Tiếng gọi xa lạ mà quen thuộc, giống như từ trong tiềm thức vọng lại, Vi Phong đột nhiên run lên, mở mắt, thấy khuôn mặt của Lý Ánh Cúc, cả người lập tức chấn trụ.
“Phong nhi, Phong nhi, Phong nhi…” tiếng gọi của Lý Ánh Cúc da diết, như muốn gọi đủ cho hơn hai mươi năm nay. Đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ yêu thương cùng kích động.
“Ngươi là ai?” Vi Phong nhíu mày hỏi.
Lúc đầu, hắn còn tưởng đây là di nương Lý Ánh Hà, sau dần dần hắn nhận ra là không phải.
Hai người mặc dù ngũ quan giống nhau, nhưng thần thái không giống, hơn nữa Lý Ánh Cúc khuôn mặt tròn đầy hồng nhuận, còn khuôn mặt này thì tái nhợt gầy gò, giống như bị bệnh.
Lý Ánh Cúc đau thương nhìn lại hắn. Mười tháng hoài thai, sinh ra hắn, nuôi hắn, đáng tiếc hắn không còn ấn tượng gì về mình. Tuy biết đây là chuyện dễ hiểu, nhưng Lý Ánh Cúc tâm khước vẫn thấy đau buồn.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Vi Phong hỏi lại.
“Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính chất gần, tập tướng viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên…” Lý Ánh Cúc nhất thời ngâm Tam Tự Kinh, câu chữ bằng trắc hài hoà, đầy nhịp điệu.
“Tích Mạch mẫu, Trạch lân xử. Tử bất học, đoạn cơ trữ…” Vi Phong cũng ngẫu hững ngâm theo.
“Khiết mà xá chi, gỗ mục không chiết; bám riết không tha, kim thạch khả lũ!” Lý Ánh Cúc lệ rơi tràn.
“Thệ giả như tư phù, làm ngày làm đêm!” Vi phong không nghĩ ngợi đối.
Những câu thơ này từ lúc hắn còn rất nhỏ, có người đã dạy hắn, người kia chính là… chính là…
Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc này, ánh mắt Vi Phong càng thêm kích động.
“Phong nhi!” Lý ánh cúc khóc không thành tiếng.
“Mẫu phi!” rốt cục, Vi Phong cũng thốt lên cái tiếng thân thương ấy, cũng đã hơn hai mươi năm rồi.
Một cao một thấp, hai nhân ảnh ôn nhu ôm lấy nhau, một cảnh tượng xúc động lòng người, nó phát ra từ chính nội tâm, giờ đây trí nhớ về ngày xưa đã phục hồi.
Lần đầu tiên Vi Phong biểu lộ cảm xúc của mình, trước đây hắn một mực cho là mẫu thân đã qua đời, vậy mà giờ đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Hắn chợt nhớ lại khi còn bé, đó có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ, tự tại nhất của hắn.
Mẫu Phi đối với hắn hết mực yêu thương, không có bất kỳ một mục đích nào khác, tất cả đều phát ra từ chân tâm, từ bản năng của tình mẫu tử.
Sau đó, Lý Ánh Cúc sụt sùi kể lại quá khứ cho Vi Phong nghe.
“Phong Nhi ta thật có lỗi, khi ngươi mới lên năm, mẫu phi đã bỏ ngươi lại, hại ngươi phải sống cùng một nữ nhân tâm địa độc ác. Thật may mắn ngươi có quý nhân che chở, đã trở thành một minh quân”. Bàn tay mảnh khảnh của Lý Ánh Cúc vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Vi Phong, thật là khác nhiều so với lúc còn bé.
Vi Phong mắt đỏ hoe, tham lam nhìn chăm chú người trước mặt, giọng nghẹn ngàoi nói. “Mẫu phi, rốt cuộc là ai đã hãm hại ngài?”
Hắn còn nhớ rất rõ, khi hắn từ thư phòng trở về điện, bà vú đột nhiên không giải thích gì, ôm lấy hắn rời khỏi đại điện, sau đó hắn một mực ở lại chỗTuệ Phi nương nương, mãi đến khi di nương Lý Ánh Hà tới đón hắn.
Hắn nhớ mẫu phi, muốn gặp mẫu phi, hỏi phụ hoàng, hỏi Lý Ánh Hà, thậm chí cũng hỏi tất cả các cung nữ, thái giám mà vẫn không biết mẫu phi đi đâu, cuối cùng được người ta nói rằng mẫu phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Khi đó tuy hắn còn nhỏ nhưng cũng hiểu được chết bất đắc kỳ tử là thế nào. Nghĩ việc sau này sẽ không còn được gặp lại mẫu phi hiền từ ôn nhu nữa, hắn khóc, khóc suốt 10 năm trời.
Sau được Lý Ánh Hà hết sức yêu thương chiều chuộng mà hắn dần quên được đau đớn, tình cảm hắn dàng cho mẫu phi dần dần chuyển sang di nương Lý Ánh Hà, người có diện mạo giống hệt mẫu phi.
“Chính là nàng!” Lý Ánh Cúc chẳng những cảm thấy phẫn hận, mà còn rất đau lòng. Dù sao, đó cũng là muội muội của nàng, muội muội mà nàng thực tâm thương yêu, là người nàng tin tưởng nhất, thân cận nhất, cũng là người thương nàng nhất.
“Nàng?” Vi Phong mặc dù hỏi nhưng trong lòng sớm đã biết đáp án. Nếu là trước đây, hắn nhất định không tin, thậm chí có thể biện hộ cho nàng, nhưng hôm nay trong lòng hắn biết rõ ràng. Con người mà hắn vẫn cho rằng là ôn nhu nhất, luôn không đua tranh với đời, đã sớm trở thành kẻ lòng dạ độc ác, không chừa một thủ đoạn nào.
Lý Ánh Cúc gật đầu, gạt bi thương, rồi nói tới những chuyện quan trọng khác, cũng là mục đích tới đây hôm nay của nàng, “Phong Nhi, ngươi đừng để tâm những chuyện vụn vặt, phụ hoàng ngươi đã giao giang sơn cùng dân chúng thiên hạ Vi gia cho ngươi, ngươi phải gánh lấy trách nhiệm, không thể để cho mưu kế của kẻ gian được thực hiện.”
Nói đến vấn đề này, Vi Phong lập tức thay đổi sắc mặt, tuấn nhan lạnh lùng, bò lên giường nằm, trong lòng lại tức tối.
Lý Ánh Cúc thở dài, đi theo vào trong giường, “Phong Nhi, mẫu phi hiểu ý nghĩ của ngươi, nhưng mẫu phi nói cho ngươi biết, trong lòng Hàn Lăng vẫn có ngươi.”
“Lần đầu tiên ta gặp nàng, trong lúc hôn mê nàng không ngừng gọi tên ngươi. Sau khi biết được ta chính là mẫu phi của con, nàng đã nguyện ý gọi bà bà, biết ngươi bị Trương Văn Trùng đuổi giết bị lưu lạc đâu không rõ, cả ngày nàng tâm thần bất ổn, đứng ngồi không yên, lo lắng cho ngươi, tất cả chứng tỏ rằng nàng yêu ngươi.” Lý Ánh Cúc tiếp tục an ủi.
“Đó là trước kia, giờ đây nàng đã thay đổi, nàng không đón nhận ta nữa, huống chi nói yêu!” Vi Phong cúi đầu, vùi mặt giữa hai gối.
“Không phải, không phải đâu!” Lý Ánh Cúc vội vàng giải thích, “Mẫu Phi không biết các ngươi hôm đó ở hôn lễ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẫu phi khẳng định, tình yêu của Hàn Lăng giành cho ngươi không thay đổi, nếu không nàng sẽ không nghĩ cách giúp ngươi phục quốc.”
“Hừ, ta đường đường là vua một nước, nếu phải nhờ đến nữ nhân và tình địch để phục quốc, thì giang sơn Vi Gia ta không cần cũng được!” Vi Phong cảm thấy cảm giác thất bại trước nay chưa từng có, chưa bao giờ hắn thấy hận bản thân như thế này, chưa bao giờ hắn lại vô dụng mềm yếu như vậy.
Hắn khổ sở. Lý Ánh Cúc có thể thấy được điều đó trong ánh mắt của hắn, nàng hiểu và thấy thương hắn, nhi tử đáng thương của nàng!
Lý Ánh Cúc buồn rầu, vội ngồi xuống, đưa tay xoa đầu hắn, cứ như hai mươi năm về trước, khi hắn còn bé, nhẹ nhàng dỗ dành hắn, “Phong nhi ngoan, hãy bắt đầu lại rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi!”
Lý Ánh Cúc an ủi ôn nhu, khiến cho Vi Phong có cảm giác rất thân quen, áp lực buồn phiền mấy ngày qua trong khoảnh khắc được bộc phát, đã rất lâu rồi hắn không khóc, giờ đây như được giải tỏa.
Lý Ánh Cúc cũng âm thầm khóc theo. Hắn từ nhỏ đã kiên cường hơn các tiểu hài tử khác, tiếp quản Dụ Trác hoàng triều thì càng phải là một quân chủ dũng mãnh, nhưng hôm nay hắn khóc như vậy thật thương tâm quá.
Lý Ánh Cúc tim như thắt lại, cánh tay dang ra ôm lấy hắn vào lòng.
Rúc vào lòng mẫu phi, hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, thấy mình giống như một đứa bé, “Mẫu phi, ta rất thích nàng, rất yêu nàng, ta nguyện cả tính mạng của mình để yêu nàng, nhưng nàng lại luôn ghét bỏ ta. Lúc ta làm hoàng đế, nàng không thèm đếm xỉa gì đến ta; nay ta đã hai bàn tay trắng, nàng cũng không để ý. Rốt cục là nàng muốn thế nào? Nàng muốn thế nào đây?”
“Phong nhi, thật đáng thương!” Lý Ánh Cúc lệ đã rơi ướt cả khuôn mặt.
“Trước kia còn có Lạc Lạc giúp đỡ, nhưng giờ ngay cả hắn cũng đã bỏ ta mà đi, trong lòng hắn Liễu Đình Phái mới là cha. Liễu Đình Phái đã nuôi dạy hắn ngay từ lúc nhỏ, mà ta thì không làm được gì cả, ngay cả trách nhiệm của một phụ thân ta cũng không làm tròn. Hơn nữa, Liễu Đình Phái với Lăng Lăng đến từ cùng một thế giới, bọn họ có cùng suy nghĩ, cùng chí hướng, cùng tiếng nói, mà ta thì…?” giọng nói Vi Phong như đang tự giễu cợt, lại có chút tuyệt vọng, “Cũng được, vậy cũng được!”
“Không sai, điều kiện của Liễu Đình Phái hơn ngươi, tuy nhiên, yêu chính là yêu, Hàn Lăng từng là phi tử của ngươi, Lạc Lạc là do ngươi sinh ra, điều này là không thể phủ nhận, cho nên mọi chuyện còn có thể xoay chuyển được.”
Lý Ánh Cúc nước mắt thôi không rơi nữa, “Mẫu phi đã ở cùng với Hàn Lăng một thời gian ngắn, coi như cũng đã hiểu rõ, sự cam chịu của ngươi quả thực đã khiến nàng thật sự thất vọng, ngươi cự tuyệt nàng, đồng nghĩa đẩy nàng đến với Liễu Đình Phái, giờ ngươi còn lấy gì để so sánh với hắn?”
“Không cần so sánh, ta dự định buông xuôi tất cả, yêu như vậy mệt mỏi lắm, thật sự rất mệt mỏi.” Vi Phong tâm tình từ từ bình phục, tuấn dung trở nên lạnh lùng lại, “Mẫu phi, ta có lỗi, xin hãy tha thứ cho hài nhi vô dụng. Giang sơn của Vi gia đành mất thôi, dù sao thời thế thay đổi, một ngày nào đó cũng sẽ là của người khác…”
“Phong nhi nghĩ gì vậy!” Lý Ánh Cúc hổn hển, không khỏi hét lớn một tiếng, “Phụ hoàng ngươi mà thấy ngươi như bây giờ, nhất định chết không nhắm mắt.”
Vi Phong không nói gì nữa, trong lòng chỉ thấy thoái chí.
“Phong Nhi!” Lý Ánh Cúc lay hắn, thấy mềm không được, đành dùng phép khích tướng, “Sự đảm phách kiên cường trước kia của ngươi đâu? Trí tuệ cùng tài hoa trước kia đâu? Ngay từ nhỏ ngươi đã biết nỗ lực cả tính mạng để có thứ ngươi thích. Vậy hôm nay mới chỉ có thế mà ngươi đã suy sụp, định buông xuôi tất cả sao?”
“Ngươi không thử thì làm sao biết được kết quả? Lạc Lạc thân cận Liễu Đình Phái, cho thấy hắn là một hài tử giàu tình cảm, như ngươi nói, dù sao Đình Phái cũng đã chăm sóc nuôi dưỡng hắn từ nhỏ. Nhưng cũng không có nghĩa hắn đã quên ngươi. Thời gian ngươi bị thương, Hàn Lăng đã tự mình sắc thuốc, làm điểm tâm cho ngươi, đó chẳng phải là những cơ hội ngươi có sao?”
Nghe đến đó, Vi Phong cũng có chút xao động, nhớ lại “Bí mật” mà Lạc Lạc nói với hắn hôm đó, hắn lúng túng hỏi một câu, “Vậy.. giờ ta phải làm sao?”
Thấy thế, Lý Ánh Cúc mừng thầm nói: “Hãy lập tức đi tìm Hàn Lăng, theo nàng thương thảo để bức bách bọn Lý Ánh Hà giao ra ngọc ty.”
Phát hiện Vi Phong còn chần chừ, nàng không khỏi lại đốc xúc thêm “Phong Nhi, đừng do dự nữa, ngươi mà cứ không đi gặp Hàn Lăng, tức là để cho Hàn Lăng và Liễu Đình Phái ở chung càng nhiều. Việc gấp ở trước mặt, hãy bỏ vấn đề sĩ diện sang một bên, tóm lại ngươi phải nhớ, có địa vị mới có thể tranh giành với Liễu Đình Phái.”
Dứt khoát, Vi Phong ngồi phắt dậy, nhảy xuống giường, hơi chút sửa sang lại quần áo, đi như bay ra ngoài.
Nhìn một thân ảnh cao lớn dần dần ẩn lui vu cửa phòng, Lý Ánh Cúc giờ đã thấy vui hơn.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Âm nhạc rộn ràng vui tươi vang lên khắp đại sảnh.
Vi Lạc lẳng lẳng ngồi dựa vào ghế, mắt không chớp, tò mò mà hưng phấn nhìn mụ mụ Hàn Lăng đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình đang sóng đôi nhảy với phụ thân Liễu Đình Phái đại soái khí.
Hóa ra chiều nay, thấy Hàn Lăng mệt mỏi vì phải ngồi phê tấu Chương quá lâu, Liễu Đình Phái liền thuận miệng đề nghị nàng nhảy một điệu valse để thư giãn gân cốt.
Khi còn học đại học, Hàn Lăng đã từng học nhảy điệu này, còn Liễu Đình Phái chẳng những là cao thủ võ lâm ở cổ đại mà còn là một vũ công rất điêu luyện ở hiện đại, hai người rất ăn ý với nhau, khiêu vũ rất tự nhiên nhịp nhàng.
Âm nhạc lúc du dương, thong thả, lúc dồn dập nhẹ nhàng, vũ bộ của bọn họ cũng lúc nhanh lúc chậm, nhịp nhàng uyển chuyển theo điệu nhạc, cả tiết tấu cùng giai thi tức thì linh hoạt không ngắt quãng.
Vi Phong vừa lúc bước tới cửa, liền thấy hai thân ảnh khăng khít dán chặt một chỗ, mắt hắn nhìn chăm chú, cảm giác ghen tỵ nổi lên, tức giận, tay nắm chặt gân xanh nổi lên, chuẩn bị quay đầu bước đi.
“Phụ… Phong thúc thúc!” Vi Lạc nãy giờ ngồi một bên, mắt đã tia nhanh thấy hắn.
Hàn Lăng đang say mê với điệu nhảy, nghe thấy tiếng của Vi Lạc bỗng giật nảy mình, không cẩn thận giẫm lên chân Liễu Đình Phái.
Liễu Đình Phái nét mặt vẫn mỉm cười nói, “Ngươi có sao không?”
“Không… không có!” Hàn Lăng vội vàng dừng lại không nhảy nữa, nhìn về phía cửa nơi Vi Phong đang đứng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… Ngươi vào bằng cách nào?”
Vi Phong không nói, chỉ nhìn nàng, hắn muốn nhìn nàng đang làm gì nên đã không đi từ cửa chính vào, nhưng quả thực hắn không nghĩ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
“Ngươi… Ngươi tới để làm gì!” Hàn Lăng phát hiện ra mỗi lần tên hỗn đản này xuất hiện đều làm nàng thấy tức giận.
Giai nhân trong mộng xuất hiện ngay trước mắt, Vi Phong vốn thấy kích động nhưng hắn cố gắng tỏ ra dáng bộ lãnh đạm, giọng khô khốc nói “Ta muốn nói chuyện!”
“Về chuyện phục quốc sao? Được, chúng ta cùng đi đến thư phòng!” Hàn Lăng còn chưa phản ứng, thì Liễu Đình Phái đã lên tiếng.
Liễu Đình Phái dáng bộ thản nhiên như chủ nhân, khiến Vi Phong cảm thấy khó chịu, liếc hắn một cái rùi ánh mắt quay trở lại phía Hàn Lăng “Ta có chuyện riêng muốn nói!”
“Nói chuyện gì?” Hàn Lăng không biết là cố ý hay vô ý.
Vi Phong bỗng thấy quẫn bách.
“Ta dẫn ngươi đi gặp nàng ta trước!” Khó khăn lắm hắn mới chủ động đến, Hàn Lăng cũng không định so đo với hắn.
Các nhạc công lui ra, Đình Phái cũng ở lại đại sảnh với Vi Lạc, Hàn Lăng dẫn Vi Phong đi qua hai dãy hành lang gấp khúc, đi tới gian ám thất.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người ở bên trong ngẩng mặt lên, thấy Vi Phong, nàng ta vui mừng khôn xiết kêu to lên, “Hoàng thượng, Hoàng thượng! Là ngài phải không? Ngài đến đưa thần thiếp ra phải không?”
Nhìn nữ nhân tóc tai bù xù trước mắt, Vi Phong ánh mắt lạnh lùng.
Vi Phong từ từ đến gần trước mặt nàng, dừng lại, lãnh đạm hỏi: “Chuyện soán vị là sao vậy?”
“Hoàng…” Vân Phi định gọi tiếp, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng âm trầm của Vi Phong ngăn cản, không tự chủ được trả lời: “Từ sau khi con tiện nhân Lãnh Tinh kia biến mất, Hoàng thượng cả ngày hốt hoảng, không thiết triều chính, mẫu thân càng ngày càng thất vọng về ngài. Mãi đến mấy tháng trước, ngài lại ở lại mấy ngày ở Xinh Tươi quốc, vì con Hàn Lăng tiện nhân kia mà vui quên cả trời đất, mẫu thân cũng hoàn toàn hết hy vọng ở ngài, cho nên…”
Vân Phi dừng lại thoáng chốc, trong mắt lộ rõ chờ mong cùng hưng phấn, “Hoàng thượng, chỉ cần ngài theo thần thiếp trở về, mẫu thân nhất định sẽ không truy xét, thần thiếp lại như trước đây, nguyện xin hầu hạ ngày thật chu đáo!”
Ánh mắt Vân Phi lộ rõ vẻ dụ dỗ, thèm thuồng, cổ tay tuy bị trói chặt, nhưng mười ngón tay đã bò lên đùi Vi Phong.
Vi Phong thẹn quá thành giận, không chút khách khí vung chân ra.
Vân Phi còn định vươn tới thì đụng phải cú đá của Vi Phong, đau đớn kêu lên.
Hàn Lăng vẫn đứng im một bên, yên lặng chứng kiến tất cả, nhếch miệng cười nhạt lộ rõ vẻ khinh thường.
Vân Phi ngẩng đầu nhìn Vi Phong oán hận, đưa mắt nhìn sang Hàn Lăng, càng nhìn càng thấy quen thuộc, càng thấy quỷ dị, dần dần nàng há hốc mồm, hai mắt mở to kinh ngạc.