Một Chân Chạm Đất

Chương 6



Từ Xán chạy ra đầu ngõ, không ngờ Thiên Hách thực sự ở đó, đang ngồi dựa lưng vào tường, vì lạnh mà co người lại. Nghe thấy tiếng bước chân, y ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập men say nhìn Từ Xán.

Từ Xán lạnh lùng nhìn y, “Có đứng lên nổi không?” Nhìn Thiên Hách không có phản ứng gì, anh đành cúi người xuống, choàng tay Thiên Hách qua vai mình, đỡ lưng y rồi men theo tường đứng lên.

Thiên Hách bỗng nhiên trở tay ôm lấy cổ Từ Xán, vùi đầu ở vai anh, “Tớ thích cậu, tớ thích cậu…”

Từ Xán sửng sốt, tên bạn này, chắc là vừa thất tình. Thảm nào hôm nay lại thấy y khác thường như thế. Anh gỡ hai cánh tay của Thiên Hách đang ôm lấy cổ mình, Thiên Hách đứng không vững, chỉ có thể dựa vào Từ Xán đi tiếp, thành ra Từ Xán bị ép giữa bức tường và y.

Cơ thể nóng rực vì say rượu của Thiên Hách dán vào người Từ Xán, y ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực, “Tớ thích cậu, Từ Xán.” Sau đó bất ngờ áp môi y lên môi anh.

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Từ Xán, anh ngay lập tức đẩy Thiên Hách ra theo bản năng. Thiên Hách ngã mạnh xuống đất, Từ Xán nhìn chằm chằm vào y, “Cậu điên rồi.” Người anh run lên, “… Cậu điên rồi.”

Thiên Hách nhờ trời đêm mùa thu làm tỉnh rượu một chút, ngơ ngác ngồi dưới đất, ánh mắt run rẩy tuyệt vọng nhìn Từ Xán.

“Cậu điên rồi!” Từ Xán vừa nhìn chằm chằm Thiên Hách vừa lùi về sau hai bước, sau đó xoay người chạy vào trong con ngõ.

Tiếng gió thổi ù ù qua tai, ngoài âm thanh này ra, anh không nghe thấy bất cứ điều gì cả.

Từ Xán vặn vòi nước trong sân, hứng một ít nước lạnh hắt lên mặt, sau đó tựa đầu vào vòi nước phía trước. Mọi người trong nhà đều đi ra, mẹ Từ cầm theo khăn mặt lại gần, “Xán Xán, ngoài trời lạnh lắm. Con có chuyện gì thế?”

Từ Xán vùi mặt trong chiếc khăn, không nói gì cả.

Cho đến tận khi vào phòng, cơ thể Từ Xán dường như vẫn không nghe theo sự điều khiển mà run lên nhè nhẹ. Mẹ Từ và cha Lam đều đã ra ngoài. Chỉ còn một mình Lam Dương trèo lên giường anh, mang theo cốc nước, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó mà quay đầu lại nhìn Từ Xán một lúc, sau đó giở cái chăn ra đắp cho anh. Sau đó, cậu lấy một cái chăn khác trong tủ quần áo mang đến giường Từ Xán, “Anh vẫn lạnh à? Đắp cái này nữa nhé?”

Từ Xán ngồi dậy, xoa đầu Lam Dương, “Anh không lạnh, em đi ngủ đi.”

Sau đó anh dựa đầu vào tường ngơ ngẩn. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kim giây chuyển động vang lên. Một lúc sau, Từ Xán khẽ gọi, “Dương Dương.”

“Dạ?” Dương Dương ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, lẳng lặng nhìn Từ Xán.

“Anh có thể hút thuốc không?”

“Được ạ.”

Khói thuốc bao phủ, Từ Xán nghĩ, mọi chuyện thật khó tin.

Sau hôm ấy, Thiên Hách không bao giờ xuất hiện trước mặt Từ Xán nữa. Trường học không quá rộng, nhưng để tránh mặt một người, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Vũ Phi hỏi, “Này, sao dạo này không thấy người bạn tốt học năm ba của cậu đâu nữa?… Mà cậu ta tên là gì ý nhỉ?”

Từ Xán nói bằng giọng thờ ơ, “Học hành bận rộn.”

Ngày qua ngày, đến trường, về nhà. Thứ Tư, Chủ nhật đi học vẽ. Thỉnh thoảng Triệu Vĩ sẽ dạy thêm một chút. Từ Xán có lúc nhớ có lúc không, vì giờ đã không còn người nhắc nhở anh.

Cuộc sống như quay lại trước khi anh gặp Thiên Hách. Từ Xán ngày càng lạnh lùng, cả ngày cùng đám bạn hút thuốc uống rượu, đánh bi-a, chơi game. Có những buổi tối đi bộ về nhà, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, anh luôn có ảo giác bóng người phía xa kia rất giống Thiên Hách.

Hết một ngày đi chơi rồi về nhà, đã là một giờ sáng. Mẹ Từ khoác áo bước ra, vẻ mặt lo lắng nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, “Xán Xán, sao con về muộn thế?…”

Từ Xán bước vào, cũng không nhìn bà, “Con có chút việc.”

Một lúc sau, cha Lam bước vào phòng anh, ngồi trên ghế trước bàn học của Từ Xán. Vẻ mặt ông vẫn bình tĩnh, ôn hòa, “Xán Xán, con tắm chưa?”

Từ Xán vội vàng soạn nốt sách vở cho ngày hôm sau, “Rồi ạ.”

“Ta có thể nói chuyện với con không?”

Từ Xán đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng thẳng lưng nhìn ông.

“Xán Xán, con đã lớn rồi, đừng để cha mẹ phải lo lắng. Mỗi lần con về muộn, mẹ con đều lo lắng đến không ăn được gì… Mẹ con, trước đây đã khổ cực nhiều rồi. Con nên hiểu cho bà ấy…”

Trái tim bỗng như rơi mạnh xuống.

Giây phút ấy, anh muốn nói cảm ơn với ông, vì mẹ, cũng vì chính mình.

Anh nhìn chính mình, nhớ lại năm mười hai mười ba tuổi đi theo một tên côn đồ trốn học đánh nhau, mỗi ngày đều mang vết thương trở về nhà. Mẹ Từ nhìn anh ngồi trong góc khóc, “Xán Xán, mẹ biết làm thế nào bây giờ?… Mẹ biết làm thế nào bây giờ?…”

Lúc còn nhỏ, anh cũng đã ước mơ rất nhiều, rằng có một người cha để quản mình. Khi anh không nghe lời thì nghiêm khắc giáo huấn, thậm chí kể cả đánh thì anh vẫn vui vẻ… Người đàn ông kia, có thể biết quan tâm mà đưa cho mẹ anh chiếc ô trong ngày mưa…

Anh nhìn chính mình, giấc mộng kia là tổn thương từ nhiều năm trước, rốt cuộc cũng không mơ lại nữa.

Cuộc sống vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Mùa xuân, mùa hè. Chớp mắt đã đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cao đẳng, lớp năm ba tốt nghiệp. Từ Xán cũng lên năm ba. Trước kì nghỉ, Từ Xán và các bạn trong trường uống rượu nói lời tạm biệt trong một khu vườn nhỏ. Từ Xán vẫn gác chân trái lên ghế trước, làn khói mỏng tỏa ra từ điếu thuốc trên tay anh.

Một người đã từng quen biết, từ lúc này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa.

Mỗi ngày bình thản về nhà, anh lại thấy vẻ mặt hạnh phúc của mẹ, vui vẻ hơn so với mười sáu năm sống chung với anh. Cha Lam hiền từ, với anh hay với Lam Dương thì cũng đều ôn hòa như thế, với mẹ Từ thì yêu thương có thừa. Từ Xán cũng không ước mong gì hơn. Có đôi khi anh nghĩ mình đã đoán trước được tương lai: Mẹ và người đàn ông này sẽ bên nhau đến lúc bạc đầu. Anh sẽ tốt nghiệp, rồi học đại học, rồi đi làm, rồi lại đi làm. Lúc rảnh rỗi sẽ tụ tập với bạn bè, chỉ là không hề có Thiên Hách. Lam Dương sẽ dần trưởng thành, sẽ có những người bạn của mình, sẽ có những khi đi chơi hết đêm mới về nhà…

Mọi chuyện đều bình thường mà hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.