Một Đêm Ân Sủng

Chương 125: Cuối cùng cũng bị tiêu diệt



Hàn Lăng sắc mặt không hề thay đổi, đôi mắt sáng như vì sao đêm nhìn thẳng vào Lý Ánh Hà, nói rõ từng từ một, “Ngươi có một người chị tên Lý Ánh Cúc, người là mẹ ruột của hoàng thượng, phải không?”

Chắc là do không ngờ tới được Hàn Lăng lại hỏi câu hỏi như vậy nên Lý Ánh Hà hơi ngẩn ra.

“Hai mươi năm trước, bà ấy đã từng bị trúng phải độc---Truy mệnh đoạt hồn phấn, mà người hạ độc chính là ngươi---người mà bà ấy yêu thương nhất cũng là muội muội duy nhất của bà ấy!” Hàn Lăng đôi mắt không hề chớp nói.

Trong lòng Lý Ánh Hà bỗng thấy kinh ngạc, sự việc năm đó rõ ràng là không có ai biết được, ngay đến cả Lý Ánh Cúc cũng không biết, vì sao con tiện nhân nha đầu này lại biết được?

“Ngươi bị gia đình nhà chồng lạnh nhạt và bắt nạt, là bà ấy thương xót ngươi nên nhiều lần đón ngươi vào cung để giải tỏa và bầu bạn với ngươi. Nhưng mà..........” Hàn Lăng nói đoạn, giọng nói trở nên sắc nhọn, “Ngươi lại lấy oán báo ơn, không những hạ độc bà ấy mà còn đi khắp nơi phát tán những lời đồn đãi nhảm nhí là bà ấy bị quỉ nhập để tiên cho tiên đế hạ lệnh thiêu sống bà ấy! Sau cùng, ngươi không những chiếm cứ lấy con trai của bà ấy mà còn có ý đồ chiếm cả chồng của bà ấy.”

“Không sai! Bà ta là do ta hạ độc đó!” Hốt nhiên, Lý Ánh Hà cũng lạnh lùng nói, “Cùng là do một phụ mẫu sinh ra, bà ta vì sao lại có được sự sủng ái của hoàng thượng, lại còn được tán tụng là thông minh và được nhiều người yêu mến; Còn ta thì chỉ thì lại chỉ là Hạ đường phụ (vợ của một chức quan)? Nếu như năm đó người được tiến cung là ta, thì ta đã không cần phải chịu sự bắt nạt và xỉ nhục của Chương gia!”

Lý Ánh Hà đôi mắt đen ưu thâm đột nhiên trở nên mơ màng, dường như là đang hồi tưởng lại một điều gì đó, “Chương Minh Cơ ngoài mặt thì là một quân tử đạo mạo an nhiên (vẻ ngoài nghiêm túc đạo mạo), kỳ thực thì lại là một tên tiểu nhân đê tiện đáng ghét. Vốn dĩ những việc hắn nạp thiếp, cờ bạc thì ta và hắn nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà hắn lại mượn cớ say rượu để cưỡng bức chiếm lấy con người ta, lại còn suýt chút nữa hại chết đứa con gái trong bụng ta.”

Hàn Lăng đôi mắt nhất thời mở lớn, “Chẳng lẽ Vân phi không phải là con cháu của Chương gia?”

Lý Ánh Hà hừ lạnh, “Chương gia không có cái tư cách này!”

Hàn Lăng lúc này quá kinh ngạc đến ngẩn ra, lắp ba lắp bắp: “Vậy.....vậy cha của nàng ta là ai?”

“Ôn văn nhĩ nhã (thái độ ôn hòa, cử chỉ nho nhã), không giống những người trần mắt thịt, thực sự là một mỹ nam tử hiếm có......” Lý Ánh Hà đôi mắt mơ màng hốt nhiên chuyển thành đau thương rồi lại tiếp tục dìu Vân phi đang ngây ngây ngốc ngốc lên giường, tự nỉ non một mình: “Tiếc là hắn đã đi rồi, ta còn chưa kịp gặp hắn lần cuối thì hắn đã đi rồi. Trí Bang, chàng thật là nhẫn tâm lại bỏ rơi ta và Vân nhi, bỏ lại hai mẹ con ta.............”

Đây là lần đầu tiên Hàn Lăng nhìn thấy khuôn mặt thương cảm của Lý Ánh Hà, đúng là trong tình yêu thì ai ai cũng bình đẳng, cho dù có là người lòng dạ ác độc như Lý Ánh Hà cũng từng có một đoạn nhân duyên đẹp đẽ.

Trải qua rất nhiều những đau thương mất mát, khiến trong lòng bà ta sinh ra loại cảm giác mất cân bằng, cuộc sống mỹ mãn kia không nghi ngờ gì là một loại đả kích quá to lớn với Lý Ánh Hà, cho nên bà ta nghĩ ra đủ mọi cách để phá hoại, thâm chí sử dụng độc kế *** hại Lý Ánh Cúc với mưu đồ thay thế vị trí của bà ấy. Rốt cuộc thì tất cả mọi điều này nên qui tội về cho ai?

“Ngươi đã giết hại sư phu ta như thế nào, còn nữa ta rõ ràng là chưa từng gặp ngươi, vì sao ngươi lại quen ta?” Lúc này Tường Vi đang khổ sở tiến lại, đôi mắt trong veo chất chứa nỗi căm hận.

Lý Ánh Hà ngẩng mặt lên, vẻ say đắm ban nãy đã mất đi, khóe môi cong lên thành một nụ cười tà ác, “Ngươi cũng đừng có mộng tưởng rời khỏi chốn này, nể tình ngươi đã từng phục vụ ta rất là chu đáo, được, ta sẽ cho ngươi chết một cách rõ ràng. Năm ba tuổi, ta lên núi chữa bệnh và điều dưỡng đã quen được Giác Viễn cùng bái sư học nghệ ở đó, sau khi xuống núi trở về nhà ta cũng vẫn viết thư qua lại với bà ấy. Nửa năm trước, ta không còn đường để đi nên đã đi tới Đào Nguyên thôn nhờ bà ta giúp đỡ.”

Nửa năm trước? Đó không phải chính là lúc mà bản thân đã tính toán chính xác việc Vi Phong phát bệnh sao!! Tường Vi đột nhiên hối hận vô cùng, nếu như bản thân ngoan ngoãn ở lại Đạo Nguyên Thôn thì sư phụ có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi.

Lý Ánh Hà vẫn từ từ liếc nhìn Tường Vi, tiếp tục cười lạnh nói, “Bà ta không chịu thay ta báo thù cho nên trong lòng ta mới nảy sinh phẫn uất, ngoài mặt thì giả bộ nói cười với bà ấy, gọi nhau tỷ muội, kỳ thật thì lúc nào cũng lưu ý tới bà ta. Ông trời có mắt, cuối cũng thì cũng có một hôm ta phát hiện ra tâm pháp của Thập âm chân kinh.”

“Vì muốn học trộm bộ tâm pháp này cho nên ngươi đã thẳng tay hại chết sự phụ ta?”

“Không sai!”

“Ngươi quả nhiên là vô cùng ác độc!” Lúc này Hàn Lăng cũng nói xen vào, “Chẳng trách mà ông trời không buông tha cho ngươi, khiến cho ngươi tẩu hỏa nhập ma!”

“Hoang đường! Tên hoàng đế thối đó có được dòng máu thuần dương, Tường Vi cái con bé ngốc này lại dễ bị bắt nạt và sắp xếp, ngay đến ngươi cũng mang thai tiểu tạp chủng có dòng máu thuần âm, tất cả những điều nay đều là ông trời đang giúp ta!” Lý Ánh Hà đắc ý nhìn Hàn Lăng rồi ngẩng đầu cười lớn.

Tiếng cười âm u quái dị vang vọng lại khắp cả căn mật thất bằng đá khiến cho người ta không lạnh mà nổi da gà.

Hàn Lăng và Tường Vi đứng nép sát vào nhau đờ đẫn đứng nhìn một lúc sau đó mới rón rén bò ra bên ngoài phòng.......

Sức khẻ của Vi Phong càng ngày càng tệ, việc quốc sự cũng đã hoàn toàn giao lại cho lão vương gia thay thế sử lý.

Lúc này, hắn đang nằm nghiêng người trên giường cũng với Vi Lạc ngồi bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, hai người không ai nói năng câu gì chỉ là dung ánh mắt mà giao tiếp với nhau.

Hốt nhiên cửa phòng đột nhiên bị mở rạ, Dạ vội vàng đi lại, do quá kích động nên lời nói có chút lắp bắp, “Hoàng…..hoàng thượng, Chính Nghiêm……đại sư ông ấy trở về rồi!”

Lời nói của Dạ vừa mới dứt, thì Chính Nghiêm đại sư đi theo ngay phía sau cũng tới trước giường bệnh, cung kính hành lễ với Vi Phong.

Dưới sự giúp đỡ của Dạ Vi Phong ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói, “Đại sư, người cuối cũng cũng đã xuất hiện rồi!”

“Dường như là mỗi lần hoàng thượng gặp nạn là lão nạp đều đang ngao du tứ hải, lão nạp thật đáng chết!” Thời gian không chờ đợi sự chẫm chễ, Chính Nghiêm đại sư bắt mạch cho Vi Phong trước, nét mặt đi từ bình tĩnh chuyển thành nặng nề nghiêm trọng, sau khi xem mạch xong liền cẩn thận từng chút một đặt tay Vi Phong xuống, đau lòng bẩm báo, “Hoàng thượng đã quá xem nhẹ sinh mệnh rồi!”

“Đại sư, câu này của người là ý gì, sức khỏe của hoàng thượng bao giờ mới có thể hồi phục lại được?” Dạ không thẻ chờ đợi dò hỏi.

Chính Nghiêm đại sư không nói gì, chỉ là lắc đầu thở dài.

Khóe môi Vi Phong nở ra một nụ cười không để tâm, âm u nói: “Việc của trẫm, cứ để thuận theo tự nhiên đi, bây giờ nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất là tiêu diệt Giác Viễn, cứu hoàng hậu. Đại sư, người có kế sách nào tốt?”

“Hoàng thượng máu của người là thuộc tính thuần dương, người vì loại máu này mà không tiếc hy sinh nhất định là người do luyện công mà tẩu hỏa nhập ma. Dạ hộ vệ đã nói sư qua tình hình cụ thể cho lão nạp. Trong trời đất này, một vật đổi một vật, võ công cũng không ngoại lệ, bất luận là nó có lợi hại tới cỡ nào chỉ cần tìm được nhược điểm là có thể phá vỡ!”

Vi Phong tâm tình vốn thất vọng buồn bã nay nghe vậy liền có được một chút vui mừng nói, “Vậy thì nhược điểm của Giác Viễn là......”

“Võ công mà bà ta tu luyện chính là Thâp âm chân kinh, chỉ cần vào lúc mà bà ta phát lực ta đâm trúng vào tâm mày (tâm lông mày) của bà ta thì tất cả kinh mạch trong người bà ta sẽ giống như là có thuốc nổ chạy qua vậy, cả người sẽ lập tức nổ tan tành.”

“Lão yêu bà kia võ công mặc dù không cao nhưng mà lại có nội lực thâm hậu, chúng ta căn bản là không thể lại gần bà ta.” Dạ nhắc tới mối lo nghĩ của mình.

“yên tâm đi, có lão nạp ở đây.”

“Đại sư người cũng biết võ công?” Vi Phong ngạc nhiên, hắn từ trước tới nay chỉ biết là Chính Nghiêm thông hiểu kinh dịch bói toán và y thuật, nhưng lại không hề nghe là ông ấy tinh thông võ nghệ.

Chính Nghiêm chăm chú nhìn Vi Phong như là có suy nghĩ gì đó, trên mặt treo lên một biểu cảm khó có thể hiểu được, cuối cùng cũng cười nói: “Hoàng thượng người yên tâm, tất cả hãy giao cho lão nạp an bài.”

“Được!” Vi Phong lập tức gật đầu, hắn cũng rất yên tâm giao cho Chính Nghiêm, mỗi lần gặp chuyện khó khăn đều là Chính Nghiêm giúp đỡ hắn giải quyết vấn đề, nên lần này hắn lại càng tin tưởng là nhất định sẽ thành công.

‘Nhưng mà, lão yêu bà đó nếu như bị nổ chết thì chúng ta sẽ không thể tìm được hoàng hậu nương nương!” Dạ lại nêu lên sự lo lắng trong lòng.

“Chỉ cần giải quyết xong lão yêu bà thfi chúng ta sẽ không còn phải lo lắng những việc sau đó nữa, chúng ta có thể từ từ đi tìm hoàng hậu nương nương, lão nạp nghĩ là hoàng hậu nương nương có lẽ chỉ ở gần trong hoàng cung này thôi.”

“Được, đại sư, cứ theo kế hoạch của người mà làm.” Vi Phong quyết đoán hạ lệnh.

Tiếp sau đó, Chính Nghiêm và Dạ đi tới “Phiến Điện” thảo luận kề hoạch, căn phòng to lớn lại chỉ còn lại mỗi mình Vi Phong và Vi Lạc.

“Phụ hoàng, có phải là rất nhanh thôi chũng ta sẽ được gặp lại mama không?” Vi Lạc nãy giờ trầm ngâm không nói gì cuối cũng cũng lên tiếng.

“Ừm!” Vi Phong vui mừng gật đầu, vừa kích động lại vừa sung sướng. Trái tim vốn đang thất vọng chán nản nay đã bắt đầu vui vẻ trở lại, cả người có thêm động lực, chờ đợi, sự tin tưởng và hy vọng.

Chỉ có Vi Lạc là không được lạc quan như Vi Phong, hắn vươn bàn tay đặt lên ngũ quan do quá gầy gò mà lộ rõ trên khuôn mặt Vi Phong, nghiêm túc nói: “Vậy phụ hoàng thì sao? Đại sư không thể làm cho người hồi phục?”

Vi Phong cả người như cứng đơ lại. Kỳ thật, hắn vô cùng rõ ràng tình trạng hiện tại của bản thân, nhưng mà đến nay có thể gặp lại Hàn Lăng trước khi lâm chung, có thể nhìn thấy nàng bình yên vô sự thì hắn có chết cũng được nhắm mắt.

“Phụ hoàng...........” Vẻ đau xót trên khuôn mặt nhở bé xinh xắn của Vi Lạc càng lộ rõ hơn.

Vi Phong hồi thần, ném đi hết những thương cảm và đau đớn mỉm cười, “Phụ hoàng không sao.”

Cảm nhận được sự ngọt ngào mà hắn đang cố gắng an ủi mình, cho nên Vi Lạc không nói gì nữa chỉ ôm hắn thật chặt, vô cùng lưu luyến dựa vào trước ngực của hắn, không biết còn có thể hưởng thụ sự ấm áp từ vòng tay quen thuộc này thêm bao lâu nữa.

Vi Phong cũng vòng tay ôm chặt lấy đứa bé vào trong lòng mình, nội tâm cuồn cuộn nổi sóng rất lâu sau cũng không thể bĩnh tĩnh lại được.........

Ánh trăng đêm nay sáng như chưa bao giờ từng sáng như vậy, ánh trăng dường như muốn chứng kiến cho một sự việc nào đó của nhân gian.

Hy Vũ Cung, không gian tĩnh lặng như bấy lâu nay vẫn thế, Lý Ánh hà vẫn một thân cải trang màu đen, đúng giờ xuất hiện, vào lúc mà bà ta đang chuẩn bị cầm lấy bát máu tươi đặt ở trên bồn hoa thì bỗng nhiên xung quanh bốn phía ồ ạt xông tới một toán binh sỹ bao vây quanh người bà ta.

Đôi mắt âm u ánh lên tia cười lạnh, Lý Ánh Hà rất rõ ràng là không coi đám binh sỹ này ra gì nên tay vẫn cầm chặt lấy bát máu, đồng thời xuất ra một chưởng.

Một số binh sỹ ở đó lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng mà rất nhanh khi bọn họ người trước ngã thì người sau lại tiếp tục vây lên.

Lúc này, Dạ cũng từ trong bóng tối xông lên nhanh chóng bay tới chỗ Lý Ánh Hà, một kiếm hất văng chiếc mũ che mặt của bà ta. Ngay sau đó có một bóng đen gầy nhỏ cũng cầm kiếm đâm tới, là Chính Nghiêm đại sư.

Hiện trường ngày càng trở nên hỗn loạn, tiếng hét tàn sát vang lên khắp nơi, Lý Ánh Hà phát giác ra có bẫy nên lớn tiếng **** một câu: “Hoàng đế thối”, tiếp sau đó liền dốc ra toàn lực phản kích.

Những người khác đều bị nội công của bà ta phán kích không thẻ bước thêm bước nào, chỉ có Chính Nghiêm đại sư và Hắc hai người tiếp tục bám riết lấy bà ta.

Không biết qua bao nhiêu hiệp đánh Lý Ánh Hà mới dần bị mất đi thế thượng phong, không lâu sau theo sau một tiếng kêu thét thê lương, chỉ nhìn thấy một đường kiềm lóe sáng rồi vững vàng đâm một nhát vào tâm mày của Lý Ánh Hà.

Cảm nhận được nhiệt độ trong người bỗng nóng lên như thiêu đốt, Lý Ánh Hà không thể tin được mở lớn hai mắt, khuôn mặt tràn lên vẻ không cam tâm và phẫn uất.

Lúc này, Vi Phong được hộ về dìu đi ra từ trong bóng tối.

Cực lực kìm nén cơn đau dồn dập kéo tới như muốn xé rách thân thể, Lý Ánh Cúc kiên trì chịu đựng trừng mắt căm phẫn nhìn Vi Phong, “Hoàng đế thối, ngươi dám gài bẫy ta?”

Vi Phong không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, trong lòng hắn đã không còn cái cảm giác đồng tình khi nhìn thấy bà ta đau đơn như trước nữa.

Lý Ánh Hà bôngx phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, “May mà ta sớm đã có sư chuẩn bị, hự ư, ta chết rồi thì cũng còn có bọn họ chết cùng với ta, ngươi đợi đó mà lượm thi thể của đám người kia đi, không, không cần lượm, bởi vì bọn chúng cũng sắp bị nổ tan tành đến thi thể cũng không còn nữa. Ha ha, báo ứng! Cùng chết theo cách giống lão nương . Ha ha ha ha!”

Rầm ầm một tiếng, ánh lửa bốc cao đến giữa trời, khói bụi cuồn cuộn mang theo thứ mùi khó chịu phát tán trong không khí đến rất lâu sau vẫn chưa tan hết...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.