Một Cây Hoa Đào

Chương 87: Về nhà



Phan trạch.

Sáng sớm, nhóm người hầu ngày thường vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp thu dọn, mỗi một người đều buông xuống công việc trong tay mình, từng người giương mắt đứng ở cửa lớn, nhìn khúc quanh, chờ xe ngựa tiến vào trong nháy mắt đó.

Phía trước, Phan trạch quản sự, cũng đã nhận được tin Lâm Lam gửi về, tính ngày một chút, hẳn chính là hôm nay, lão gia cùng phu nhân đi ra ngoài sẽ trở về. Cho nên hôm nay, lần đầu tiên, tất cả mọi người đều trước thời hạn, làm xong công việc quét dọn, liền bắt đầu cứ như vậy chờ đợi ở cửa.

Nhưng mà, mắt thấy mặt trời dần dần lên, người đi đường cũng dần nhiều hơn, lại chậm chạp không có một chút động tĩnh, nhóm người hầu vẫn luôn chờ đợi ở cửa, cũng dần có chút ít xôn xao, nhưng mà dưới sự quản chế của Tiểu Nguyệt cùng Cố quản sự, mọi người vẫn quy củ tiếp tục chờ.

Cuối cùng, mọi người sắp nhìn đến lồi hết mắt ra rồi, khúc quanh mới truyền đến tiếng vó ngựa 'đát đát', tuy rằng rất nhỏ, nhưng mà chẳng khác nào một ống máu gà, lập tức, mọi người toàn bộ đều lên tinh thần, tận lực ở trước mặt chủ nhân vừa từ bên ngoài trở về nhà, bày ra một mặt có tinh thần khí nhất của mình. Bên trong đội ngũ dài dài, cho dù Xuân Tú đứng ở khúc giữa, lẫn giữa đám nha hoàn chung quanh, cũng đặc biệt nổi bật, nàng lúc này, mặt mừng rỡ nhìn khúc quanh, trở lại rồi, rốt cục thì trở lại rồi.

Hồi lâu, xe ngựa một mực chỉ nghe tiếng không thấy hình này mới chịu xuất hiện, chỉ là bất ngờ, nhìn, tựa hồ tốc độ tiến về phía trước không phải nhanh, cơ hồ là lấy tốc độ bước chậm đi tới, thân xe cũng luôn luôn duy trì một loại cảm giác cân đối vi diệu. Bất quá một đoạn đường ngắn ngủi, xấp xỉ tốn thời gian gấp đôi bình thường.

Sau khi "Hu ——" một tiếng, xe ngựa dừng ở cửa Phan trạch, mọi người đang chuẩn bị tiến ra đón, đã nhìn thấy một đôi tay thon dài trắng nõn, chìa ra ngoài cửa sổ, xa xa, ra dấu chớ có lên tiếng. Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng xuyên thấu qua cửa sổ xe mở một nửa kia, nhìn thấy Phan Đào vẻ mặt nghiêm túc, mọi người vẫn là ngơ ngác không hiểu ra sao dừng bước, giữ vững an tĩnh.

Không người nào dám tiến lên, người người đứng ở nơi đó ngây ngô nhìn.

Liền thấy màn xe bị vén lên, đầu tiên xuất hiện chính là Phan Đào mặc trường sam xanh nhạt tay áo dài, dè dặt cẩn thận ôm trong ngực gì đó, không sử dụng hai tay, cứ như vậy nhẹ nhàng xuống xe ngựa. Rõ ràng là một động tác rất khó khăn, nhưng lần lượt một loạt hành động nước chảy mây trôi, lại vi diệu tạo ra mấy phần mỹ cảm, thậm chí còn không gây ra tiếng vang nào.

Thật vất vả nhìn thấy hắn quay người lại, mọi người thấy, chính là một bức hình ảnh như vậy.

Nữ tử phấn y rúc vào trong ngực nam tử, hai người ôm nhau sít sao, nữ tử ngủ say vẻ mặt điềm tĩnh tốt đẹp, nam tử rũ mắt xuống mà ngắm, khẽ nhếch mép.

Một màn tốt đẹp như vậy, đột nhiên đập vào mi mắt, người hầu có mặt ở đó đã không thể che giấu mình được nữa, không khống chế được khẽ hô ra tiếng, nhưng mà rất nhanh, ngay khi Phan Đào quét mắt tới, lại lanh tay lẹ mắt che miệng.

Lâm Lam rúc vào trong ngực Phan Đào, bàn tay nhỏ bé trắng mịn, còn yếu ớt túm vạt áo Phan Đào, Phan Đào thì tỉ mỉ cẩn thận bao bọc ôm lấy nàng, vừa chú ý để cho nàng ngủ thoải mái, vừa tận lực duy trì thăng bằng, không để nảy sinh ra cái gì lay động.

Tiểu Nguyệt lúc này mới biết, tại sao chiếc xe ngựa ban nãy chạy chậm như vậy, có lẽ cô gia nhà mình phát hiện tiểu thư ngủ, cho nên mới cố ý phân phó như vậy.

Nhìn Phan Đào duy trì tư thế kia tựa hồ đã rất lâu rồi, Tiểu Nguyệt rón rén gọi người phòng bếp, nhanh đi nấu nước nóng, chuẩn bị thức ăn. Về phần đồ vật mang về, còn có chuyện xe ngựa, liền toàn bộ ủy thác Cố quản sự đi xử lý.

"Lão gia..." Tiểu Nguyệt tiến lên trước, tựa hồ đang chuẩn bị nói gì, nhưng mà vẫn chưa nói hết, liền bị ánh mắt Phan Đào ngăn lại. Vội vàng dừng lại câu chuyện, lúc này mới chú ý tới, vừa rồi tuy rằng bản thân âm lượng không quá lớn, nhưng mà Lâm Lam vốn chính đang ngủ yên, không biết từ lúc nào, đã mơ hồ nhíu mày, tức thì đem lời nói chưa xong toàn bộ nuốt xuống, ngượng ngùng cười một chút, liền tự cáo lui.

Phan Đào dưới tình huống không kinh động Lâm Lam, nhẹ nhàng chuyển động thân thể một chút, dè dặt cẩn thận đổi vị trí, sau khi duy trì một tư thế khó khăn, rút ra một tay, êm ái vuốt vuốt mi tâm nhíu lại của Lâm Lam, nhỏ giọng trấn an nói: "Không có việc gì, ngủ đi."

Lâm Lam nhíu chặc chân mày, thuận theo động tác êm ái cùng lời trấn an của Phan Đào, cũng dần dần được hắn vỗ về buông lỏng xuống, vẻ mặt cũng khôi phục thành bộ dáng trước đó, bên trong gương mặt ngủ an bình lộ ra vẻ dễ chịu thích ý, Phan Đào nhìn thấp giọng cười hai tiếng.

Rốt cuộc, dưới điều kiện tiên quyết không làm kinh động giấc mộng của Lâm Lam, hai người an toàn về tới phòng, Phan Đào cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, lại tỉ mỉ giúp bỏ đi giày vớ cùng áo ngoài, giúp đắp chăn lên, sau đó mới đi ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.

Nhìn thấy Tiểu Nguyệt vẫn còn đợi ở cửa phòng, Phan Đào vẫy vẫy tay, hai người rời phòng một khoảng cách, sau khi bảo đảm nói ở chỗ này trong phòng không nghe được, Phan Đào mới lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy, trong khoảng thời gian chúng ta không có ở đây, có chuyện gì xảy ra sao?"

Tiểu Nguyệt nghe vậy, trầm mặc một chút, nhưng mà ngay sau đó gật đầu một cái, mở miệng giải thích nói: "Cô gia cùng tiểu thư các ngươi đi được đến khoảng ngày thứ bảy thứ tám, lão gia cùng phu nhân liền phái người tới cửa. Nói là đại tiểu thư, gả đến Từ phủ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thai, bảo ta chờ các ngươi trở lại, đem chuyện vui này nói với các ngươi."

Lâm Linh, có tin vui?

Tính ngày một chút, kỳ thực cũng không tính là sớm, thậm chí trước đó khi Hải Đường sinh một đứa con gái, Lâm phủ lúc chúc mừng mặc dù sắc mặt không quá khó nhìn, nhưng cũng không đẹp được chỗ nào. Đích nữ đích tử không có, ngược lại trước có một cái thứ trưởng nữ, hiện tại Lâm Linh cuối cùng có thai, chắc hẳn Lâm phủ cũng sẽ an tâm không ít.

Nói như vậy, ngược lại đúng là một chuyện tốt, chỉ là, sợ rằng một hồi Lâm Lam tỉnh lại, nghe được tin tức này, khó tránh khỏi sẽ cùng chuyện con cái trước kia, kết nối với nhau a.

Nghĩ tới đây, Phan Đào bất đắc dĩ lắc đầu một cái, vẫy tay phái Tiểu Nguyệt đi chỗ khác.

Đến khi Lâm Lam tỉnh lại, nhìn thấy chính là Phan Đào đang ngồi ở cạnh giường, nghiêm túc đọc sách. Ngủ có hơi lâu, nàng còn có chút mông lung, đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy sắc trời đã tối, cùng trong phòng ánh nến không biết đốt từ lúc nào, chính là một trận kinh ngạc, bản thân lại ngủ lâu như vậy sao?

Lâm Lam hơi nhúc nhích một chút, Phan Đào ngồi ở mé trên liền cảm nhận được, vừa quay đầu lại, liền thấy trên mặt Lâm Lam không biết từ lúc nào ngủ đè ra một hồng ấn, hiểu ý cười một tiếng. Buông xuống sách cầm trên tay, mặt mày cười tủm tỉm mở miệng nói: "Tỉnh rồi?"

Không hiểu sao trong lòng cảm thấy một trận xấu hổ, Lâm Lam không có mở miệng, chỉ yên lặng gật đầu một cái, liền muốn vén chăn lên, xoay mình xuống, nhưng mà ngay sau đó, liền bị Phan Đào ngăn lại.

Tuy không hiểu nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn thuận theo Phan Đào, lần nữa nằm trở về vị trí cũ, dựa vào sau, ngẩng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Phan Đào giúp mình kỹ lưỡng dịch chăn, mở miệng nói: "Sáng sớm lên đường, ta cảm thấy nàng có điểm không đúng. Vừa rồi nàng ngủ, ta đã tìm đại phu tới giúp nàng xem qua, là phong hàn. Đã để cho hạ nhân đi sắc thuốc, nàng vẫn là hảo hảo nằm, nghỉ ngơi nhiều một hồi đi."

"Phong hàn?" Lâm Lam mù mờ lên tiếng lặp lại, ngơ ngác nâng tay, ghé vào trên trán, quả thật có chút nóng lên, khó trách buổi sáng cảm thấy người không thăng bằng, mơ mơ trầm trầm. Có lẽ hôm qua bởi vì ở giữa núi rừng, bản thân mở cửa sổ hóng mát, bị gió núi thổi lạnh đi.

Sau khi biết hóa ra mình bị bệnh, Lâm Lam cũng tiếp tục ngoan ngoãn nằm, chỉ là vừa rồi quả thật đã ngủ rất lâu, hiện giờ cũng không ngủ được, chỉ có thể mở đôi mắt, nháy nháy nhìn nóc giường chạm hoa, hai mắt vô thần không biết đang suy nghĩ gì.

Phan Đào trên tay bưng một chén cháo Tuệ Nhân tới, thấy Lâm Lam sững sờ, trong lòng chính là mềm nhũn, đem cháo đặt ở một bên bàn, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lam, hỏi, "Làm sao vậy, nhìn mặt ủ mày chau, vẫn cảm thấy khó chịu sao?"

Lâm Lam vô lực khẽ lắc đầu một cái, mở miệng giải thích: "Không phải. Chỉ là ta, ban nãy lúc vừa ngủ, làm một cái mộng ly kỳ cổ quái mà thôi."

"Mộng? Mộng như thế nào?" Phan Đào có chút hiếu kỳ mở miệng hỏi.

"Chính là..." Lâm Lam vừa muốn giải thích, đột nhiên nghĩ tới trong mộng một màn kỳ quái lạ lùng kia, lại nhìn sang bên cạnh Phan Đào mắt mang ôn nhu chăm chú nhìn mình, đột nhiên một từ đều không nói ra được. Hồi lâu, hơi rũ xuống mi mắt, né tránh tầm mắt Phan Đào, rì rầm nói: "Không có gì, hình như đều đã quên mất gần hết."

Tuy rằng nhìn thấu Lâm Lam một bộ chột dạ nói xạo, nhưng mà dẫu sao nàng bây giờ còn đang bệnh, nếu không muốn nói, Phan Đào cũng không có hỏi nhiều. Bưng lên bát cháo bên cạnh đã trở nên ấm áp, nói: "Quên liền quên đi. Tới, trước ăn một chút, lát nữa còn phải uống thuốc."

Theo Phan Đào động tác, Lâm Lam một ngụm lại một ngụm cháo, ăn vào vô vị, đồng thời, lại vẫn luôn nhìn chằm chằm phu quân trước mặt mình, dẫu sao, chuyện trong mộng, thật sự là quá mức hoang đường, chỉ sợ cho dù vừa rồi bản thân nói ra, phu quân cũng sẽ không tin đi?

Phu quân rõ ràng là một công tử dịu dàng như ngọc, có nhiệt độ cơ thể, tim còn đập, có người nhà, có bằng hữu, có học vấn, làm sao có thể sẽ, không phải là người?

Lâm Lam có chút mệt mỏi nháy mắt một cái, dần dần thanh tỉnh đầu óc, trong nháy mắt liền đem ý nghĩ này ném ra sau ót. Đều nói thực tế cùng mộng cảnh trái ngược, có lẽ duyên cớ là do bản thân xem nhiều chuyện kể cũng không chừng, chẳng qua một cái mộng mà thôi, có gì mà để ý.

Ánh mắt dần dần thanh minh, Lâm Lam cũng khôi phục dĩ vãng trấn định, cùng Phan Đào chính đang cẩn thận đút đồ ăn, nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng âm thầm quyết định, bản thân về sau vẫn là ít xem mấy chuyện kể thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.