Một Đêm Ân Sủng

Chương 14: Nịch hồ



Ra khỏi Dụ Nhân cung, không để ý đến ánh mắt kỳ quặc của đám cung nữ và thái giám, Hàn Lăng bình tĩnh đi một mạch về phía trước. Nàng rất rõ ràng, Vân phi và Lam phi chắc chắn sẽ làm cho to chuyện lên, rồi không bao lâu nữa đâu, cả hoàng cung sẽ đều biết! Bởi vậy, mình cần gì phải trốn tránh, sợ hãi việc bị cung nô dòm ngó.

Trở lại Ti Thải phường, Ti Thải nhìn thấy Hàn Lăng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù thì mắt tràn đầy nghi hoặc, muốn nói gì lại thôi. Hàn Lăng cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nô tỳ không có việc gì.” Sau đó xin nghỉ, trực tiếp trở về phòng mình.

Được Ti Thải cho phép, nàng tự mình đun hai thùng nước nóng to, tắm nửa canh giờ (1 tiếng bây giờ), sống chết kỳ cọ hòng rửa sạch toàn thân, mãi đến khi nàng cảm giác đã sạch sẽ mùi vị Vi Phong lưu lại mới lau khô thân thể, thay áo ngủ sạch sẽ, leo lên giường mơ màng ngủ.

“Lăng, mau đứng lên, Lăng!”

Hàn Lăng nghe tiếng Cốc Thu truyền lại trong mông mông lung lung, không tình nguyện mở mắt ra.

“Lăng, sao ngươi tối hôm qua không về phòng ngủ? Ngươi đi đâu? Còn có, người ta đồn rằng, ngươi… Họ nói ngươi không biết liêm sỉ đi câu dẫn hoàng thượng, nói ngươi cởi bỏ hết xiêm y bò lên giường của hoàng thượng, hoàng thượng cũng không cần ngươi.” Nhìn thấy Hàn Lăng rốt cục tỉnh lại, Cốc Thu không nhịn được đem những điều nghe được nói cho Hàn Lăng nghe.

Hàn Lăng ngồi dậy, thanh tỉnh không ít, cười khổ liên tục. Trời ạ, đúng là bia miệng, thật đáng sợ. Cái gì cũng có thể đổi trắng thay đen, phải trái đảo lộn được. Cái gì gọi là bẻ cong sự thật, ác ý phỉ báng, cuối cùng nàng cũng hiểu.

“Lăng, ngươi còn cười được! Ta nóng ruột muốn chết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Cốc Thu không ngừng lay cánh tay Hàn Lăng.

“Ngốc này, người khác nói thế nào chúng ta không thể quản được.”

“Chẳng lẽ cứ để tùy ý các nàng bày đặt oan uổng ngươi? Huống hồ, những phi tần nghe thấy những lời đồn này, thế nào cũng sẽ tìm đến ngươi gây phiền phức.” Cốc Thu càng nghĩ càng sợ hãi, “Lăng, ngươi tối qua không phải là theo Vương đại nhân đi Vân Tiêu đảo ngắm trăng sao? Có phải các người ngồi đến sáng luôn nên mới không về phòng, đúng không? Vậy ngươi gọi Vương đại nhân giúp ngươi thanh minh đi.”

“Không cần, các nàng thích nói cứ để các nàng nói cho thỏa.” Hàn Lăng duỗi thân người, cúi đầu xuống ngửi thân thể vài cái, xác định không có múi gì khác thường, nàng tâm tình tốt lên, cấm lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ từ khoác lên người.

“Lăng…”

“Cốc Thu, nghe ta nói!” Hàn Lăng nắm bả vai Cốc Thu, để nàng nhìn thẳng vào mình: “Ta thật sự không có việc gì, vì ngươi ta tuyệt đối sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu, cho nên hãy mặc kệ người ta nói gì thì nói. Ta đáp ứng ngươi, ba năm sau chúng ta sẽ cùng nhau về Lương gia thôn.”

“Nhưng mà…” Cốc Thu mặt vẫn còn lo lắng.

“Lời đồn tới nhanh mà đi cũng rất nhanh, ngươi không cần lo lắng!” Hàn Lăng thoáng nhìn bên ngoài, cầm tay Cốc Thu, “Đi, ta đi ăn cơm trưa, chiều còn phải làm việc.”

Cốc Thu trong lòng bất an, yên lặng theo sát Hàn Lăng ra khỏi tầm phòng.

Không thể xem thường những nữ nhân trong hoàng cung. Các nàng ở trong thâm cung không có việc gì làm trừ việc khoe khoang, tranh thủ tình cảm.

Ngay buổi sáng thứ hai, Hàn Lăng đã nhận được thông tri nói Thục phi muốn may lễ phục, tuyên nàng lập tức tới Nghi Thục cung. Nàng mang theo giỏ dụng cụ, lúc đi qua ngự hoa viên thì bị Vân phi gọi lại.

“Nô tỳ tham kiến Vân phi nương nương!” Hàn lăng mặt không chút thay đổi hành lễ.

Vân phi không cho nàng bình thân ngay mà đầu tiên là minh trào ám phúng một phen rồi phân phó: “Khăn tay của bổn cung rơi vào trong hồ, ngươi ra vớt lại cho bổn cung.” Vân phi trên mặt ẩn chứa hàm ý nói.

Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn về bên trái, chỉ thấy trên mặt nước trong suốt nổi lên một chiếc khăn tay màu trắng. Haizz, cổ nhân thật là phiền phức, không có việc gì cũng đòi cho bằng được cái khăn tay. Nàng nhớ lại ở hiện đại, cho dù có để khăn tay vô tình rơi vào một cái hồ nào đó thì cũng không cần vớt, cứ để nó đó làm phân bón ở dưới đáy hồ là được.

“Ngươi điếc hả? Không nghe bổn cung nói gì sao?” Thấy Hàn Lăng có vẻ lo lắng, Vân phi không nhịn được quát một tiếng.

“Hồi nương nương, chuyện vớt khăn này cũng không phải là chức trách của nô tỳ, nếu như nương nương yêu cầu, nô tỳ sẽ đi tìm người phụ trách…”

“Bổn cung nói ngươi vớt!” Hàn Lăng chưa nói xong đã bị Vân phi chặn lại.

Lại liếc nhìn mặt hồ dập dờn sóng nước, Hàn Lăng đặt chiếc giỏ sang bên cạnh rồi đi tới lòng hồ.

Oa, thật là thoải mái! Xuống nước, Hàn Lăng vừa tận sức hưởng thụ làn nước mát vừa tiến ra phía chiếc khăn tay. Hồ nước ngày càng sâu, từ từ qua bụng, qua ngực nàng. Nàng cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại vững vàng đè lên đầu, nàng cảm thấy người càng ngày càng ngập sâu, cuối cùng chìm hẳn xuống đáy nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.