“Ti Thải, nô tỳ biết tội!” Trở lại Ti Thải phường, Hàn Lăng cùng Cốc Thu quỳ xuống trước mặt Ti Thải, bẩm báo lại chuyện vừa xảy ra ở yến hội.
Trong mắt Ti Thải hiện lên một tia nhảy nhót, nhưng biến mất rất nhanh, lãnh đạm nói: “Hiện tại, ba người được Hoàng thượng sủng ái nhất là Thục phi, Lam phi và Vân phi. Gia đình Thục phi rất có ảnh hưởng ở Hình bộ, lại hạ sinh được tiểu hoàng tử nên địa vị rất cao. Phụ thân của Lam phi lúc đầu là tả thừa tướng, sau cáo lão để con trai là Vương Cảnh Thương kế nhiệm – hiện tại đã là nhất phẩm Đại học sĩ. Lam phi xinh đẹp, biết đạo lí đối nhân xử thế, cũng được Hoàng thượng sủng ái. Còn như Vân phi lai lịch lớn nhất, có thúc phụ là Binh Bộ Thượng Thư, đường ca là Lễ Bộ Thượng Thư, đường đệ là Công Bộ Thị Lang, mẫu thân là di nương của Hoàng thượng, đạt được thánh sủng cũng không có gì lạ.”
Thì ra là thế! Khó trách vừa rồi hai người không ai nhường ai, đối chọi gay gắt. Nguyên lai đều là do bản thân được sủng ái. Hàn Lăng yên lặng cảm thán.
“Bổn ti sở dĩ nói cho các ngươi những điều này là hy vọng các ngươi hiểu rõ để tương lai có thể tùy hoàn cảnh mà hành sự. Còn như các phi tần khác, dẫn đầu tạm thời có Lý quý nhân, Hoa tần, Dung tần, Lục tần. Còn lại thì đều như nhau.” (cứ như thế vận hội Olympic ý nhỉ ?)
“Ti Thải, nô tỳ cả gan hỏi một câu. Có chuyện này nô tỳ không hiểu rõ. Nếu yến hội chiều nay quan trọng như vậy, vì sao người không để các tỷ muội đã quen việc đi?”
Ti Thải vừa nghe ánh mắt sắc sắt lại. Kỳ thật, trải qua nhiều năm nàng đã có thể biết trước chiều nay nhất định có chuyện, bất kể là phái ai đi, kết quả đều như nhau.
Huống hồ, nàng phái Hàn Lăng đi, kỳ thật còn có tư tâm.
Ở chốn hoàng cung ngươi lừa ta gạt này, chẳng những phi tần tranh đấu mà cả cung nữ cũng phải đấu tranh. Trải qua mấy ngày quan sát, nàng thấy Hàn Lăng quả thật có khả năng thiên phú về chuyện phối trang phục, cho nên nhất định phải lưu nàng lại, giúp mình làm tốt việc ở Ti Thải phường, làm cho mình hãnh diện trước mặt các nữ quan khác.
Mặt khác, bằng vào dung mạo tuyệt mỹ và khí chất của Hàn Lăng, khả năng được Hoàng đế nhìn trúng là rất cao. Tuy nói rằng phi tần đều phải có huyết thống cao quý, nhưng chỉ cần hoàng đế thích thì cung nữ cũng có thể vịt bầu hóa thiên nga (nguyên tác : ma tước biến phượng hoàng). Đó cũng là lý do chiều nay nàng phân phó Hàn Lăng mang đồ đi tặng, nếu để các phi tần cảm thấy áp lực, cơ hội để Hàn Lăng sống ở Ti Thải phường càng lớn.
Những điều này đều là tính toán của Ti Thải, nàng đương nhiên sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết, bao gồm cả Hàn Lăng!
“Muộn rồi, các ngươi cũng đã mệt, có chuyện gì mai nói.” Ti Thải đứng dậy đi về phòng mình.
Hàn Lăng và Cốc Thu cũng đứng lên, mệt mỏi trở về phòng.
Được Ti Thải cho phép, mấy ngày nay Hàn Lăng cũng không phải làm việc gì khác, chỉ có trách nhiệm sửa sang tuyết phưởng lễ phục cho hoàn hảo. Nàng nghĩ ra một cách: cắt bỏ gấu váy đã bị hỏng, may thế vào đó một đường viền hoa.
“Lăng, ngươi thật thông minh!” Cốc Thu nhân lúc rảnh rỗi ghé về tẩm phòng xem Hàn Lăng làm việc.
“May mắn là trong hoàng cung vải gì cũng có, nếu không ta thật không biết làm thế nào.” Hàn Lăng vừa may viền váy vừa cười.
Nhớ lại chuyện đó, Cốc Thu mếu máo: “Rõ ràng không phải lỗi của chúng ta, lại bắt chúng ta chịu hậu quả.”
“Hoàng cung là như vậy mà, chúng ta chỉ là hạ nhân, khó tránh khỏi trở thành vật hy sinh cho người khác tranh đấu.” Hai ngày này, nàng còn tưởng sẽ có vài phi tần đến phá hỏng lễ phục, không ngờ tất cả rất yên ắng. Có lẽ các nàng không tin vào năng lực của mình.
“Thật không hiểu Hoàng thượng thế nào mà lại không nói ra được một lời công đạo!” Cốc Thu tức giận.
“Ha hả, ai biết được!” Hàn Lăng vô tâm đáp.
“Bất quá, Lăng, ngươi biết không, Hoàng thượng thật là tuổi trẻ anh tuấn nha.”
Vậy sao? Hàn Lăng nhún vai. Lúc ấy tình huống nguy cấp, nàng căn bản không nhìn thấy Hoàng thượng trông thế nào, chỉ nghe tiếng nói có điểm trầm thấp, có điểm hùng hậu, có điểm từ tính.
“Úc, ta đi làm việc đã.” Ý thức được bản thân đã ở lại quá lâu, Cốc Thu vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng, Hàn Lăng lắc đầu cười khổ, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào may vá, sau nửa canh giờ rốt cục cũng xong. Sửa sang lại xong, nàng dè dặt ôm bộ lễ phục theo Diệu Vân đi tới cung điện của Lam phi.
—
Lam Chiếu cung thật đồ sộ, cao quý thanh lịch, xa hoa lộng lẫy. Lam phi quý khí bức người ở trong cung điện xa hoa này thực là rất phù hợp.
“Hoàng thượng giá lâm!” Đột nhiên, truyền đến một âm thanh lanh lảnh, rồi một bóng dáng cao lớn bước vào trong điện.
Lam phi lập tức đứng dậy, hoan hỉ chạy vội tới nam nhân trước mặt, kích động nói: “Hoàng thượng, sao người lại đến đây?”
Vị Phong bạc môi nhếch lên: “Ái phi không hoan nghênh trẫm đến?”
“Không, đương nhiên không phải! Chỉ là, theo “truyền thống” (nôm na là theo thời khóa biểu, thời gian biểu đấy ạ), Hoàng thượng hôm nay cần phải đến Vân hoa cung.”
“Phải đi? Vậy trẫm nghĩ là đã đi nhầm đường rồi, trấm quay lại vậy!” Vi Phong nhíu mày, toan xoay người rời đi.
“Hoàng thượng…” Lam phi nhanh chóng ôm cánh tay hắn, môi anh đào khẽ mở: “Hoàng thượng, người còn chưa dùng cơm trưa? Vậy thì để thần thiếp bồi người ăn?”
“Cũng được!”
“Người đâu, mau thông báo cho ngự phòng, nói Hoàng thượng buổi trưa dùng bữa ở đây!” Lam phi khẩn trương ra lệnh, giọng điệu lộ vẻ hưng phấn cùng đắc ý.
Rồi, nàng đưa Vi Phong tới giường.
—
Đúng lúc đó Hàn Lăng tiến vào đại điện nhìn thấy, không ngờ ở cổ đại lại gặp cảnh này, nàng trợn mắt nhìn hai người, không biết làm sao.
Một hồi, Vi Phong đứng lên, xoay người lại nhìn thấy Hàn Lăng, ánh mắt thoáng giật mình rồi trầm ngâm không nói.
Lam phi cũng ngồi dậy, nhìn thấy Hàn Lăng không hiểu sao trong lòng sinh ác cảm hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Hàn Lăng lấy lại bình tĩnh, tay hơi giơ lên: “Đã hết kỳ hạn ba ngày, nô tỳ mang lễ phục tới trả nương nương.”
Lam phi thoáng run rẩy, nói: “Mang lại đây!”
“Vâng!” Hàn Lăng chậm rãi đi tới, hai tay dâng lên bộ lễ phục.
Lam phi nhận lấy, nhìn không thấy phần gấu váy bị bẩn đâu, chỉ thấy lớp ren trắng bạc mềm mại, lễ phục được phối hợp vô cùng đặc biệt, nàng chưa từng được nhìn thấy một bộ xiêm y nào đẹp như vậy. Nàng vội trình lên Vi Phong, nũng nịu nói: “Hoàng thượng, người thấy như vậy có đẹp hơn trước kia không?”
Vi Phong quan sát, con ngươi đen thâm thúy hiện lên một tia kinh ngạc, tiện đà nhìn về phía Hàn Lăng.
Hàn Lăng lập tức cúi đầu, tránh né không nhìn hắn.
“Ngươi cũng thật sự có tài, bổn cung quyết định sau này trang phục của bổn cung sẽ giao cho ngươi làm. Bổn cung muốn mỗi bộ y phục không giống người thường.”, giọng điệu chứa đựng ý tứ không chấp nhận lời từ chối.
“Ngươi có thể đi!” Lam phi khó có được cơ hội cùng với Vi Phong một chỗ nên không muốn để người khác phá đám.
“Nô tỳ xin cáo lui!” Hàn Lăng hướng hai người hành lễ rồi cúi đầu đi ra đại điện.
Hít thở không khí thanh tân bên ngoài, tâm trạng thấp thỏm bất an của Hàn Lăng mới từ từ giảm xuống. Vừa rồi ở trong điện không khí phi thường quái dị làm nàng cảm thấy không tự nhiên, nàng cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng bắn về phía mình, làm nàng không dám nhìn lại.
“Hải!” trong không khí bỗng vang lên một âm thanh ôn nhu.
Hàn Lăng rúng động, khi nhìn rõ người vừa nói, tâm trạng sợ hãi biến mất, nàng mỉm cười hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Vương đại nhân!”
“Mau đứng lên, không cần đa lễ.”
“Đa tạ đại nhân!” Hàn Lăng đứng thẳng người, định rời đi nhưng lại sợ đắc tội nên vẫn đứng yên.
“Mỗi lần gặp ngươi, ta luôn thấy ngươi cúi đầu.” Thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Hàn Lăng, Vương Cảnh Thương nhẹ nhàng nói: “Ở trước mặt ta, ngươi có thể nhìn thẳng mà nói chuyện.”
Hàn Lăng không tự chủ ngẩng đầu lên, đến giờ mới nhìn rõ diện mạo Vương Cảnh Thương. Ngũ quan anh tuấn, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức nho nhã, bộ dáng thoải mái làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
Vương Cảnh Thương dưới ánh mặt trời âm thầm quan sát Hàn Lăng. Ngũ quan đặc biệt xuất sắc, ở nàng có một loại khí chất đặc biệt không hề giống những nữ tử hắn từng gặp. Nàng tạo cho người khác một cảm giác xuất trần thoát tục. Khuôn mặt điềm tĩnh, thanh nhã của nàng làm cho lòng hắn rung động.
“Nô tỳ còn chưa có cơ hội cảm tạ ơn cứu mạng của Vương đại nhân.”
“Đó chỉ là việc nhỏ, hà tất phải nói đến. Ta lúc đó cũng chỉ nói sự thật mà thôi.” Vương Cảnh Thương nhìn Hàn Lăng không chớp mắt.
Hàn Lăng cúi đầu, không biết phải nói gì cho phải.
Hai người cứ đứng như vậy, mãi đến khi có một thanh âm cất lên: “Vương đại nhân!”
Cảm giác được ánh mắt của viên thái giám, Hàn Lăng vội vàng cáo biệt: “Vương đại nhân, nô tỳ còn việc, nô tỳ xin cáo lui trước!” Nói xong không đợi Vương Cảnh Thương phản ứng liền bước nhanh rời đi.
Vương Cảnh Thương chăm chú nhìn bóng lưng nàng, mãi đến khi nàng biến mất ở khúc quanh mới thu hồi tầm mắt, xoay người hướng Lam Chiếu cung đi tới.