Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 17: 17: Đáp Án




Lời này của Hứa Trì Quy làm Hạ Tranh có chút tức giận, nhưng giận cũng không thể phát hỏa lên bệnh nhân, hắn lạnh giọng trả lời: "Tôi khi nào nói tôi phải đi?"
Hứa Trì Quy đã sốt mơ hồ, tai như có thứ gì dán lại, chỉ có thể thấy miệng Hạ Tranh động, nhưng không nghe rõ hắn nói cái gì.
Hạ Tranh không dám trì hoãn, đứng dậy chuẩn bị đi phòng khách lấy hòm thuốc, mới vừa đứng lên đã bị một lực đạo mỏng manh giữ chặt, nhưng không giữ được vài giây đã yếu ớt rơi xuống, Hạ Tranh theo bản năng đuổi theo, bắt lấy tay Hứa Trì Quy, ướt dầm dề, lạnh băng cùng trên mặt nóng hổi hoàn toàn bất đồng.
"Hạ Tranh......!Đừng đi!" Hứa Trì Quy khóc lóc cầu xin nói, "Đừng đi......"
Hạ Tranh quay đầu lại, nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của y, sự tức giận nghẹn trong lòng đều tiêu tán, cúi người sát vào Hứa Trì Quy, kiên nhẫn giải thích: "Tôi không đi, tôi lấy thuốc cho cậu."
Bảo đảm Hứa Trì Quy nghe lọt được, Hạ Tranh mới buông ra tay y ra, bước nhanh ra phòng ngủ, đến phòng bếp rót một ly nước ấm, trở lại phòng khách cầm lấy hòm thuốc, rồi một lần nữa về phòng ngủ chính.
Hạ Tranh từ hòm thuốc lấy ra nhiệt kế, cho Hứa Trì Quy đo nhiệt độ cơ thể, 39 độ, thuộc về sốt cao.
Biện pháp xử lý tốt nhất đương nhiên là lập tức đi bệnh viện, nhưng Hứa Trì Quy ra cửa cũng sẽ không khoẻ, Hạ Tranh tính toán hôm nay lưu lại trong nhà, nếu buổi sáng ngày mai còn không có hạ sốt, nhất định phải dẫn y đi bệnh viện.
Hạ Tranh nâng Hứa Trì Quy dậy, uy* thuốc hạ sốt cho y, dùng khăn đã nhúng qua nước ấm lau mồ hôi trên người y, còn may là quần áo không ướt, không cần phải đổi, cuối cùng ở trên trán y dán một miếng dán hạ sốt.
* = đút
Vội vàng lay hoay một hồi, Hạ Tranh đối với Hứa Trì Quy nói: "Trước ngủ một giấc, tôi đi nấu cháo, chờ lát nữa dậy ăn."
Cũng không biết Hứa Trì Quy có nghe thấy không, tầm mắt mê mang như cũ dính ở trên người hắn, Hạ Tranh chần chờ một chút, duỗi tay che lại đôi mắt Hứa Trì Quy, cảm thụ lông mi đối phương mềm mại giống như lông chim cào qua lòng bàn tay hắn.
Hạ Tranh chịu đựng sự ngứa ngáy trong lòng bàn tay, nói: "Nhắm mắt, ngủ."
Hạ Tranh đợi một lát mới thu hồi tay, Hứa Trì Quy đã nhắm hai mắt lại, hô hấp có chút nặng nề, hơi thở thở ra cũng nóng rực.

Hạ Tranh cúi đầu nhìn Hứa Trì Quy, trong lòng không tiếng động thở dài, mấy ngày trước sở dĩ hắn lựa chọn lấy công tác làm phương thức tránh né, chính là không muốn lâm vào hoàn cảnh như giờ phút này.

Chỉ cần nhìn đến Hứa Trì Quy, cho dù đối phương không nằm trong trạng thái sinh bệnh yếu ớt, hắn cũng sẽ không khống chế được mà mềm lòng, càng miễn bàn là dáng vẻ hiện tại này của y.
Sau khi Hứa Trì Quy ngủ, Hạ Tranh mới rời đi, đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cháo.

Hạ Tranh không thích nấu cơm, nhưng không đại biểu hắn hoàn toàn sẽ không làm việc bếp núc, giống như nấu cháo đơn giản như vậy, hẳn là không thành vấn đề.
Sự thật cũng chứng minh, nửa giờ sau, Hạ Tranh thuận lợi nấu ra một nồi cháo trắng, múc ra một chén, bê tiến phòng ngủ.
Có thể là bởi vì khó chịu, Hứa Trì Quy giữa mày nhíu chặt, rõ ràng ngủ không quá an ổn.
Hạ Tranh chờ cháo nguội đi một chút mới đánh thức Hứa Trì Quy, đỡ y ngồi dậy, giúp y dựa vào đầu giường.
Hạ Tranh đem cháo bưng lên, đưa cho Hứa Trì Quy, hỏi: "Chính mình có thể được không?"
Trước khi Hạ Tranh trở về, Hứa Trì Quy cũng hề ngủ chút nào, vừa rồi ngủ một hồi, đầu óc có chút thanh tỉnh một ít, trên người kỳ thật không sức lực gì, nhưng y không muốn lại phiền toái Hạ Tranh, ách giọng nói mình có thể.

Nhưng mà trên thực tế, tay y cũng nâng không nổi, Hứa Trì Quy lặp lại rất nhiều lần, đều thất bại.
Hạ Tranh nhìn không được, một cái tay khác cầm lấy cái muỗng, quấy cháo trong chén, múc một ít lên, đặt bên miệng thổi, đưa đến bên miệng Hứa Trì Quy.
Hứa Trì Quy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tranh, hốc mắt không tự giác trở nên ướt át.
Hạ Tranh ngẩn người, "Anh......"
"Thực xin lỗi......" Hứa Trì Quy chật vật mà rũ mắt xuống, không hề nhìn Hạ Tranh, há mồm đem một ngụm cháo ăn luôn.
Hạ Tranh nhíu nhíu mày, bất quá cũng không nói cái gì, tự mình uy Hứa Trì Quy uống cháo.

Trong lúc ăn cháo, ánh mắt Hứa Trì Quy chỉ dám dừng ở trên cái chăn màu xám, ăn xong rồi mới phát giác có điều không đúng.

Y dùng chăn ga giường đều là màu lam, chỉ có đưa cho Hạ Tranh mới là màu xám.
Hứa Trì Quy trì độn mà nhớ tới, bị "Trà sữa" báo rằng Hạ Tranh phát hiện bí mật của y, y ở trên sô pha không ngủ không nghỉ nằm hai ngày, cố chấp mà nhìn chằm chằm cửa phòng, ảo tưởng sẽ có người từ bên ngoài đem nó mở ra.
Ngày thứ ba y bắt đầu không thoải mái, nhớ đến Hạ Tranh lợi hại, tâm như bị dày vò tra tấn, nhu cầu cấp bách gấp rút cần thứ gì đó để giữ mệnh, liền vượt rào mà bước vào phòng ngủ chính, nằm ở trên giường Hạ Tranh, biến thái lại tham luyến mà ngửi tàn lưu khí vị hắn lưu lại.
Hạ Tranh có thói ở sạch, nhìn thấy người không có sự cho phép của mình mà ngủ trên giường của mình, mà lại là một người đồng tính luyến ái thích hắn, hắn khẳng định sẽ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, thậm chí không bao giờ muốn ngủ trên giường này một lần nào nữa.
"Hạ Tranh, xin, xin lỗi, tôi đem giường anh làm dơ rồi......"
Nói xong Hứa Trì Quy nhanh chóng dịch xuống giường, bị Hạ Tranh một phen đè lại.
"Đừng nhúc nhích!" Hạ Tranh vừa nghe Hứa Trì Quy nói xin lỗi giận dữ, ngữ khí khó tránh khỏi có chút hung hăng, "Cậu lăn lộn mù quáng cái gì."
Hứa Trì Quy bị hắn rống đến thân mình run run, ngơ ngác mà ngồi ở mép giường không biết phải làm sao.
Hạ Tranh trầm mặt xuống đem mấy muỗng cháo cuối uy cho xong, sau khi buông chén mới mở miệng: "Hứa Trì Quy."
Hứa Trì Quy ngừng thở, khẩn trương nắm chặt khăn trải giường, thấp giọng ứng: "Ân."
Hạ Tranh mệnh lệnh: "Nhìn tôi."
Hứa Trì Quy hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Hạ Tranh, y xem không hiểu cảm xúc bao hàm bên trong, lại bản năng cảm thấy sợ hãi.
"Cậu không nên đem bản thân mình hạ thấp như vậy, thích một người không có sai," Hạ Tranh nghiêm túc mà nói, "Cậu rất tốt, có thể được cậu thích, là vinh hạnh của tôi."

Hứa Trì Quy trong nháy mắt rất muốn khóc, bởi vì quá trình trưởng thành của y trải qua cùng tâm lý bệnh tật, Hứa Trì Quy vẫn luôn cảm thấy mình không xứng thích Hạ Tranh, hiện tại nghe được Hạ Tranh nói như vậy, y cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng không dám tin tưởng.
Hạ Tranh xem bộ dáng y lại muốn rớt nước mắt, bất đắc dĩ, "Cậu đừng khóc, hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ, nghỉ ngơi cho tốt, đem bệnh dưỡng tốt lên, sau đó chúng ta lại nói."
Không biết có phải hay không do lời nói Hạ Tranh có tác dụng, buổi chiều Hứa Trì Quy vẫn luôn ngủ, Hạ Tranh ở bên cạnh nhìn y, buổi chiều 3, 4 giờ nhiệt độ cơ thể giảm xuống một ít, nhưng Hạ Tranh cũng không dám sơ ý, qua tối hôm nay mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Quả nhiên, đến rạng sáng nhiệt độ cơ thể Hứa Trì Quy lại bắt đầu tăng lại, Hạ Tranh một đêm không ngủ, vẫn luôn canh giữ ở mép giường, khi nhiệt độ Hứa Trì Quy tăng lên, Hạ Tranh kịp thời đổi mới miếng dán hạ sốt, dùng khắn nhúng nước ấm hạ nhiệt độ cho y, may mắn đến 6 giờ sáng nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm xuống, chậm rãi hạ sốt.
Hạ Tranh canh giữ đến bây giờ có chút chịu không được, trực tiếp hướng chỗ trống trên giường, không đến hai phút liền ngủ rồi.
Thời điểm Hứa Trì Quy tỉnh lại, đầu có chút trướng, tứ chi mềm mại vô lực, đều là di chứng phát sốt lưu lại.
Hứa Trì Quy nhìn chằm chằm trần nhà tỉnh ngủ, sau khi thanh tỉnh nghe được bên tai truyền đến một đạo hít thở nhẹ nhàng, y nghiêng đầu nhìn qua, thấy được sườn mặt Hạ Tranh đang ngủ say.
Hứa Trì Quy động tác mềm nhẹ mà nghiêng người, đầu hướng về phía trước, từ gối đầu nhìn xuống, được thấy mặt Hạ Tranh rõ ràng hơn, cùng với quầng thâm xanh tím trước mắt hắn.
Hứa Trì Quy đau lòng lại áy náy, ký ức tối qua y có nhớ chút mơ hồ, mơ hồ nhớ rõ ban đêm có mấy lần khó chịu đến khóc, Hạ Tranh vẫn luôn ở bên cạnh chiếu cố y, an ủi y, nghĩ cách làm y dễ chịu một chút.
Hạ Tranh thật sự thật sự rất tốt, biết y thích còn nguyện ý trở về, tận tâm tận lực chiếu cố y sinh bệnh, thời khắc để ý tâm tình của y.

Nhưng này đó đơn giản là bởi vì Hạ Tranh thiện lương, đối với sự hèn mọn của y sinh ra thương hại.
Hứa Trì Quy hiện tại thanh tỉnh, đối với những lời nói ngày hôm qua cảm thấy hối hận, y không thể ỷ vào lòng tốt của Hạ Tranh, cưỡng bách Hạ Tranh ở lại, đối với y cùng Hạ Tranh, đều không tốt.

Nửa mộng nửa tỉnh, Hạ Tranh cảm nhận được một cổ tầm mắt với nhiều cảm xúc khác nhau khó miêu tả, y mở to mắt, đối diện với ánh mắt mềm mại tràn ngập không tha của Hứa Trì Quy.
"Hạ Tranh, cảm ơn anh nguyện ý đi vào thế giới của tôi, được nhiều này như thế, làm tôi có được nhiều hồi ức tốt đẹp như thế, vậy là đủ rồi." Hứa Trì Quy trong mắt bọc nước mắt, trên mặt lại mang theo ý cười, "Anh đi đi, đừng trở về."
Hạ Tranh duy trì tư thế nằm bò không nhúc nhích, trầm mặc một lát, nói: "Tôi giao tiền thuê nhà, muốn ở ba tháng."
Hứa Trì Quy cố gắng giữ bộ dáng bình tĩnh tại mấy lời này của Hạ Tranh đánh vỡ, y nghẹn ngào nói: "Chính là tôi không muốn làm anh khó xử, anh đã biết tôi......"
"Nếu tiếp tục ở nơi này, anh sẽ không thoải mái, sẽ không được tự nhiên, tôi không hy vọng anh bởi vì băn khoăn tâm tình của tôi mà miễn cưỡng chính mình.


Anh đi đi, rời đi nơi này, coi như chưa từng quen biết qua một người tên Hứa Trì Quy này, được không?"
"Hứa Trì Quy," Hạ Tranh hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cậu thích một người lâu như vậy, chẳng lẽ đến cuối cùng lại không muốn đáp án?"
Hứa Trì Quy lắc đầu: "Tôi biết đáp án là gì."
Hạ Tranh tự giễu mà cười một tiếng, "Làm đương sự, ngay cả tôi cũng không biết đáp án là gì, cậu biết?"
Hứa Trì Quy đau lòng mà nói: "Hạ Tranh, anh không cần như vậy, không cần quan tâm tôi......"
"Không quan tâm cậu?" Hạ Tranh mặt trầm xuống, "Không quan tâm cậu, tôi đây mới đi có mấy ngày, cậu liền đem mình biến thành bộ dáng quỷ như vậy?"
Hứa Trì Quy tự biết đuối lý, bảo đảm nói: "Về sau tôi sẽ không còn như vậy."
"Hứa Trì Quy, tôi lần cuối hỏi lại cậu một lần," Hạ Tranh ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Hứa Trì Quy nói, "Cậu, muốn đáp án hay không?"
Hứa Trì Quy cảm nhận được ánh mắt Hạ Tranh mang đến cảm giác áp bách, y theo bản năng ngồi dậy, y không biết Hạ Tranh hỏi như vậy là có ý tứ gì, chẳng lẽ đáp án ngoại trừ là cự tuyệt, còn sẽ có khả năng khác sao? Y không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ.
Không nhận được câu trả lời, Hạ Tranh truy hỏi, "Muốn, hay vẫn là không cần?"
Hứa Trì Quy vốn dĩ không phải là một người dũng cảm, chính là vạn nhất......vạn nhất sẽ có khả năng khác thì sao?
Bằng vào dũng khí không còn thừa bao nhiêu, Hứa Trì Quy nhỏ giọng mở miệng: "Muốn......"
"Được," Hạ Tranh đưa ra lời hứa hẹn, "Nhưng hiện tại tôi vô pháp cho cậu, cậu cho tôi một chút thời gian, cho tôi suy nghĩ kỹ."
Thái độ Hạ Tranh thận trọng như thế, làm Hứa Trì Quy cảm nhận được sự quý trọng, mười mấy năm yêu thầm nay y nghênh đón kết quả.

Y nghĩ, bất luận Hạ Tranh cuối cùng cho y đáp án gì, y đều chuẩn bị thật tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.