“Đại thúc, sao ngươi lại dừng lại?” Hàn Lăng vén màn xe lên hỏi.
“Cô nương xin chờ một lát, xe hình như có chút vấn đề.” Giọng phu xe vang lên rất to giữa không gian tĩnh lặng nơi hoang dã, lộ ra vẻ dị thường rõ ràng.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, Hàn Lăng xuống xe, chuẩn bị hưởng thụ cảnh tượng điền viên đẹp đẽ kia.
Trong lúc nàng đang say sưa giữa khung cảnh thiên nhiên thì bốn phía bỗng xôn xao, hơn mười cỗ xe ngựa đang điên cuồng lao đến.
“Xin hỏi, có chuyện gì vậy?” Lão phu xe vội vàng chạy lại chặn một chiếc hỏi.
“Quan phủ đang điều tra các xe, phàm là xe không nộp thuế đều phải thu giữ nộp lên trên!” Người nọ vội vã đáp lại một câu rồi tiếp tục giục ngựa đi tới.
Phu xe nghe xong thì sắc mặt đại biến, rất nhanh lấy từ thùng xe ra một cái bọc, vừa ném lại cho Hàn Lăng vừa nói xin lỗi: “Cô nương, xin lỗi, xe ta không có nộp thuế, không thể tiếp tục đi về phía trước.” Nói xong, hắn nhảy lên xe ngựa, quay đầu chạy mất.
“Đại thúc, không nộp thuế gì chứ, ngươi không thể đi nha! Uy!”
“Đi tiếp năm trăm dặm là đến Vĩnh Châu thành, ngươi vào trong thành thuê xe khác nhé.”
Này… chuyện gì xảy ra thế! Nhìn chiếc xe ngựa chạy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất giữa cuồn cuộn cát bụi, Hàn Lăng tức giận giậm chân bình bịch. Không nghĩ tới ở cổ đại cũng có “xe gà rừng”, bản thân lại không may dính ngay phải nó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, nàng nhặt lên cái bọc trên đất rồi đi dọc theo đường lớn, bất đắc dĩ rảo bước tiến lên. Ước chừng đi nửa canh giờ, rốt cục cũng tiến vào Vĩnh Châu thành.
Nơi này về độ phồn hoa thì kém kinh thành nhưng quả thực cũng không tệ. Nhìn đường phố huyên náo, Hàn Lăng lại nhớ đến lần trước theo Cảnh Thương ra cung, nội tâm lại đau thắt lại. Sau đó, nàng lại nghĩ đến Cốc Thu, nàng đã rời khỏi kinh thành bảy ngày, Hoàng thượng biết mình chạy trốn, không biết có giáng tội Cốc Thu không?
Hoàng cung đã không thể trở về, trước mắt chỉ có cách thuê một cỗ xe ngựa đi Doanh Châu, chờ Cốc Thu đến.
Từ giữa đám người không ngừng qua lại, Hàn Lăng tùy ý chặn lại một người, lễ phép hỏi: “Vị… đại thúc này, xin hỏi có nơi nào cho thuê xe ngựa không?”
Người nọ thoáng đánh giá qua Hàn Lăng rồi cười nói: “Cô nương mới đến thành này phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cô nương đi dọc theo con đường này về phía trước, đến đầu phố thứ hai thì rẽ phải, sau đó rẽ trái, sau đó lại rẽ phải…” Người nọ vừa nói, thừa lúc Hàn Lăng không để ý liền đoạt lấy bao quần áo trên vai nàng, nhanh chân bỏ chạy.
Lúc Hàn Lăng hoàn hồn lại thì người nọ đã chạy xa hơn mười mét, nàng vừa chạy theo vừa hô: “Kẻ cướp, đừng có chạy, trả lại đồ cho ta, cướp, cướp!”
Hàn Lăng đuổi theo tên cướp tới cùng, thấy hắn lủi vào một gian phòng thì cũng không chút do dự chạy vào theo. Tuy nhiên vào đến nơi thì không thấy bóng dáng kẻ đó đâu.
Sau khi định thần lại, Hàn Lăng kinh hoảng khi thấy một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau ở hành lang, trên mặt người nam treo một nụ cười tục tĩu, còn người nữ thì tận hiển vẻ dụ dỗ cùng diêm dúa lẳng lơ. Đặc biệt, những kẻ này phảng phất giống như hổ đói, cùng nhìn chăm chú vào nhau. Trong lòng cũng sinh ác cảm, Hàn Lăng trợn mắt nhìn bọn họ.
Ác cảm qua đi, Hàn Lăng bắt đầu đầy một bụng nghi ngờ, chần chừ đi về phía trước, qua một gian phòng khác thì bị một đoạn đối thoại hấp dẫn, không khỏi áp tai lắng nghe.
Đang mải nghe thì cửa phòng đột ngột mở ra, bên trong như thổi ra một luồng gió, nàng chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, sau đó bị người ta xách lên. Đợi đến lúc hoàn hồn lại thì Hàn Lăng phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn, đập vào mắt chính là một khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mắt xếch dài nhỏ sáng như sao, sống mũi cao cao, thân hình thon dài mặc y phục màu lam, trông lại càng cao.
Nhìn sang tên nam tử bên cạnh hắn, ít tuổi hơn, trán nhỏ mượt mà, lông mi dày mà dài, mắt phượng đen nhánh, cái mũi thanh tú, đôi môi không điểm mà hồng, trên người là một bộ nam trang xanh da trời, với thái độ thẹn thùng của hắn, nếu như không nhìn thấy cái yết hầu nhô lên ở cổ thì còn tưởng rằng là tiểu thư nhà ai giả nam trang chứ.
Nhìn bọn họ, Hàn Lăng lại nhớ lại đoạn hội thoại lúc nãy, thoáng chốc trợn mắt há mồm. Trời ạ, ở cổ đại này cũng có… gay!
“Nói, hắn trả ngươi bao nhiêu tiền để ngươi theo dõi ta?” nam tử áo lam mãnh liệt nắm lấy cổ Hàn Lăng, hung ác hỏi.
“Ta…” Cái gì bao nhiêu tiền? Tên này là ai? Hàn Lăng thống khổ nhíu mày, thừa dịp hắn lơ đãng buông lỏng tay, vội vàng nói: “Xin lỗi, ta nhất thời tò mò mới nghe lén ngươi, tuyệt không có ác ý!”
“Nói mau…” Nam tử một lần nữa thít tay.
“Ta thật sự không biết ngươi muốn hỏi cái gì… Vừa nãy trên đường ta bị cướp đồ nên đuổi theo tên cướp tới đây”
Thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng lộ ra thần sắc thống khổ, tâm của nam tử phảng phất như bị đánh trúng; nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh, không hề có một chút dấu hiệu nói dối nào kia, hắn không tự chủ được thả nàng ra.
Hàn Lăng ho khụ khụ vài cái, không ngừng hít thở.
“Ngươi nói ngươi bị người ta cướp đồ?” Nam tử lại nói, nhưng lần này giọng điệu nhu hòa đi rất nhiều.
“Ân! Ta… ta vào thành này… muốn thuê một cỗ xe ngựa đi Doanh Châu, nhưng không may bị cướp, bao nhiêu lộ phí, quần áo đều bị mất cả rồi.” Nhớ ra thời gian sau này không biết phải làm thế nào, khuôn mặt Hàn Lăng lộ ra vẻ sầu bi cùng lo lắng.
Đôi mắt nam tử không ngừng chuyển động, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Hợp tác với ta, ta sẽ cho ngươi lộ phí.”
“Hợp tác? Hợp tác cái gì?” Hàn Lăng dần dần khôi phục.
“Thành thân với ta!”
“Chuyện cười!” Hàn lăng lập tức cự tuyệt.
“Giả thành thân! Kết hôn trong vòng một năm. Ta sẽ viết hưu thư cho ngươi trước. Khi kỳ hạn đến, ngươi có thể tùy ý rời đi! Ta trả cho ngươi một ngàn lượng bạc!”
“Công tử!” Hốt nhiên, “tiểu thụ” kia sợ hãi kêu lên một câu.
“Nam tử áo lam vung tay lên, tiếp tục nhìn chăm chú vào Hàn Lăng, “Thế nào?”
“Ngươi… ý của ngươi là, chúng ta là một đôi vợ chồng hữu danh vô thực? Chúng ta ngủ riêng phòng?”
“Không sai! Nhưng để tránh người khác hoài nghi, chúng ta không thể phân phòng ngủ. Tuy nhiên, ta sẽ đặt thêm một chiếc phản trong phòng, ngươi ngủ trên giường, ta dùng phản.”
“Tại sao? Tại sao lại chọn ta? Chúng ta vừa mới quen biết, huống hồ, ngươi làm như vậy có mục đích gì?” Hàn Lăng nghi vấn.
Bởi vì… Bởi vì… Nam tử nhìn chăm chú vào nàng, không tài nào trả lời được. Kỳ thật, chính hắn cũng không rõ ràng lắm, tại sao đối với một nữ tử chưa từng gặp mặt lại có thể mạo hiểm mua bán. Chỉ cảm thấy là có thể tin nàng được! Trên đời này, cũng không thể tìm được ai thích hợp hơn nàng.
“Ta tạm thời không thể nói nguyên nhân cho ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.” Liếc mắt nhìn sang nam tử mặc đồ xanh da trời, hắn tiếp tục nói: “Càng sẽ không xâm phạm ngươi, bởi vì ta không có hứng thú với ngươi!”
Biết rõ là hắn đồng tính luyến ái, Hàn Lăng vẫn cảm thấy vài phần không vui. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có nam nhân nói không hứng thú với nàng ngay trước mặt nàng.
“Thế nào?”
Thế nào? Mình sẽ đáp ứng sao? Đánh giá nam nhân trước mắt, Hàn Lăng tư lự mãi, bỗng phát giác trên người hắn mơ hồ lộ ra đau thương, nàng tự nhiên lại gật đầu.
o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)
Hoàng cung.
Dụ Loan điện nguy nga lộng lẫy, hào khí ngưng trọng mà yên lặng. Vi Phong tựa người vào lưng ghế, nghe đại thần bẩm tấu: “Hoàng thượng, Vưu gia là mễ thương (thương gia buôn gạo) lớn nhất Giang Nam, hai phần ba quân lương của triều đình là do bọn họ cung cấp. Hôm nay Vưu gia huynh đệ vì tranh đoạt vị trí quản sự thương hội mà đấu đá lẫn nhau, chẳng những gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh tế Giang Nam mà còn làm trễ cả kỳ hạn nộp quân lương.
“Các ái khanh thấy thế nào?” Vi Phong vẫn không một chút để ý.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, kinh tế Giang Nam bị ảnh hưởng là việc nhỏ, thiếu quân lương là việc lớn, đến khi hai nước giao tranh, một khi lương thực không đủ tất sẽ dẫn đến nhiễu loạn sĩ khí.” Binh bộ thượng thư Trương Văn Trùng nêu ra nguy hại.
“Không sai, việc này không thể bỏ qua, khẩn cầu Hoàng thượng coi trọng.” Hữu thừa tướng Lý Ánh Hòa cũng nói.
“Hoàng thượng, vi thần cho rằng, trước an bài Khâm sai đại thần đi Giang Nam trước để bình ổn chuyện này, để tất cả có thể sớm khôi phục bình thường.” Lễ bộ thượng thư Trương Minh cũng lo lắng.
“Khẩn cầu Hoàng thượng phái khâm sai đại thần đi bình ổn nội loạn Vưu gia.” Sau đó, các triều thần khác nhất tề khom người hô lớn.
Vi Phong bình tĩnh nhìn bọn họ, cũng không nói gì. Một lúc sau thì tuyên bố bãi triều.
Ra khỏi Dụ Loan điện, hắn không lập tức hồi Dụ Nhân cung mà đi tới Cúc Lăng các. Nơi này lạnh lùng thanh vắng, không có một bóng người, nơi nơi một mảnh cô tịch.
Đã hơn một tháng rồi, trừ… mấy ngày đầu còn có tin tức của nàng, sau lại bặt vô âm tín. Vào ngày thứ bảy nàng ra cung, “Phong” đã gặp phải tập kích ngoài ý muốn nên mất dấu nàng. Chẳng lẽ đó là thiên ý? Nhất định bắt hắn mất nàng?
Không biết đã từ bao giờ hắn có thói quen tới nơi này, mượn từng cọng cây ngọn cỏ để tư niệm mỗi tiếng cười, mỗi cái nhăn mày của nàng.
Dĩ vãng, vì nhu cầu phát tiết, hắn cơ hồ hàng đêm đều tuyên người thị tẩm. Nhưng hiện tại, hắn thường xuyên mượn cớ công vụ bận rộn để tránh né các nàng. Tính từ lần trước, hình như đã năm ngày hắn không phát tiết dục vọng rồi.
Nhìn những cái tên trong danh sách, hắn không khơi lên được một chút hứng thú. Câu mà Hàn Lăng từng nói thi thoảng lại vọng lại tai hắn, “Việc… này phải làm cùng với người yêu thì mới có cảm giác.”
Nằm trên chiếc giường lớn trống rỗng, hắn cố gắng nhớ lại lần duy nhất cưng chiều nàng, đáng tiếc đầu óc trống rỗng. Có khi cũng không khỏi hối hận, vì sao lúc đầu không cưng chiều nàng nhiều nhiều, như vậy, cũng không đến mức mỗi lần nhớ lại lại trở nên phiền muộn.
“Lăng Lăng, ngươi cuối cùng đã đi đâu? Tiễn Cẩm Hoành không thẳng thắn với trẫm đúng không? Hay là ngươi thực sự mất tích?” Vi Phong đau thương ngẩng đầu, buồn bã nhìn lên, hốt nhiên một cánh hoàng oanh vụt qua đỉnh đầu hắn, hướng tới phương nam.
Phía nam? Phía nam… Khâm sai đại thần… Vi Phong thấp giọng nỉ non, đáy lòng tựa hồ đã quyết định.