Một Đêm Ân Sủng

Chương 37: Nhận tội?



Trên thiên điện của Dụ Nhân cung yên tĩnh dị thường. Vi Phong mặt mũi nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa lớn, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống cung nữ Thục Hoa cung đang run sợ quỳ trước mặt.

“Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra tiểu hoàng tử bị hại ở Vân Tiêu đảo?” Tĩnh mặc một hồi, Vi Phong mới nói ra.

“Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy!” Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời.

“Vân Tiêu đảo là cấm địa nơi hậu cung, xưa nay không ai dám đến, cớ sao ngươi lại xuất hiện ở đó?”

“Bẩm… bẩm Hoàng thượng, vài ngày trước nô tỳ đã từng trông thấy Nhị Cẩu lén mang tiểu hoàng tử xuất môn nên đã tò mò đi theo, mới phát hiện hắn dẫn tiểu hoàng tử tới Vân Tiêu đảo, Lăng chiêu nghi cũng ở chỗ đó.” Cung nữ dè dặt nói, “Hôm qua, sau khi ngủ trưa dậy, Thục phi nương nương hỏi tiểu hoàng tử đâu, nô tỳ không thấy Nhị Cẩu trong Thục Hoa cung nên nghĩ rằng hắn lại lén đưa tiểu hoàng tử ra ngoài. Vì vậy mới đến Vân Tiêu đảo xem sao, thì thấy… thấy tiểu hoàng tử đang nằm trên cỏ, Lăng chiêu nghi thì dùng hai tay đánh liên tiếp vào ngực hoàng tử, nô tỳ thất kinh, vội vàng chạy về bẩm báo Thục phi nương nương, đúng lúc Trang quý nhân tới tham kiến nương nương, nàng nhất thời hoảng sợ nên đã làm kinh động các nương nương khác.”

Vi Phong nghe xong sắc mặt trầm xuống.

Cung nữ thì quỳ trên đất, đầu cúi gằm cho đến khi Vi Phong lệnh cho nàng lui ra.

Trong điện lại khôi phục yên tĩnh, Vi Phong nghiêng người dừa vào ghế, mày nhíu lại, đầu óc không ngừng xoay chuyển.

Những gì cung nữ vừa rồi nói rất có trật tự nhưng lại có phần mông lung, khiến cho hắn cảm giác được có điểm không ổn.

Trước khi thẩm vấn cung nữ, hắn đã thẩm vấn qua Nhị Cẩu. Theo lời khai của Nhị Cẩu thì chiều hôm qua nhân lúc Giác nhi ngủ trưa đã tranh thủ đi phủ Nội Vụ lĩnh vật dụng hàng ngày. Vậy rốt cuộc là ai đã dẫn Giác nhi tới Vân Tiêu đảo? Giác nhi là bị ai hãm hại?”

Ngôi vị hoàng đế bao người dòm ngó. Từ nhỏ hắn đã quen nhìn những nữ nhân hậu cung đấu đá sống chết lẫn nhau. Cung nô, thậm chí cả hoàng tử hoàng nữ cũng có thể trở thành vật hy sinh cho các cuộc tranh đấu ấy. Năm đó nếu không phải di nương liều chết bảo vệ, chiếu cố thì chỉ sợ hắn cũng chẳng thể bình yên lớn lên, rồi kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hắn có thể thấy được Hàn Lăng rất yêu thương Giác nhi, chắc chắn sẽ không làm hại đến Giác nhi; huống hồ, hắn hiểu rất rõ Hàn Lăng, nàng bề ngoài thì rất lạnh nhạt, rất kiên cường nhưng kỳ thật nội tâm cực kỳ thiện lương, đến như nô tài làm sai việc gì nàng cũng không nhẫn tâm trách cứ hay trừng phạt. Thử hỏi người như vậy làm sao có thể hạ độc thủ với một hài tử mà nàng yêu thương?

Nhưng sao nàng đúng lúc đó lại xuất hiện ở Vân Tiêu đảo? Sao cả người lại ướt đẫm? Nàng đè lên ngực Giác nhi như vậy để làm gì? Lúc ấy nàng đã hàm hàm hồ hồ nói rằng nàng không cứu được Giác nhi, chẳng lẽ làm như vậy là để cứu Giác nhi?

Nghĩ tới bộ dáng thất hồn lạc phách của Hàn Lăng là nội tâm đang hỗn độn của Vi Phong lại dâng lên trận trận đau lòng. Trước mắt bao nhiêu người, tất cả lại chĩa mũi nhọn vào nàng, để tạm thời khống chế tình hình, hắn không thể làm gì khác hơn là giam nàng vào Thận Hình đường. Một ngày sau hắn phải cố gắng nhịn xuống mong muốn đi xem tình hình của nàng thế nào, nàng có hoảng sợ không?

“Hoàng thượng, Vương học sĩ cầu kiến!” Đột nhiên Lục công công đi tới.

Vương Cảnh Thương? Hắn tới làm gì? Vi Phong lòng đầy nghi hoặc, phân phó Lục công công cho gặp.

“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!” Vương Cảnh Thương vừa bước vào trong liền hành lễ.

“Có chuyện gì sao?” Vi Phong lạnh lùng liếc Vương Cảnh Thương. Trên phương diện tình yêu, Vi Phong là một ‘kẻ thù dai’; tuy nói Hàn Lăng đã là nữ nhân của hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy Vương Cảnh Thương, hắn vẫn cảm thấy rất là không thích; dù sao Hàn Lăng cũng từng thực lòng thích Vương Cảnh Thương, còn để hắn nhiều lần nhìn thấy những hành vi thân thiết, nghe thấy những lời đường ý mật của hai người nữa.

“Hoàng thượng, vi thần nghe nói, Lăng chiêu nghi hại chết tiểu hoàng tử?”

“Không sai.” Biết mục đích chuyến viếng thăm của Vương Cảnh Thương liên quan đến Hàn Lăng, Vi Phong lại càng ghen tức.

“Hoàng thượng, Lăng chiêu nghi không có khả năng là hung thủ, nàng bị vu oan!”

Vi Phong nghe xong lông mày nhướng lên: “Ngươi sao dám khẳng định nàng bị vu oan?”

“Xế chiều hôm qua, vi thần cùng Lăng chiêu nghi hẹn gặp tại Vân Tiêu Đảo, mãi đến giữa giờ Mùi (giờ Mùi: 13h-15h , giữa giờ Mùi là hai giờ chiều) vi thần mới rời đi, Lăng chiêu nghi vẫn ở lại một mình. Nghe nói thời điểm tiểu hoàng tử chết đuối là giữa giờ Mùi thêm hai khắc (14h30) , vậy là sau đó hai khắc (30 phút), mà từ Thục Hoa Cung đến Vân Tiêu Đảo, cho dù ngồi xe ngựa cũng phải mất ít nhất hơn hai khắc, Lăng chiêu nghi tuyệt đối không liên quan đến cái chết của tiểu hoàng tử. Nàng bị oan.”

Nghe Vương Cảnh Thương nói xong, Vi Phong ngầm thở dài một hơi, Hàn Lăng quả thật không phải là hung thủ. Đồng thời, hắn lại cảm thấy một cỗ tức giận, “Vương Cảnh Thương, ngươi thật to gan, biết rõ Lăng chiêu nghi là nữ nhân của trẫm vậy mà ngươi còn dám hẹn gặp nàng?”

“Hoàng thượng xin thứ tội, vi thần cùng Lăng chiêu nghi chẳng qua là bằng hữu bình thường gặp mặt mà thôi.”

“Trẫm mặc kệ ngươi là bằng hữu gì, lén hẹn gặp nữ nhân của trẫm sẽ bị phạt!”

“Hoàng thượng, giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này, hôm nay việc trọng yếu chính là thả Lăng chiêu nghi ra. Nàng vô tội!”

“Đây là chuyện nhà của trẫm, không cần ngươi trông nom!” Thấy Vương Cảnh Thương bộ dáng nóng lòng như ngồi trên đống lửa, trong lòng Vi Phong rất không vui.

“Hoàng thượng…”

“Ngươi nếu không còn việc gì khác thì mau lui ra. Trẫm công vụ bận rộn, không rảnh tiếp ngươi!” Vi Phong dừng lại một chút rồi nói: “Còn nữa, sau này bất cứ chuyện gì về Lăng chiêu nghi, trẫm khuyên ngươi tốt nhất không cần hỏi đến, bởi vì… Thôi, không có vấn đề gì nữa! Ngươi hãy nhớ kỹ thân phận của mình!”

“Hoàng thượng, vi thần biết người vẫn canh cánh trong lòng một đoạn quá khứ giữa thần và Lăng chiêu nghi, nhưng vi thần cả gan nói, giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, Hoàng thượng hãy để xuống mọi thành kiến để nhìn rõ mọi việc. Những gì thần vừa nói đều là thật, Lăng chiêu nghi tuyệt đối không phải là hung thủ sát hại tiểu hoàng tử, khẩn cầu Hoàng thượng đừng vì nóng giận mà làm ra những quyết định sai lầm. Lăng chiêu nghi may mắn trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, vi thần quả thực cảm thấy rất thương tâm, thậm chí vô cùng khó chịu; nhưng chỉ cần nàng được hạnh phúc, vi thần tình nguyện lựa chọn im lặng ở bên nàng, chúc phúc cho nàng!” Vương Cảnh Thương nói một tràng xong thì ôm quyền, khom người chào, nghênh ngang đi ra, phảng phất không coi Vi Phong là hoàng đế cao cao tại thượng mà chỉ là một nam nhân bình thường.

Vương Cảnh Thương đi rồi, Vi Phong tiếp tục trầm tư, một lúc lâu sau hắn đứng dậy, chuẩn bị đi Thận Hình đường xem tình hình của Hàn Lăng thì thấy Thục phi hùng hùng hổ hổ không thông báo gì xông vào, phía sau còn có Vân phi, Trang quý nhân và Hoa tần.

“Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp!” Thục phi tới trước mặt Vi Phong, đưa cho hắn một tờ giấy.

Vi Phong buồn bực nhận lấy, vừa nhìn qua cả người lập tức chấn động.

“Ta, Hàn Lăng, trong lòng luôn hận Thục phi, đã cùng với Nhị Cẩu mang tiểu hoàng tử tới Vân Tiêu đảo dìm chết hắn! Thục phi kiêu ngạo ghê tởm, ta muốn cho nàng nếm trải cảm giác mất mát, khiến cho nàng thống khổ, hối hận cả đời!”

Nhìn dấu ngón tay cái đỏ chói bắt mắt, Vi Phong cảm thấy lẫn lộn, đảo mắt nhìn về phía Thục phi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng thượng, Lăng chiêu nghi vừa rồi đã nhận nàng luôn oán hận thần thiếp, lại sợ Giác nhi sẽ uy hiếp địa vị trong tương lai nên dùng kế để đến gần Giác nhi. Nàng đối tốt với Giác nhi, thân thiết với Giác nhi mục đích là để hãm hại Giác nhi.” Thục phi than thở khóc lóc, nước mắt giàn dụa, “Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, báo thù cho Giác nhi.”

“Hoàng thượng, Lăng chiêu nghi lòng dạ độc ác, nếu tiếp tục lưu nàng lại, hậu cung sẽ không được an bình, thỉnh Hoàng thượng lập tức xử tử nàng!” Vân phi cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

“Không sai, lần này là tiểu hoàng tử, không biết lần sau sẽ là ai!”

“Một nữ nhân độc ác như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!”

Nhìn những nữ nhân trước mặt, lại nhìn tờ khai, Vi Phong cảm thấy đau đầu, lòng bấn loạn. Không được, hắn muốn đích thân hỏi cho rõ ràng, Lăng tuyệt đối không phải là hung thủ, dấu ngón tay cũng không phải của nàng.

Bàn tay to nắm chặt tờ khai, Vi Phong đẩy bọn Thục phi ra, cấp bách bước ra ngoài, vội vã chạy tới Thận Hình đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.