Một Đêm Ân Sủng

Chương 107: Sự lựa chọn của Hàn Lăng



Thàm cỏ xanh xanh, rừng cây tươi tốt, những vách núi hùng vĩ, những mỏm đá cheo leo, thác nước mênh mông, nơi này, thực sự giống như cách mà mọi người vẫn miêu tả là một nơi có núi non, sông nước, rừng cây, vách đá dung hòa làm một với nhau.

Hàn Lăng đang ngồi trên thảm cỏ non tươi mượt mà, phủ lên đôi chân duỗi thẳng là một tờ giấy vẽ trắng cứng, nàng một bên chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng bốn phía, một bên vừa sột soạt ngoáy động chiếc bút chì trong tay, vẽ vào trong tờ giấy hình ảnh phong cảnh đẹp đẽ nơi đây.

Một tháng trước sau khi rời khỏi hoàng cung của Xinh tươi quốc, bọn họ cứ tiến thẳng về phía đông, từ Xinh tươi quốc đến Dụ Trác hoàng triều, trên cả quãng đường lúc đi lúc dừng, du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn hết tất cả những cảnh đẹp của thiên hạ.

Mỗi khi tới một nơi nào đó, nàng đều dùng bút vẽ lại nhưng phong cảnh đẹp đẽ đó vào trong một bức họa. Chiếc bút chì trong tay nàng, là trước đó nửa tháng khi bọn họ tới được một thành phố biên giới của Dụ Trác hoàng triều, là Liễu Đình Phái mua cho nàng.

Nhìn chiếc bút chì trong tay, nàng không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày xưa cùng với Vi Phong thương thảo cách chế tạo bút chì, trái tim vỗn đang yên bình, bây giờ không thể nào bình tĩnh trở lại nữa.

Sự thức tỉnh của ký ức trong kiếp trước, cũng là lúc nàng chính thức nhìn nhận được sự thật lòng của mình, kỳ thực, trong trái tim của nàng vẫn luôn có hình bóng của Vi Phong, và cũng chỉ có mỗi một người đàn ông là Vi Phong mà thôi.

Sự đau đớn xé nát tâm can của kiếp trước, vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của nàng, khiến cho kiếp này trong lòng nàng, không còn dám tiếp tục yêu Vi Phong nữa, hoặc là nói, cho dù có yêu thì cũng không dám đối diện với tình yêu đó nữa. Nàng rốt cục cũng hiểu, bản thân vì sao ngay từ đầu lại đối với Vi Phong chỉ tồn tại cảm xúc bài xích và phản cảm.

Đình Phái, Cảnh Thương, không kể là kiếp này hay kiếp trước, vận mệnh đã khiên bọn họ vì bản thân mà không ngại hy sinh tất cả cho dù cuối cũng cũng không đạt được một kết quả mà họ mong muốn.

Nhưng, tình yêu không phải là sự đồng tình, càng không phải là bố thí, cũng không phải là báo ơn, trái tim của nàng, số trời đã định chỉ vì một mình Vi Phong mà rộng mở.

Từ bỏ ngôi vị nữ vương của Xinh tươi Quốc, nàng lại không lập tức cùng Vi Phong quay trở về, mà lại là cùng với Liễu Đình Phái ngao du sơn thủy, thậm chí cũng đưa cả Vi Lạc theo.

Nguyên nhần thì nàng vô cùng hiểu rõ, số trời đã định nàng và Liễu Đình Phài không thể khai hoa kết trái, vậy thì, nàng muốn cho hắn một khoảng thời gian vui vẻ và bầu bạn ngắn ngủi.

Số mệnh của Lạc Lạc là người kế vị, cuộc sống sau này nhất định sẽ là buồn bã và đơn điệu, cho nên nàng mới nhân cơ hội này, đưa hắn du ngoạn khắp nơi.

Vốn dĩ, “chuyến du lịch bồi thường” này của nàng được dự kiến là một năm, một năm sau, nàng dự định sẽ ổn định lại quyết tâm cùng với Vi Phong hai người vui vẻ sống cùng nhau, nhưng mà, người tình không bằng trời tính, cả kế hoạch lại bị cái tên khốn kiếp đáng ghét kia phá hỏng.

Lời nói lăng mạ ngày hôm đó trong đại sảnh, để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng, không thể nào quên được, cho nên kế hoạch lần này, nàng dự định sẽ thay đổi thời hạn, nàng muốn phán cho cái tên khốn kiếp kia mức án chung thân!

“Mama!” Vi Lạc đột nhiên chạy tới gần nàng.

Hàn Lăng từ trầm tư tỉnh lại, ánh mắt sủng nịnh nhìn vào hắn, đặt giấy vẽ và bút chì sang một bên trên thảm có, đỡ lấy cái đầu nhỏ của hắn, đặt hắn nằm gối đầu lên đầi gối của nàng.

Vi Lạc khuôn mặt hướng vào trong, ngón tay mập mạp, bất tri bất giác lại bò lên phía bụng của Hàn Lăng.

“Lạc Lạc, ta khẳng định, ở đây không có muội muội đâu!”

Khóe môi xinh đẹp của Hàn Lăng, cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đối với lời nói ngây ngô trẻ thơ của hắn nàng chỉ cười cho qua chuyện. Cái tên nhóc này, đại khái là quá muốn có một muôi muội rồi. Khiến cho hắn ngày ngày không ngừng ảo tưởng.

“Mama, muội muội bao giờ mới ra ngoài vậy, phải nhanh lên chứ, đến lúc đó chúng ta và phụ hoàng, một nhà bốn người cùng nhau đánh bài.” Vi Lạc tiếp tục líu ríu, giọng nói càng lúc càng thấp.

Hàn Lăng lại cười một giọng trầm thấp, đứng lúc đang muốn giải thích với hắn tạm thời vẫn chưa thể có muội muội, hốt nhiên cảm thấy một luồng không khí vo cùng thân quen dần dần bay tới, luồng khí tức này, như luôn mang đến cho nàng một cảm giác an bình vô cùng.

“Uống chút nước đi!” Liễu Đình Phái mở nắp bình ra, đưa bình nước lại cho nàng.

Hoàng hôn của mùa thu, gió mát hiu hiu, Hàn Lăng không hề cảm thấy khát nước, nhưng mà, nàng vẫn nhận lấy, bởi vì đây chính là tâm ý của hắn, sự quan tâm của hắn, nàng không thể từ chối, cũng không được từu chối.

“Có cần để cho Lạc Lạc tới chỗ của ta ngủ không?” Liễu Đình Phái đã ngồi xuống trên thảm cỏ, duỗi thằng đôi chân dài miên man của mình ra.

“Không cần!” Hàn Lăng tiếp tục tươi cười, cúi đầu nhìn xuống con trai yêu quí của mình đang say giấc nồng, đưa con trai tâm can bảo bổi của nàng.

Liễu Đình Phái cũng không nói gì thêm nữa, ánh mắt quét khắp bốn phía, cảm thán với cảnh tượng phía trước mắt mình: “Ở hiện đại, căn bản là không thể tồn tại một phong cảnh tự nhiên nguyên thủy như vậy; Đến với cổ đại, cứ mải bận bịu với việc đánh đánh giết giết như ta, lại càng cực kỳ ít lưu tâm đi ngắm bù. Du sơn ngoạn thủy, mãn ngoạn giang hồ, không ngờ được Liễu Đình Phái ta cũng có một ngày như hôm nay. Hàn Lăng........cảm ơn ngươi!”

Hàn Lăng cũng ngẩng đầu lên, yên lặng ngắm nhìn hồ nước trong xanh phía xa xa, dung nhan mỹ lệ hiển hiện một nụ cười nhàn nhạt.

“Dương liễu thanh thanh trước địa thùy, dương hoa mạn mạn giảo thiên phi. Dương liễu chiêt tận hoa phi tận, tá vấn hành hữu qui bất qui!” (Tạm dịch: Dương liễu xanh xanh rủ trên đất, Dương hoa chầm chầm tung bay khuấy động bầu trời. Dương liễu gãy hết hoa bay hết, mượn hỏi chuyến này về hay không!) Giọng nói trầm thấp lộ ra nỗi cô đơn bất tận.

Hàn Lăng lắng nghe, trái tim run lên, nàng có lẽ không hiểu được hàm nghĩa cụ thể của bài thơ này, nhưng mà nàng hiểu, trong thơ văn xưa, Dương liễu là một ẩn từ thương để nói về một tình yêu triên miên day dứt, là hiện thân của sự ly biệt, nhớ nhung, luyến tiếc.

“Hàn Lăng, bao lấu? Những ngày như thẻ này còn có thể duy trì được bao lâu nữa?” (Tội nghiệp anh ấy quá!)

“Đình Phái.......”

“Biết rõ đây là đồng tình, là hoàn trả, nhưng ta lại không thể từ chối, Liễu Đình Phái ta từ bé đến lớn, chưa bao giờ nhận của bố thí từ người khác, bây giờ, ta đã nếm trải, nếm trải rồi.......” Sự đau thương và buồn bã tuyệt vọng ánh lên trong đôi mắt đen sâu lắng, càng ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Hàn Lăng nghe hiểu ra rồi, nàng rất rõ ràng hắn đang nói cái gì, đang chỉ cái gì! Nàng muốn tiếp lời, nhưng mà, nàng khồng biết nên nói gì.

Sự buồn bực mãnh liệt mà bất lực tản mác trong không khí, cho tới khi Ti Thải xuất hiện mời dần dần tan biến đi.

“Lăng, mau tới xem nè, không ngờ tới ở chỗ này cũng có thể tìm thấy hoa thất sắc (hoa bảy màu)!” nàng vui mừng sung sướng chạy tới bên cạnh Hàn Lăng, giống như là dâng lên bảo vật nàng mở rộng bàn tay.

Đẹp quá! Thật là đẹp quá đi! Nhìn ngắm đóa hoa thất sắc nhỏ bé đang yên lặng nằm trong bàn tay của Ti Thải, Hàn Lăng kinh ngạc thốt lên.

“Nhuộm vải bằng nước có ngâm hoa thất sắc, thì loại vải sau khi được nhuộm sẽ càng mềm mại và màu sắc càng giữ được lâu, ta vừa mới hái được rất nhiều, chuẩn bị đến khi nào hồi cung sẽ dùng.” Ti Thải vẫn tíếp tục mê man trong niềm vui.

“Ngưỡi còn chuẩn bị hồi cung?” Hàn Lăng kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên, ta chỉ là rời cung hai tháng mà thôi!”

“Hai tháng? Đây là ý gì vây?”

Ti Thải hốt nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhận ra ban nãy do quá vui mừng mà chút nữa thì làm lộ ra bí mật.

“Ti Thải, Ti Thải............” Nhìn thấy nàng ngây ra, Hàn Lăng lại gọi mấy câu.

Lần này, không đợi được câu trả lời của Ti Thải, lại còn làm ồn khiến cho Vi Lạc tỉnh dậy.

“Mama, chuyện gì xảy ra vậy?” hắn dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

“Xin lỗi Lạc Lạc, là mama làm ồn khiến con không ngủ được.” Sự chú ý của Hàn Lăng quay trở lại trên người con trai mình.

“không sao ạ!” Lạc Lạc ngáp dài một cái, rồi đứng dậy.

Lúc này, Liễu Đình Phái nãy giờ cứ luôn im lặng đứng bên cạnh mới mở lời nói: “Đến giờ quay vể khách điếm rồi.”

Thu dọn đồ đạc, cả bọn cùng nhau quay về chỗ chiếc xe ngựa.

“Mama, trạm dừng chân tiếp theo của chúng ta là đâu vậy?”

“Trạm tiếp theo? Trạm tiếp theo...........”Hàn Lăng nói đoạn, trong lòng đã có một phương hướng rõ ràng.

Chiếc xe ngựa lớn sang trọng, lại bắt đầu phi nước đại trên con đường rộng rãi..........

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Trên bầu trời phía tây tia ánh sáng cuối cùng cũng đã biến mất từ lâu, bong đêm bao trùm khắp cả Dụ Trác hoàng cung.

Trong ngự thư phòng, ánh sáng le lói phát ra từ ngọn nến, Vi Phong một thân long bào màu xanh đen, thẳng người ngồi trên ngai vàng, yên lặng nhìn vào bức thư trong tay:

“Hoàng thượng vạn an! Nương nương tất cả đều tốt, tiểu hoàng tử cũng vậy. Thông qua sư quan sát một tháng nay của nô tì, nô tì cho rằng, hoàng thượng đã đa nghi đa nghĩ rồi. Nương nương và Liễu Đình Phái không hề làm ra việc gì vượt quá lẽ thường, nô tì cho rằng, trái tim của nương nương chỉ đặt vào một người, người đó chính là ngài --- hoàng thượng! Ngoài ra, cho đến hiện tại, nương nương vẫn chưa hề xuất hiện một hiện tượng thai nghén nào, nhunưg mà nô tì tin rằn. Hoàng thượng hồng phcú tề thiên, nhất định sẽ đạt được điều như mong muốn. Nô tì sẽ còn tiếp tục kể, hy vọng sớm ngày gửi đến hoàng thượng tin tốt lành. Cuối cùng, nô tì lại một lần nữa khẩn cầu hoàng thượng đừng suy nghĩ lung tung, sớm ngày ổn định công việc triều chính, như vậy sau khi nương nương trở về, hoàng thượng sẽ có nhiều thời gian hơn để bầu bạn với nương nương.”

Chỉ đơn giản là một bức thư tay, nhưng đối với Vi Phong mà nòi, lại vô cùng đáng quí như một kho báu, tâm tình do dự hoảng loạn cả tháng trời nay, cuối cùng cũng dần dần có được một chút bình yên.

Có được một bài học từ vết xe đổ trước, hắn từ khi hồi cung, đã dồn nén tương tư tình cảm vào tận sâu trong trái tim, tập trung hết tất cả tinh lực và tâm tư vào việc sử lý quốc sự, không đến hai tháng đã liền dẹp yên triều chính. Dụ Trác hoàng triều không những khôi phục lại sự ổn định trước đây, thâm chí lại còn phồn hoa thịnh vượng hơn cả lúc trước nữa.

Căn cứ theo luật pháp hoàng triều, gia đình của Chương Văn Xung bị đầy tới vùng biên cương, còn vềnhững tàn quân còn lại cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng, đương nhiên, hắn vẫn âm thầm phái người truy tìm tung tích của tên đào phạm Chương Văn Xung, mối thù cướp ngôi này, hắn nhất định phải báo..

Còn về hậu cung phi tần, sau khi điều tra, ngoài Lam phi bị nhốt vào Lãnh cung, thì những phi tần còn lại vẫn giữ nguyên phi tước.

Nhưng mà, có một việc khiến hắn vô cùng giận dữ và không cam tâm, đó là Lý Ánh Hà cái thứ đồ họa hại đó lại mất tích.

Thống định tư thống (dịch: sau khi nỗi đau đã đựợc xoa dịu, quay lại truy tìm nguyên nhân gây ra nỗi đau đó), cái đám người đã từng *** hại hắn, hắn tuyệt không buông tha, cho dù phải bày ra thiên la địa võng, truy tìm cho đến tận cùng của trái đất, hắn cũng phải tìm cho ra bằng được bọn chúng, sau đó sử dụng hình phạt lăng trì, từng đao từng đao cắt bỏ, nhìn bọn chúng từ từ chịu đựng đau khổ cho đến chết.

Hắn không những muốn bọn họ, mà càng là muốn cho đám người đối với hắn tồn tại tâm địa bất chung biết rằng, Vi Phong hắn, tuyệt không thiện lương, bất cứ kẻ nào đắc tội với hắn, đều không được chết yên thân!

“Hoàng thượng, nên đi nghỉ rồi!” Thái giám Tiểu Hoàn Tử cung kính tiến vào.

Vi Phong hoàn hồn, lại nhìn đến bức thư trong tay một lúc nữa, sắc mặt vốn lạnh lùng, đã bắt đầu xuất hiện nét bình ổn. Một lúc, hắn thu lại bức thư, rời khỏi ngự thư phòng, trở về thị phòng.

Giúp Vi Phong cởi nốt chiếc áo khoác ngoài cuối cùng, thái giám Tiều Hòan Tử cúi đầu lui ra ngoài.

Nằm trên chiếc giường màu vàng to lớn, mềm mại thoải mái vô song, một luồng cảm giác cô đơn quen thuộc nhanh chóng bao trùm lên trái tim Vi Phong.

Hậu cung của hắn giai lệ vô số, nhưng mỗi đêm lại trôi qua vô cùng thanh tâm quả dục (thanh: thanh tịnh, quả: ít, dục: dục vọng, nhu cầu; ý nghĩa: duy trì tâm tình thanh tịnh, giảm bớt dục vọng). Chỉ bởi vì, hắn đối với những người phụ nữ kia không thể có được cảm hứng, và càng bởi vì, hắn phải chung thủy với nàng, vì nàng mà giữ thân như ngọc.

Lăng Lăng, nàng thật xấu xa, nàng ở bên ngoài sống tiêu dao vui vẻ, nhưng đã từng hiểu cho sự buồn khổ của trẫm?

Nàng có từng biết không, cái chỗ đó của đàn ông giống như là một cái bồn tích nước, nếu như không được phát tiết, mỗi ngày qua đi sẽ càng căng đầy, nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao, muốn cho trẫm dục hỏa thiêu thân mà chết sao?

Ban ngày, hắn có thể ném mình vào công việc, nhưng khi đêm về, sự gửi gắm duy nhất chiính là nỗi nhớ nhung. Nhưng, chỉ cần ngay khi trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh cùng âm thanh của nàng, hắn lại càng phát giác bản thân toàn thân đã nóng rực phát sốt, dục vọng tích tụ như muốn bộc phát ra.

Những tiếng rên rỉ đau khổ hậm hực, vật vã quay người bất lực nhắm khắc chế bản thân, cuối cùng, cũng giống như trước đây, hắn bật dậy nhảy xuống giường, vội vàng chạy tới trước bàn, cầm lấy bình nước chèlạnh, hùng hổ dội thẳng vào miệng mình.

Không biết là thời gian trôi qua bao lâu, cho tới khi ngọn lửa thiêu đốt dần dần tiêu lụi, hắn mới đặt bình chè xuống, quay trở lại bên giường, ép buộc sự chú ý của bản thân chuyển sang phương diện khác.

Giày vò, giày vò mà, giày vò bản thân cho tới hơn nửa đêm, ông trời cuối cùng cũng buông tha hắn, để cho hắn chầm chậm chìm vào giấc ngủ......

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Mama, chỗ này thật tồi tàn quá!” Xe ngựa dừng hẳn lại, Vi Lạc đã không kìm được lòng nhảy ra khỏi xe. Cách lần dừng xe nghỉ ngơi trước cũng đã được hơn nửa ngày, tên nhóc này buồn bã đến phát hoảng rồi.

Hàn Lăng cũng từ trong xe bước ra, quanh quất nhìn khắp tứ phía, so với thị trấn lớn, thì nơi này thực sự là rất ‘tồi tàn’, được xem như là một thị trấn ‘tồi tàn’ nhất mà họ gặp trong cả đoạn đường đi.

Nhưng mà, chỉ cần tiếp tục tiến thêm một bước nữa, liền có thể nhìn thấy bên trong những kiến trúc tồi tàn cũ nát này, vẫn còn lộ ra một tia sức sống cùng nét vui tươi yên bình.

Bên trong khu phố buôn bán mặc dù không quá phồn hoa huyên náo, chủng loại vật phẩm cũng không phong phú nhiều loại, nhưng mà, cần có thì cũng có, trên khuôn mặt của những người qua lại, hiện lên một vẻ điềm ĩnh, Hàn Lăng đột nhiên cảm thấy, điềm tĩnh cũng là một loại cảm xúc thỏa mãn.

“Lăng, chúng ta có nên đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi trước?

Không đợi Hàn Lăng lên tiếng, Vi Lạc đã không nhịn nổi óan thán, “Mama, con xem hay là thôi đi, chúng ta ở lại đây ăn chút đồ, xem xét một chút, sau đó khởi hành đi đến thành phố tiếp theo! Cái Hoài Thành này, thật sự không thích hợp với chúng ta!”

Hàn Lăng không khỏi cười khổ, nhưng mà vẫn rất sủng nịnh hất vài lọn tóc đang rủ trước trán hắn, “Mỗi một đồ vật đều có hai mặt của nó, không có đặt ra cái xấu và sự so sánh, thì làm sao có đẹp? Mama cho rằng, đây mới chính là nơi thích hợp nhất để tới!”

“Tại sao ạ?” Vi Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn cùng khốn hoặc lên.

Bởi vì, bời vì đây chính làgiang sơn mà sau khi con lớn lên sẽ nắm giữ và quản lý, thân là vua của một nước, ngoài việc thăm dò những thành phó phồn hoa ra, cũng cần phải hiểu những nghèo khỏ của thị trấn nhỏ, điều này càng trợ giúp cho việc trị quốc sau này. Nhưng mà Hàn Lăng chỉ cười mà không nói.

“Mama............” Không có được đáp án của mình, Vi Lạc bắt đầu nôn nóng.

Lúc này, Liễu Đình Phái mới xen vào một câu, “Chúng ta đi thẳng tới Nha môn, phải không?”

“Đình Phái?” Hàn Lăng bị bất ngờ, chẳng lẽ hắn lại biết được cách đọc tâm trí người khác, biết được mục đích chuyến đi này của bản thân ?

Khóe miệng Đình Phái cong lên một nụ cười, một bên vừa ôm Vi Lạc lên, một bên nói: “Lạc Lạc, chúng ta đi thăm một vị thúc thúc khác nào!”

“Một vị thúc thúc khác?”

Vi Lạc vẫn còn mơ hồ không hiểu, nhưng Ti Thải như đã hiểu ra điều gì đó, Hàn Lăng đứng bên cạnh lườm Liễu Đình Phái bằng một ánh mắt đầy suy nghĩ.

Cả đám người lại quay trở về trên chiếc xe ngựa, tiếp tục hướng về phía trước đi. Cuối cùng dừng lại trước cửa một Nha môn tồi tàn đơn giản nhưng không hề mất đi vẻ trang nghiêm.

Một nửa khắc sau đó, cánh cửa đóng chặt từ từ mở ra, bước ra không phải chỉ là cái vị thị về vừa mới đi vào bẩm báo, mà còn có một người nứa, một người mặc bộ quan phục màu hồng đậm, một người đàn ông mà toàn thân trên dưới vĩnh viễn cũng không bao giờ mất đi khí chất nho nhã cùng vẻ ôn hòa.

Ngắm nhìn hắn, Hàn Lăng lệ nóng lưng tròng, đôi môi nhè nhè rung lên.

“Lăng Nhi............Lăng.....” đôi môi hơi lộ vẻ bạc nhạt, cũng hơi hơi rung lên, phát ra nhịp thỏ trầm thấp nhưng rất nhiệt tâm.

Hàn Lăng đột nhiên chấn động, không lẽ.....không lẽ hắn cũng nhớ lại câu chuyện của tiền kiếp? Nhất định là đúng rồi, đến cả Liễu Đình Phái cũng nhớ lại, hắn có lẽ cũng như vậy.

“A Cảnh ca!” không biệt được bản thân hiện tại là Hàn Lăng hay là Triệu Lăng Nhi, nàng chỉ biết, người đàn ông trước mặt, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, đều khiến cho nàng cảm thấy thiếu nợ (ân tình) và thương xót..

Tiếp đó, hai người im lặng đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn nhau, ngàn van lời nói đều đã hóa thành ánh nhìn chăm chú đầy những cảm xúc phức tạp.

Mặt trời oi bức, nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được. Nếu như không phải là do Vi Lạc lên tiếng, bọn họ không biết sẽ còn ngẩn ra như vậy đến bao giờ nữa.

Vương Cảnh Thương khôi hoàn hồn lại trước tiên, phát hiện ra đứa bé ở trước mặt mình, cho dù còn rất nhỏ tuổi nhưng đứa bé này đã có được bóng hình của người nào đó rồi! Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Vị này chính là tiểu hoàng tử phái không?”

“Vị thúc thúc này, người sao lại quen ta? Còn nữua, xin hỏi người là ai vậy?” Vi Lạc lại đi trước Hàn Lăng một bước, tò mò ngẩng đầu nhìn Vương Cảnh Thương.

“lạc Lạc, không được vô lễ, nào, mau gọi Cảnh Thương thúc thúc đi!” Hàn Lăng ôm Vi Lạc lên.

Do nhận được sự dạy dỗ rất tốt, Vi Lạc mặc dù cảm thấy nghi hoặc bứt rứt, nhưng vất ngoan ngoãn mà lễ phép chào hỏi: “Cháu chào Cảnh Thương thúc thúc!”

Vương Cảnh Thương tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lại một lần nữa kích động, ngón tay hơi run lên, chầm chậm tiến đến khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn dễ thương.

“Ánh nắng nóng quá, chúng ta có nên tìm một chỗ râm mát trước không?” Một giọng nói trầm sâu đột nhiên cất lên, là Liễu Đình Phái người bị lạnh nhạt bỏ lại một bên.

Lúc này, Vương Cảnh Thương mới chú ý đến hắn, nhìn thấy khuôn mặt thân quen đó, hắn choáng váng chết trân, trong thâm tâm đồng thời tràn lên một tia nghi vấn, Yến Đình Phái của kiếp trước, ở kiếp này lại là đóng vai gì đây. có phải cũng giống như bản thân, vẫn tiếp tục yêu thương một người con gái màkhông nên yêu thương?

Sớm từ lúc nãy, Liễu Đình Phái đã nhận ra Vương Cảnh Thương, tâm tình kích động cũng đã sớm tan biến, bây giờ chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng bình tĩnh.

Hàn Lăng, Vương Cảnh Thương và Liễu Đình Phái, tình cảm cùng suy nghĩ của ba người bọn họ đều nhất loạt nổi lên những đợt sóng ào ạt; chỉ có Ti Thải và Vi Lạc hai con người người không biết gì, cứ mơ hồ nghi hoặc nhìn mọi người.

Thời gian bất tri bất giấc lại trôi qua một khắc, dưới sự dẫn dắt của Vương Cảnh Thương, tất cả bọn họ cùng nhau đi vào trong đại đường của Nha môn.

Vương Cảnh Thương không hề hỏi Hàn Lăng mục địch lần này tới đây là gì, chỉ là sau cái gật đầu đồng ý của nàng, an bài bọn họ ở lại trong Nha môn.

Sau khi dùng xong bữa trưa, hắn phân phó thuộc hạ một hồi, rồi chuẩn bị đưa chúng nhân đi tham quan thành phố.

Đúng vào lúc chuẩn bị xuất phát, Hnà Lăng đột nhiên cảm thấy trong mắt toàn sao, chóng mặt hoa mắt, may mà Liễu Đình Phái mắt sắc tay nhanh, kịp thời đỡ lấy người Hàn Lăng đang như muốn ngã.

“Hàn Lăng, ngươi không sao chứ?” Liễu Đình Phái ôm nàng đưa trở lại thị phòng.

“Lăng, tại sao đang khỏe mạnh như vậy màlại ngất chứ?” SỰ lo lắng và quan tâm của Vương Cảnh Thương, không hề ít hơn của Liễu Đình Phái.

Ti Thải cũng kinh hoảng khiếp sợ, không ngừng hỏi han.

Vi Lạc thì đã bò hẳn lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Hàn Lăng, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ bình tĩnh cùng lo nghĩ không phù hợp với lứa tuổi của hắn.

Cuối cùng, đại phu cũng đã tới.

Hắn cẩn thận từng tí một tiến hành bắt mạch cho Hàn Lăng, khuôn mặt già nua dần lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu lại hướng Vương Cảnh Thương, “Chúc mừng đại nhân, đây là hỷ mạch, là hỷ mạch đó!”

Tiếp đến, hắn lại đối với Liễu Đình Phái nói: “Chúc mừng công tử, người tôn phu nhân có hỷ rồi!” Vị đại phu này biết rõ ràng rằng Vương Cảnh Thương không hề có gia thiếp, bèn cho rằng Hàn Lăng là thê tử của Liễu Đình Phái.

Lời báo cáo của đại phu, dường như khiến cho tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc không nói nên lời.

Niềm vui không có trong dự kiến, trong mắt của Liễu Đình Phái ngập tràn sự không tin và không hiểu.

Vương Cảnh Thương cũng thấy rất khốn hoặc, hắn đang đóan xem đứa bé trong bụng Hàn Lăng là con của ai, chẳng lẽ thật sự như đại phu nói, là của Liễu Đình Phái sao?

Chỉ có biểu hiện của Ti Thải là bình thường nhất, nàng sung sướng như điên ngẩng mặt lên trời, âm thầm nắm chựt hai tay cảm tạ ông trời.

Còn về Lạc Lạc, thì lại vô cùng ngây thờ hỏi rằng, “Mama, cái gì gọi là có hỷ?”

Đại phu vui mừng thay Hàn Lăng trả lời, “Chính là trong bụng của mẹ ngươi có tiểu bảo bảo (em bé), ngươi đó, sắp sửa có một đệ đệ hoặc là một muội muội rồi đó!”

“Thật không? Wa, thật là tốt quá, mama giỏi quá! Phụ hoàng càng giỏi!” Vi Lạc nghe xong, lập tức hưng phấn hoan hô.

“Nói dối! Không thể nào, làm sao có thể!” Hàn Lăng từ trong kinh ngạc tỉnh lại, vội vàng cong người ngồi dậy, một tay giật lấy bàn tay của vị đại phu, “Đại phu, người hãy kiểm tra lại một lần nữa đi, người thật sự xác nhận người vừa chẩn đoán là chính xác chứ? Người nhất định là chẩn sai rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.