Một Cho Tất Cả

Chương 43: Trở về (2)…





Chỉ còn vài ngày nữa là Tae Sun được ra viện…Bác sĩ nói vết thương của cậukhông còn nghiêm trong nữa nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi và tránh hoạtđộng mạnh…Và vẫn như thường ngày…sau giờ học Min Jae tức tốc chuẩn bịcơm và đem vào bệnh viện cho Tae Sun…
- Con đi đây mẹ…
- Con còn định đi qua đêm như vậy đến bao giờ hả….cái thư viện đó sắp biến thành nhà của con rồi đó….-Mẹ Min JAe nói vọng theo….
- Sắp rồi mẹ…..con đi đây….
Min Jae rảo bước tiến về phía đường lớn…Hôm nay cô bé đã chuẩn bị móntrứng cuộn mà Tae Sun thích ăn nhất….chắc cậu ta sẽ rất thích…Min Jaevừa đi vừ nghĩ vẩn vơ…Bỗng một chiếc xe môtô màu trắng đỗ trước mặt côbé…..Và không ai khác….
- Joo Won ah…..
Min Jae sững người khi Joo Won cởi nón bảo hiển ra…cậu đã khác trướcnhiều…mái tóc cắt ngắn hơn, gọn gàng ôm sát mặt…màu tóc cũng trở lại với màu đen tuyền…Joo Won nở một nụ cười nhẹ …..
- Lâu lắm không gặp…..
Trong lòng cô bé lại tràn ngập một cảm xúc khó tả….
…………………
…………………..
Ánh chiều đổ xuống trong công viên vắng người…Min JAe lặng yên ngồi bêncạnh Joo Won….đơn giản là cô bé không biết nói gì…Trái tim lại rạo rực,lại e thẹn nhưng trước….nó đã từng đập rất nhanh khi ngồi bên cạnh cậu,ngửi thấy hương thơm từ áo cậu và cái cánh ngồi lặng im của cậu….
- Cậu về khi nào thế….
- Sáng nay…Cậu…sống tốt chứ…
- Oh…vẫn tốt…còn cậu…..bệnh của cậu….
- Cũng ổn rồi….đã phẫu thuật nên cúng ăn được chút chút….
- May quá…..
- Thật là nhớ món cháo của cậu đó….
- Vậy bữa nào tôi sẽ nấu cho cậu….
Joo Won nhìn Min Jae rồi cười nhẹ…
- Về nước thật tốt…….-Joo Won hít một hơi dài òi ngả người ra phía sau
- Tôi đã xem báo……cậu và……chị Hee Kyung…….
- Oh….tôi biết……
- Quan hệ vẫn tốt chứ….?
- ………..
Joo Won không nói lời nào…cậu khẽ cúi đầu xuống rồi thở hắt ra một cái thật mạnh….
- Sao vậy…..? Không….tốt ah…? Đang cãi nhau ah……?...Cặp đôi nào màchẳng có lúc cãi nhau…..chắc vài ngày nữa là không sao đâu…..
- Tôi và chị chia tay rồi….-Joo Won nói lớn cắt ngang lời Min JAe…khiến cô bé bất ngờ….
- Vậy sao….?
Min Jae không nói gì hơn….nhìn xuống đồng hò đã quá trễ…cô bé phải đem cơm vào viện cho Tae Sun…..
- Joo Won ah….giờ…..tôi có chút chuyện…..mai gặp nhau ở trường….rồi mình nói chuyện có được không????
Min Jae rảo bước tiến xa khỏi phái Joo Won…ánh mắt cậu vẫn vậy, vẫn sầunão và mổng manh nhưu trước…ánh mắt luôn thu hút ánh nhìn của ngườikhác….rời khỏi cậu lúc này quả là không nên nhưng Tae Sun đang đợi côbé…..giấc mơ nào cún phải tỉnh…nên tỉnh sớm sẽ không khiến cô bé chìmđắm trong mộng mị quá lâu….
…………….
……………….
- Tôi tới rồi đây…..
- Sao đến muôn vậy…tôi sắp đói chết rồi đây…..
- Tôi xin lỗi…mau ăn đi…..
Min Jae kéo chiếc bàn lên và bày thức ăn ra trước mặt Min JAe….vì cuộcnói chuyện với Joo Won quá lâu nên khiến cho đồ ăn đã nguội ngắt…..
- Xem này…xem này….cậu làm gì mà để món trứng của tôi nguội ngặt thếnày…..ngày nào cúng phải ăn đồn nguội…chán chết…biết thế này gọi cơm hộp cao cấp ăn cho xong…..
- ĐÃ BẢO LÀ XIN LỖI RỒI…CẬU KHÔNG THÍCH ĂN THÌ THÔI TỪ MAI TÔI SẼ KHÔNGMANG ĐẾN NỮA…TỰ GỌI CƠN HỘP CAO CẤP CỦA CẬU MÀ ĂN….ĐỒ XẤU XA….
Min Jae đậy hộp cơm lại và mang nó ra ngoài…Tae Sun bị quát len cũngsứng người không hiểu chuyện gì xảy ra…..cậu vội vàng đuổi theo MinJae….
- Này…này…cho tôi xin lỗi…chỉ muốn trọc cậu một chút thôi…ai ngờ lại làmcậu giận….cho tôi xin lỗi….cậu biết là tôi ngóng cậu cả ngày trời nênchỉ muốn đùa chút thôi…..Min JAe ah…..
Cậu bám lấy vai Min Jae và xoay người cô bé lại…sắc mặt Min JAe thay đổi khác hẳn so với mọi ngày…cô bé không giám nhìn thẳng vào mắt cậu..thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ khác…hai môi mím chặt lại….
- Có chuyện gì vậy…????
- Không…không có chuyện gì cả….
- Đừng nói dối tôi….tôi còn hiểu cậu hơn cả bản thân cậu đấy…mau nói đi…đứa nào bắt nạt cậu….
- Đã bảo là không có chuyện gì mà…..
- Tôi không tin….cậu luôn nhìn vào đối phương khi nói chuyện và…không bao giờ vắn môi cả…trừ khi…..
Tae Sun buông tay ra khỏi vao Min JAe, ánh mắt cậu cúng thay đổi hẳn….
- Joo Won…cậu ta……trở về rồi…đúng không?
- Uhm…..
- Cậu đã hặp cậu ta…..
- Uhm….vừa rồi cậu ta tới tìm tôi….
- …..cậu……vẫn còn…thích….cậu ta….đúng không……
- Tôi không biết….
Mặc dù Min JAe nói không biết nhưng ánh mắt đó đã thể hiện quá rõ…thờigian trôi đi tưởng chừng như đã xóa đượng cái tên Kim Joo Won ra khỏiđầu Min Jae nhưng giờ Tae Sun mới biết….. suốt thời gian vừa qua vẫn chỉ là mình cậu đơn phương thoe đuổi Min Jae….trái tim ấy vẫn còn in đậmhình bóng của hắn….
- Không sao…mặc kệ hắn…tôi đói lắm rồi…mang cơm cho tôi đi….cậu xem…tôiđang bị bệnh thế này mà cậu bắt tôi chạy đi chạy lại…cậu thật biết cáchhành hạ tôi đó…..
Joo Won không nhắc đến chuyện của Joo Won vì cậu muốn trong thế giớihiện tại chỉ có cậu và Min Jae…bất chấp Min JAe chon ai…thì cậu cúng sẽ ở bên cạnh cô bé để bảo vệ và chăm sóc cô bé mãi mãi….
Min JAe dìu Tae Sun trở lại phòng bệnh….bản thân cô bé cúng không biếtrõ tình cảm của mình…không biết rằng Joo Won và Hee Kyung chia tay nhaulà tốt hay xấu…cúng không biết nên quay trở lại tiếp tục theo đuổi JooWon hay chấp nhận cuộc sống nhưn bậy giờ….
……………
…………………
Phút chốc lòng anh lại nhói đau, vì không sao quên được rằng nơi nàychẳng còn gì để có thể giữ em lại…Không cần phải do dự vì anh đâu sớmmuộn gì này biệt ly cúng sẽ tới….Tình yêu trong anh chẳng thể chạm tớitrái tim em…Cho dù dòng lệ có trực trào ra thì tình yêu vẫn cứ xavời…đành phải quên hình bóng ấy thôi…Em có hay rằng anh nhớ em nhiều đến thế nào…? Có biết rằng lòng anh đau đớn xiết bao…? Anh sẽ quên đitình yêu với em…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.