Tào phu tử, hai người cứ như vậy trò chuyện gần nửa giờ, vốn dĩ ban đầu nhìn có vẻ cũng không có vấn đề gì lớn lao, nhưng mà sau đó, Phan Đào nhìn Tào phu tử hình như bắt đầu dần có chút thần sắc không đủ, bất an trong lòng, vội lật đật cáo từ, Tào phu tử cũng áy náy cười một tiếng, phất tay một cái đồng ý.

Đem Tào phu tử đã mơ màng buồn ngủ đỡ nằm xuống, Phan Đào nhìn trong phòng không có người, nghĩ một chút, vẫn là len lén kiểm tra một chút thân thể phu tử, càng xem, càng kinh hãi. Tuy rằng ban nãy, phu tử chỉ nói là một chút phong hàn, nhưng mà Phan Đào chính là thấy, ở trong thân thể phu tử, cái gọi là phong hàn đã dần dần tạo thành suyễn chứng (viêm phổi), nếu qua một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ liền phải đổi thành ho lao.

Nhìn phu tử tuy rằng giống như ngủ say, nhưng vẫn sẽ thi thoảng tằng hắng một cái, Phan Đào vòng vo suy nghĩ, vẫn là len lén cấp phu tử làm một cái thanh trừ thuật cơ bản nhất. Trước kia mặc dù chưa dùng qua cái này bao giờ, Phan Đào cũng không biết nó có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất có thể giúp bệnh tình phu tử giảm bớt rất nhiều, sẽ không lại tiếp tục trở nên ác liệt. Ít nhất sau khi làm phép, nhìn phu tử ngủ tựa hồ lập tức liền bình ổn lại, không giống trước đó động một tí ho khan lợi hại.

Đợi một hồi, vừa cẩn thận kiểm tra một chút, Phan Đào mới yên tâm đi ra phòng, vừa ra tới, đã nhìn thấy Tào phu nhân trước đó bảo là muốn ra ngoài pha trà, đứng ở ngoài phòng bếp, trên tay bưng một cái bình không, sắc mặt bi thương, có chút sững sờ nhìn cây tường vi trồng trong viện, Phan Đào trong lòng than thầm một tiếng, tiến lên chào hỏi một cái. Tào phu nhân lúc này mới giống như đột nhiên bị thức tỉnh, cầm bình trà kinh ngạc nói: "Đứa nhỏ, ngươi phải đi rồi? Ta, ta còn chưa kịp pha trà tiếp ngươi."

Khoát tay một cái, Phan Đào chỉ chỉ trong phòng, giải thích: "Phu tử đã ngủ rồi, sư nương ngươi cũng không cần bận rộn tiếp đón ta nữa. Ta vừa rồi mang tới lễ vật, có bánh ngọt cũng có thuốc bổ, ngươi cũng không cần từ chối, bệnh phu tử tựa hồ có chút nghiêm trọng, vẫn phải hảo hảo bổ một chút mới được a."

Tào phu nhân có chút áy náy chà xát ngón tay, bất an nói: "Này, này sao có thể không biết ngượng. Ngươi nói ngươi đứa nhỏ này, sau tân hôn từ xa tới thăm bệnh như vậy, kết quả hiện tại còn ngay cả một ly trà nóng cũng không có uống. Ta sao có thể nhận lấy lễ vật ngươi mang đến, chính là sau khi chờ lão đầu tử tỉnh, biết rồi, chỉ sợ cũng sẽ mất hứng."

Nhưng Phan Đào vẫn kiên trì, cùng Tào phu nhân lẫn nhau từ chối một lúc lâu, mới cương quyết để cho Tào phu nhân nhận lấy lễ vật mang đến. Đến khi rời khỏi tiểu viện của Tào phu tử, Phan Đào trong lòng âm thầm thở dài, nghĩ đến phu tử sau này hẳn sẽ từng chút một tốt hơn, quay đầu nhìn nhìn cửa viện của Tào phu tử, trong lòng an tâm một chút, lúc này mới đi về nhà mình.

Đến nhà, trước đem hòm sách đặt ở trong thư phòng, sau đó mới đứng dậy đi đến phòng tân hôn. Hôm nay là tân hôn ngày đầu tiên, không biết Lâm Lam thích ứng thế nào rồi, Phan Đào có chút lo lắng, nhưng mà đi tới phòng tân hôn, lại ở bên trong mừng hụt một cái.

Qua lại vòng vo một hồi, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Lam, Phan Đào có chút chần chờ đi ra khỏi phòng, vừa muốn gọi người tới hỏi thăm một chút, đã nhìn thấy một tỳ nữ xa lạ bưng khay trà đi tới, vì vậy liền kêu nàng tới hỏi.

Xuân Tú vốn là theo lời Lâm Lam phân phó, vội tới đưa nước trà, chỉ là xa xa, đã nhìn thấy bóng dáng cô gia nhà mình lại lần nữa ra khỏi phòng. Nhà kho tựa vào phía sau cuối phòng tân hôn, hai bên không nhìn tới được nhau, Xuân Tú lập tức nghĩ một chút, liền đổi sách lược, không đi từ dưới hành lang lên, mà cố ý từ đường nhỏ trong viện đi vòng qua, thời điểm đi đi lại lại, còn cố ý dùng dáng đi có thể biểu lộ rõ rệt thân hình của mình nhất.

Quả nhiên, cô gia liền lập tức gọi lại nàng, Xuân Tú trong lòng có điểm đắc ý, nhưng sắc mặt vẫn hợp lý lộ ra mấy phần không hiểu. Tiếp theo, tuy rằng trên tay còn bưng khay trà, nhưng dáng đi còn cố ý so với trước đó càng nhu mì hơn, bất quá là đồng phục tỳ nữ, lại gắng gượng cho ra tư thế liễu yếu đào tơ. Đến khi nàng bước chậm nhích tới gần trước mặt cô gia, còn chưa kịp hành lễ, liền thấy Phan Đào tùy ý khoát tay một cái, liếc mắt cũng không liếc một cái, trực tiếp hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy phu nhân đi nơi nào hay không?"

Xuân Tú sửng sốt, vạn lần không nghĩ tới, Phan Đào gọi lại nàng, chỉ là muốn hỏi chuyện. Nói vậy, bản thân ban nãy ánh mắt quyến rũ cùng tư thái uốn lượn, toàn bộ đều làm không công?! Xuân Tú có chút giật mình, cũng không để ý đáp lời, liền chợt ngẩng đầu nhìn Phan Đào, nam nhân này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.