Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 5: 5: Cùng Lớp




Edit: Sương Tức
Đối với đề nghị của Hạ Tranh, Hứa Trì Quy không có phát biểu bất luận ý kiến gì.

Y không muốn lừa gạt Hạ Tranh, cũng làm không muốn trái lương tâm đáp ứng, cho nên chỉ có thể trốn tránh.
Giúp Hạ Tranh cầm chén đũa bỏ vào bồn rửa chén, Hứa Trì Quy nỗ lực bỏ qua tầm mắt của hắn dừng ở trên người mình, chào hỏi xong liền chốn vào thư phòng.
Hạ Tranh thật sự là không nghĩ ra, chỉ một câu kia lại đụng phải nghịch lân của Hứa Trì Quy. 
Quét tước sạch sẽ phòng bếp, Hạ Tranh đi ra ngoài, ở phòng khách đứng trong chốc lát, nhìn chằm chằm cửa thư phòng vài giây, định bước chân về phòng, điện thoại đặt trên bàn cơm đúng lúc vang lên.
Hạ Tranh dừng một chút, xoay người trở về cầm lấy điện thoại, mẹ hắn gọi video cho hắn.
Hạ Tranh trở lại phòng ngủ, đóng cửa rồi nhấn nhận. 
“Con trai, sao lại gầy như vậy? Lại bận rộn mà không ăn cơm đúng giờ đúng không, đợi đến khi bệnh bao tử xảy ra con mới dễ chịu hả.” Khuôn mặt lo lắng, trách cứ của Mạc Du xuất hiện trên màn hình.
Hạ Tranh nhướng mày, đi đến trên sô pha ngồi xuống, ngay cả mẹ hắn cũng thấy hắn gầy, xem ra là do hắn không nhìn ra mình gầy.
“Yên tâm mẹ, con không có việc gì.” Hạ Tranh cười trả lời.
“Lại có lệ với mẹ, nên sớm tìm một người để quản con.

Đúng rồi, lúc trước bảo con cùng Trúc Huyên gặp mặt, khi nào mới gặp người ta?”
Hạ Tranh nhất thời không phản ứng được “Trúc Huyên” là ai, ở trong đầu tìm tòi một lát, mới nhớ người ta là ai.
Ứng Trúc Huyên là cháu gái bảo bối của chủ tịch Ứng Huy - tập đoàn Ứng thị, hai năm gần đây cùng tập đoàn Hạ thị hợp tác, Mạc Du ở tiệc rượu gặp qua nàng một lần, đối với nàng ấn tượng đặc biệt tốt, khó tránh khỏi có chút tâm tư muốn đưa người vào nhà. 
Trong khoảng thời gian này Ứng Trúc Huyên vừa lúc cũng ở Dung Thành bồi lão nhân, chắc ở hai tháng, Mạc Du liền muốn tác hợp hai người gặp mặt, không chừng mới nhìn liền vừa mắt.
“Mẹ……” Hạ Tranh đỡ trán, “Con khi nào cần ngài giúp ta tìm người?”

“Ai bảo con vẫn luôn không nắm chặt! Đều đã là nam nhân 28 tuổi, thời điểm  ba con ở tuổi đó, con đã đi nhà trẻ rồi.” Mạc Du hận sắt không thành thép nói.
“Mẹ, ngài lại không phải không biết, ba muốn đem tập đoàn giao cho con, phủi tay để lại, đoạn thời gian kế tiếp con sẽ rất bận, không có thời gian yêu đương.”
“Không kêu con yêu đương, trực tiếp kết hôn.” Mạc Du lần này quyết tâm muốn tác hợp.
Hạ Tranh không tán đồng mà nhíu mày: “Mẹ, này đối với nữ nhân người ta không công bằng.”
Mạc Du nhụt chí, ngạnh không được liền mềm, nàng nói bằng âm thanh mềm mại: “Chính là mẹ đều cùng người ta nói rồi, con trai ngoan, cho mẹ con một cái mặt mũi, đi gặp một lần được không.”
Gặp mặt rồi nói rõ ràng cũng tốt, Hạ Tranh đáp ứng rồi.
Cúp điện thoại, Hạ Tranh mở máy tính ra xử lý một ít bưu kiện công tác.
Buổi chiều hai giờ, Hạ Tranh mới vừa làm xong, mở điện thoại ra liền nhìn đến “tứ đại thiếu gia Dung Thành” nói chuyện khí thế ngất trời trong group.

Ba người còn đang thương lượng với nhau buổi chiều đi ra ngoài đánh bóng chày, buổi tối trực tiếp ăn  bên ngoài luôn.
Chịu ảnh hưởng của Hạ gia gia, Hạ Tranh từ nhỏ liền thích đánh bóng chày, ban đầu là cùng Hạ gia gia ở trong viện đánh, sau Hạ gia gia già rồi, khó có thể đánh nữa, hắn đã kêu mấy cái bằng hữu tới trong nhà cùng chơi.
Bọn họ ở sân vận động tiểu khu chơi bóng, Hạ gia gia sẽ ngồi ở trên ghế nằm, vui tươi hớn hở xem.
Sau Hạ gia gia qua đời, Hạ Tranh rời Dung Thành, từ nay về sau ở thành phố A đọc sách, sinh hoạt, rốt cuộc cũng không chạm qua bóng chày.

Bóng chày tựa như ký ức trân quý của Dung Thành mỗi lần hắn nhớ đến, được hắn lưu tại trước bia mộ của Hạ gia gia, hoàn toàn phong ấn nó.
Âm thanh điện thoại liên tiếp phát ra kéo suy nghĩ xa xôi của Hạ Tranh trở về, hắn click mở tin nhắn trong nhóm, ai cũng đều đang hỏi hắn có thời gian hay không, muốn đi chơi bóng hay không.
Hạ Tranh trả lời, nói được, mấy người hẹn nhau 3 giờ đến ở sân bóng.  
Hạ Tranh thay đổi một thân trang phục vận động, dùng túi giấy bỏ một quần áo tắm rửa, mở cửa đi ra phòng ngủ, nhìn cửa thư phòng đóng chặt mắt nhắm chặt cửa thư phòng, nhấc chân đến gần.
Hạ Tranh gõ gõ cửa, phòng trong truyền đến tiếng vang, như là có thứ gì rớt trên mặt đất.

Qua một hồi lâu, Hạ Tranh mới nghe được tiếng bước chân.
Hứa Trì Quy mở cửa, cùng lần trước giống nhau chỉ mở một khe hở, không khó đoán được bên trong nhất định đang giấu một cái bí mật gì đó.
Hạ Tranh không thèm để ý hành vi không tính là lễ phép mấy của Hứa Trì Quy, hắn nói lý do mình đến: “Tôi hiện tại muốn ra ngoài, buổi tối chắc sẽ không trở lại ăn cơm.”
Hứa Trì Quy ngơ ngác mà nhìn Hạ Tranh một thân trang phục vận động, suy nghĩ nháy mắt bị kéo về đến mười mấy năm trước.
Lần đầu tiên y nhìn thấy Hạ Tranh đánh bóng chày, đối phương cũng là ăn mặc đồ thể dục cùng loại, dáng người mạnh mẽ bại lộ dưới ánh mặt trời, là Hứa Trì Quy hâm mộ, chưa bao giờ có được sức sống mênh mông như vậy.
Hạ Tranh thấy Hứa Trì Quy tựa hồ đang ngẩn người, lòng bàn tay ở trước mắt y quơ quơ, xác định người hoàn hồn, tính tình nhẫn nại lặp lại một lần.
“Được, em đã biết.” Hứa Trì Quy ẩn cảm giác mất mát xuống, nhưng vẫn là không nhịn xuống được, hỏi: “Anh muốn đi……thể dục sao?”
“Đi đánh bóng chày.” Hạ Tranh lễ phép hỏi, “Cậu muốn đi chơi không?”
Muốn, như thế nào sẽ không muốn, y nghĩ đến có một ngày có thể cùng Hạ Tranh ra cửa, vai sát vai cùng nhau đi đường, cùng nhau ngồi giao thông công cộng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo siêu thị, đứng gần hắn, xem hắn chơi bóng.
Nhưng hiện tại Hứa Trì Quy ngay cả trộm đi theo Hạ Tranh cũng làm không được.
Hứa Trì Quy rũ xuống mặt mày, che giấu khổ sở nơi đáy mắt, như thường mở miệng nói: “Không được, anh cứ từ từ chơi.”
Đánh bóng xong, nóng ra một thân mồ hôi, bốn người ở đó tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, đi theo Bành Vũ đến  bãi đỗ xe.
Bởi vì đã nói qua buổi tối không say không về, cho nên chỉ có Bành Vũ mang xe, buổi tối kết thúc kêu người lái thay trở về.
Nơi ăn cơm là Bành Vũ chọn, là một quán ăn chuyên về món cay Tứ Xuyên, gọi xong đồ ăn, trực tiếp gọi ông chủ bốn thùng bia, một người một thùng, không uống xong thì ai cũng đừng nghĩ trở về.
Tại mấy năm mới vừa công tác, Hạ Tranh không có vào tập đoàn của nhà, mà đi một công ty niêm yết, xã giao nhiều, cơ bản mỗi tuần ba cái buổi tối đều ở bên ngoài.
Thời gian dài như vậy, dạ dày bắt đầu kháng nghị, sau có lần uống quá vào viện một lần, Mạc Du khó có một lần cường ngạnh, kêu Hạ Tranh từ chức nhanh chóng, về tập đoàn đi làm.
Hạ Tranh mấy năm gần đây không có uống rượu như thế này, phỏng chừng tửu lượng có chút giảm xuống, cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không.
Rượu quá ba tuần, mấy người liền nói đến trời nam đất bắc, đều cảm thấy thoải mái, cảm giác như trở về thời còn ngồi trên ghế nhà trường.


Thời gian trôi đi, nhưng người lại không thay đổi.
Hạ Tranh uống rượu cho dù say cũng không hiện lên mặt, sáu bình rượu xuống bụng, bắt đầu có điểm say say vựng vựng, bất quá còn tính là thanh tỉnh.
Hắn rót đầy một chén rượu, giơ lên trước mặt Bành Vũ: “Anh em tốt, chuyện tìm phòng giúp tôi, cảm ơn.”
“Là anh em cũng đừng cùng tao khách khí.”
Bành Vũ cùng hắn chạm cốc, hai người nhìn nhau cười, uống một hơi cạn sạch.
Bành Vũ buông chén rượu, chuyện vừa chuyển: “Kỳ thật tính một cách nghiêm khắc, thì không tính là tao tìm."
“Ân?” Hạ Tranh nhìn về phía Bành Vũ.
“Tao mấy ngày đó vừa lúc cũng đang vội, không có thời gian giúp cậu xem phòng, đầu tiên ở vòng bạn bè đăng cái tin tức muốn thuê phòng, không bao lâu Hứa Trì Quy liền chủ động liên hệ tao.” Bành Vũ giải thích nói, lại trêu chọc nói: “Thế nào đại thiếu gia, cùng người thuê cùng còn quen không?”
“Khá tốt.” Hạ Tranh ngón tay vuốt ve chén rượu, hỏi: “Cậu cùng Hứa Trì Quy quen biết?”
“Vốn dĩ cho rằng không quen biết, kết quả cậu đoán xem, sau tao lại phát hiện y thế nhưng là bạn học cùng lớp chúng ta cao trung! Bất quá năm đó, sau khi cậu chuyển trường đi rồi, Hứa Trì Quy không bao lâu liền thôi học.”
Hạ Tranh kinh ngạc, Hứa Trì Quy rõ ràng so với hắn nhỏ hai tuổi, như thế nào sẽ cùng lớp? Hơn nữa vì cái gì trong trí nhớ hắn hoàn toàn không có bóng dáng Hứa Trì Quy, thậm chí tên cũng xa lạ như vậy.
Hạ Tranh trầm mặc thật lâu, đột nhiên cảm thấy cổ họng có điểm khát, chính mình đổ một chén rượu uống xong, hỏi: “Y vì cái gì thôi học?”
“Không biết.” Bành Vũ nỗ lực nhớ lại, “Hứa Trì Quy người này đi, cô độc, quái gở, tối tăm, không bạn bè, đi chỗ nào đều là một người, thậm chí rất khó nghe được y mở miệng nói chuyện.

Chủ nhiệm lớp không nói qua  nguyên nhân y thôi học, từ đó về sau y liền biến mất, không ai gặp qua y.”
Uống đến cuối cùng, tiệc tàn, trừ bỏ Bành Vũ tửu lượng tốt không có say ở ngoài, ba người khác đều không sai biệt lắm đều nằm sấp xuống.
Hạ Tranh cũng say, đầu váng mắt hoa, dạ dày ẩn ẩn đau.
Dưới sự phục vụ của người phục vụ, Bành Vũ đem ba cái con ma men trước sau đưa vào trong xe, kêu một người lái thay.
Hạ Tranh ngồi ở ghế phó, hắn rượu phẩm hảo, cho dù uống say cũng không khóc không nháo, an tĩnh mà nhắm mắt lại, lâm vào ngủ say trước còn có thể sau khi nghe được tòa Trâu mãn cùng đường cớ gì mượn rượu làm càn, cùng với Bành Vũ thường thường tức muốn hộc máu tức giận mắng.
Nơi của Hạ Tranh là nhuận gia viên gần nhất, đưa hắn về nhà đầu tiên.
Tới cửa tiểu khu cửa, Trâu Mãn cùng Đường Hà ồn ào muốn xuống xe phun, Bành Vũ như mẹ già đứng bên cạnh thủ.
Bành Vũ đứng ở bên cạnh xe kêu Hạ Tranh vài tiếng, hắn không dậy, liền mở WeChat ra, gọi cho Hứa Trì Quy một lần, bị đối phương cắt đứt.

Bành Vũ lại gọi một lần, vẫn là bị y cắt đứt.

Chủ nhà này máu lạnh vô tình, Hạ Tranh thế nhưng cảm thấy khá tốt?!
Bành Vũ muốn chăm sóc hai cái tên mượn rượu làm càn, thật sự không có biện pháp đưa Hạ Tranh trở về, chỉ có thể gửi một cái tin nhắn thử xem.
—— Hạ Tranh uống say, có thể phiền toái cậu xuống dưới tiếp một chút được không?
Lần này lại trả lời:
—— Được, phiền toái cậu chiếu cố hắn tốt, tôi lập tức xuống dưới
Bành Vũ nhìn này tin nhắn trả lời, càng xem càng cảm thấy ngữ khí này kỳ kỳ như thế nào á, lúc hắn uống say, vợ hắn lúc xuống tiếp hắn nói chuyện cũng không sai biệt giống như thế này lắm.
Bành Vũ đợi mười lăm phút, vẫn là không thấy bóng người, hắn đang chuẩn bị lại liên hệ Hứa Trì Quy, Hạ Tranh tỉnh.
Bành Vũ nhẹ nhàng thở ra: “Tranh ca, tỉnh rồi? Tao kêu Hứa Trì Quy xuống dưới tiếp cậu, còn chưa có tới, chính mình có thể đi không?”
Hạ Tranh ngủ một giấc, hơi thanh tỉnh một ít, đầu óc choáng váng cũng lui tán không ít, dạ dày đau đớn cũng vì vậy mà giảm bớt vài phần.
Hạ Tranh tựa lưng vào ghế ngồi hoãn hoãn, mở cửa xuống xe, phất tay cùng Bành Vũ tạm biệt.
Mới vừa xoay người, liền nhìn đến một thân ảnh nhỏ gầy từ trong màn đêm tới gần, người nọ ăn mặc áo dài quần dài, trên đầu mang mũ, thấy không rõ mặt, nhưng xem thân hình là Hứa Trì Quy.
Hạ Tranh thử hô một tiếng: “Hứa Trì Quy?”
N
gười cách xa đó vài bước đột nhiên ngã xuống đất không lường trước được, Hạ Tranh phản ứng thực nhanh xông lên đỡ, hắn nhấc mũ y lên, chỉ thấy được một gương mặt tái nhợt không một chút máu.
“Hạ, Hạ Tranh……”
Hứa Trì Quy bị Hạ Tranh khóa ở trong ngực, toàn thân bủn rủn vô lực, ngăn không được phát run.

Y không rảnh lo hưởng thụ, dùng sức lực còn sót lại nắm lấy góc áo Hạ Tranh, liên tiếp hướng trong lòng ngực hắn súc, mang theo khóc nức nở cầu cứu: “Hạ Tranh, em sợ……”
Hạ Tranh vươn ra một bàn tay, kín mít che lại đôi mắt Hứa Trì Quy, thấp giọng trấn an nói: “Không sợ, Hạ Tranh mang cậu về nhà.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.