Một Đêm Ân Sủng

Chương 54: “hạnh phúc”



"Nào, ăn đào đi!”

Hàn Lăng quay đầu lại nhìn thấy một quả đào căng mọng đỏ hồng thì ngạc nhiên hỏi: “Ở đâu ra vậy?”

Vi Phong chỉ về phía trước, “Nhân lúc ngươi ngắm cảnh thiên nhiên ta liền đi quanh một chút thì tìm thấy một cây đào có quả.”

Hàn Lăng nhận quả đào từ tay hắn, dùng chéo áo lau khô rồi cắn một miếng, vị ngọt ngào, hương thơm mê người, tâm tình cũng thật thoải mái mà kêu lên, “Quá ngon!”

Đào Nguyên thôn thật xứng đáng với cái tên của nó. Nơi này an bình tường cùng, nơi nơi lan tỏa hương hoa và tiếng chim ca hót, khắp chốn tràn ngập màu xanh của trăm loại hoa cỏ, đúng là thế ngoại đào nguyên. Cho dù con người có bao nhiêu khổ sở phiền não, đến đây rồi sẽ thoát khỏi buồn lo thế tục.

Tối qua nàng không biết thế nào mà lại đáp ứng yêu cầu của hắn, thế cho nên sáng sớm hôm nay đã bị hắn kéo tới nơi sơn dã yên ắng này.

“Quần sơn tủng thúy, thôn thụ Hàm Yên, ruộng vườn ngang dọc, nhà cửa nối tiếp, hoa cỏ rực rỡ, cây cối tốt tươi, đúng là một cảnh tượng điền viên xinh đẹp tuyệt trần!” Vi Phong quét mắt ra xa bao quát tất cả rồi nhẹ thốt.

Hàn lăng nghe xong, tức thời sửng sốt, những lời này hình như đã nghe qua ở đâu rồi.

“Đi, ta đưa ngươi đi xem hoa đào.” Vi Phong đột nhiên kéo tay nàng.

Hàn lăng hoàn hồn, theo bản năng giãy dụa thoáng cái.

“Xin lỗi, ta…” khuôn mặt tuấn tú của Vi Phong lập tức ảm đạm.

Hàn Lăng thấy thế thì đình chỉ giãy dụa, “Là ta không đúng, rõ ràng đã đáp ứng ngươi. Chúng ta đi thôi.”

Trong mắt Vi Phong hiện lên vẻ mừng thầm, nhẹ nhàng dắt nàng cùng đi tới một gốc đào.

Nhìn lên những đóa hoa đào sáng lạn mỹ lệ, Hàn Lăng lại thốt lên liên tục, thật đẹp, thật sự là rất đẹp.

“Giờ đã qua mùa hoa đào, sao đào nơi này vẫn còn nở như vậy?”

“Đào Nguyên thôn, nói không chừng đào ở đây quanh năm nở rộ.” Vi Phong giơ tay hái xuống một đóa đào thật đẹp cài lên tóc nàng.

Hàn Lăng lại lần nữa chấn động, hắn thực sự đối đãi nàng như với bạn gái sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hân hoan, bộ dáng say mê của hắn, nàng thực không đành lòng ngăn cản hành động tình nhân mập mờ này.

“Sao ngươi lại có khuôn mặt này!” Hốt nhiên, nàng thấp giọng tả oán một câu.

“Ân? Ngươi nói gì?”

“Ách, không có việc gì.”

“Vưu phu nhân, Vưu phu nhân…” Đúng lúc này, một tiếng kêu từ xa vọng lại.

Hàn Lăng vội vàng rút tay ra khỏi tay Vi Phong, chào hỏi, “Bác Vương!”

“Các hương thân bắt đầu thu hoạch thóc, các ngươi có muốn … xem một chút không?”

“Được!” Hàn Lăng mỉm cười gật đầu, đi theo bà về phía trước, Vi Phong cũng vội vàng đuổi theo.

Trên ruộng lúa một mảnh náo nhiệt xôn xao. Thôn dân đầu đội nón cỏ, tay cầm lưỡi hái vô cùng bận rộn. Nhìn thấy Hàn Lăng đến họ nhao nhao chào hỏi.

Trên khuôn mặt Hàn Lăng tràn ngập nụ cười cảm kích, Vi Phong đã sớm tìm ra một chỗ râm mát giúp nàng ngồi xuống.

Hàn Lăng đang lúc hăng hái dạt dào nhìn thôn dân làm việc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ca thanh thúy ngọt ngào thong thả truyền tới, sau đó một hoàng y nữ tử trẻ tuổi đi tới.

Mái tóc đen tuyền mềm mại phía sau, trên tóc cài một bông hoa tường vi càng làm tăng thêm một phần xinh đẹp cùng thuần mỹ. Da thịt trắng như tuyết, mịn màng bóng bẩy; đôi mắt như thu thủy, ánh mắt mờ mờ ảo ảo hiện lên một cỗ linh khí, đôi môi anh đào không điểm mà hồng, cả khuôn mặt không có bất cứ gì tân trang mà vẫn hiển lộ vẻ tuyệt thế mê người, không nhiễm bụi trần thế tục.

Đúng là một tuyệt thế mỹ nữ, nghiêng nước nghiêng thành, xuất trần thoát tục! Hàn Lăng đã nhìn quen các mỹ nữ lòe loẹt chốn hậu cung, giờ đây không khỏi ngây dại ngắm nhìn.

Lúc đi qua trước mặt Hàn Lăng, nàng kia đột nhiên dừng lại, đôi mắt trong veo như nước hồ ngây thơ nhìn, đánh giá Hàn Lăng, lúc tầm mắt chuyển hướng đến Vi Phong thì trên mặt lập tức hiện lên mấy phần thẹn thùng.

“Mộc Tường Vi tiểu thư, hôm nay không ở nhà chăm tằm sao?” Bác Vương nói.

Nữ tử thản nhiên cười một tiếng, đôi môi anh đào hé mở, tiếng nói như hoàng oanh thấm vào ruột gan: “Hôm nay tằm trên đỉnh núi sẽ xuất thế, ta muốn đi dẫn nó trở về.” Nói xong, nàng bước đi. Trước khi rời đi còn ngoái đầu lại nhìn Vi Phong.

“Bác Vương, cô gái kia là ai vậy?” Nhìn bóng lưng thướt tha yểu điệu, Hàn Lăng không khỏi tò mò.

“Đó là Mộc Tường Vi, con gái của trưởng thôn, là cô gái xinh đẹp nhất Đào Nguyên thôn chúng ta.” Thấy Hàn Lăng hăng hái bừng bừng, bác Vương tiếp tục giới thiệu, “Mộc Tường Vi tiểu thư năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, từ nhỏ đã thích nuôi tằm, cả ngày làm bạn với tằm, bình thường rất ít khi ra ngoài. Tằm do nàng nuôi chính là đệ nhất tằm trên toàn thiên hạ, nhả ra loại tơ rực rỡ nhu hòa, nhẵn nhụi mềm mại, trơn láng mà vẫn đủ dai, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.”

Ngữ khí của bác Vương lộ ra nồng đậm vẻ khâm phục cùng tán thưởng. Bà cầm lấy bao tải, một lần nữa đi về phía ruộng.

Hàn Lăng nghe xong lại nhớ lại khuôn mặt mỹ lệ những cô gái Miêu tộc, các nàng cũng là những tay nuôi tằm hảo hạng. Kết quả là, nàng rất hứng thú với Mộc Tường Vi, trong lòng thậm chí nảy ra ý muốn đi xem chỗ nàng nuôi tằm.

“Mau ngồi xuống đi, chỉ là nuôi tằm mà thôi, có gì phải ngạc nhiên.” Thấy nàng cứ đứng mãi dưới nắng, Vi Phong lo lắng.

“Ngươi thì biết cái gì!” Hàn Lăng liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy mỏi mệt, định ngồi xuống, nhưng chỉ mới bước được hai bước thân thể đã nghiêng đi.

Vi Phong kịp thời đỡ lấy nàng, “Chúng ta trở về thôi, ngươi chắc là lại đói bụng rồi, thóc đã có thôn dân thu hoạch, ngươi ở đây cũng không giúp được gì.”

Hắn nói xong, Hàn Lăng cũng thấy đói, vì vậy lớn tiếng từ biệt thôn dân.

Vi Phong đưa Hàn Lăng trở lại nhà bác Vương.

“Nào, ăn bát cháo đi.” Vi Phong bưng lên một bát cháo kê vừa mới nấu xong vào phòng Hàn Lăng.

Phụ nữ có thai rất dễ đói, nhin bát cháo kê nóng hổi, Hàn Lăng không thể chờ đợi được múc một thìa, nhưng vừa đưa vào miệng thì lập tức phun ra.

“Sao vậy? Nóng quá à?”

“Không phải nóng, mà là rất khó ăn!” Hàn Lăng nhăn mặt, dùng thìa đảo bát cháo lên nói, “Ngươi nhìn xem, đa phần vẫn còn là gạo, số còn lại thì lại nát, ngươi… ngươi làm thế nào thế!”

“Đừng tức giận, ta đi nấu lại.” Vi Phong lau khóe miệng nàng rồi bưng bát đi ra ngoài. Ước chừng sau khoảng một chung trà, lại đi đến.

Hàn Lăng sau khi nếm vẫn không hài lòng, hắn không thể làm gì khác hơn là làm lại một lần nữa.

Đến lần thứ ba, vẫn không thể nuốt nổi, Hàn Lăng bị đói phát giận quát lên, “Ngươi thật vô dụng, ngay cả cháo cũng không biết nấu!”

“Ta…” Nhìn bát cháo trong tay, lòng Vi Phong dâng lên một cảm thấy một cảm giác thất bại, nghĩ lại ngày trước đánh cả thiên hạ cũng không cảm thấy mệt mỏi, hôm nay lại bị một bát cháo làm khó.

“Ngươi đi ra ngoài!” Phụ nữ có thai – tính tình cũng vội vàng xao động.

“Ngoan, đừng nóng giận, nếu không ngươi cứ cố ăn một chút. Bác Vương sẽ về làm cơm cho chúng ta.”

“Ta không cần cháo, ta sẽ ăn cơm.” Hàn Lăng ra dáng tiểu bá vương không nói đạo lý.

“Cũng được, ta đi gọi bác Vương trở về.” Vi phong bất đắc dĩ, ủ rũ đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Hàn Lăng mãnh liệt gọi lại hắn, tức giận từ từ biến mất, “Ta tự làm.”

“Một mình ngươi làm…”

“Yên tâm, việc đó ta có thể ứng phó được.” Thấy hắn đầu đầy mồ hôi, chóp mũi và mặt dính muội than đen tuyền, thì nghĩ hắn đã vì bát cháo này mà chịu không ít khổ, nội tâm Hàn Lăng một hồi áy này, lúng ta lúng túng nói, “Xin lỗi! Vừa rồi ta không cố ý nói vậy, chỉ tại, chỉ tại…”

“Ta hiểu! Đi, ta đưa ngươi đến phòng ăn.” Những ủy khuất trong lòng Vi Phong khi nãy cũng vì những lời này của nàng mà tiêu tán không thấy bóng dáng. Hắn lại khôi phục tự tin!

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Trên cái sân trống trải, hỏa quang lòe lòe, chiêng trống rộn ràng. Một đám nam nữ trẻ tuổi ngồi trên chiếu làm thành một vòng tròn lớn, trên mặt họ lộ vẻ sung sướng hân hoan.

Hàn Lăng con ngươi đen sáng như sao đêm, hưng phấn ngạc nhiên nhìn những đôi nam nữ đang vui sướng hoa chân múa tay, nội tâm rung động. Nàng rất hay xem các tiết mục này trên TV, không ngờ hôm nay lại được nhìn tận mắt.

Sau khi ở Đào Nguyên thôn ba ngày, chiều nay chính là lúc chúc mừng vụ thu hoạch của thôn, sau khi được bác Vương cho biết, nàng hưng phấn tham gia vũ hội, Vi Phong đương nhiên cũng theo tới.

Đột nhiên, một bóng đen đi tới trước mặt Hàn lăng, chặn tầm mắt nàng.

Hàn Lăng ngẩng mặt lên, chỉ thấy một người trẻ tuổi anh tuấn đang vươn tay trái về phía nàng, thân thể cúi xuống, cười dài nhìn nàng.

Chẳng lẽ hắn mời mình nhảy? Hàn Lăng đang phỏng đoán thì bốn phía liền vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ, người nào người nấy mặt mày vui vẻ nhìn nàng, tựa hồ khích lệ cùng chờ mong nàng nhận lời mời của nam tử đó.

Hàn Lăng cười cười, đứng lên, đưa tay phải đặt lên tay của nam tử, cùng hắn đi vào giữa sân. Nàng hồn nhiên không biết ở phía sau nàng, khuôn mặt trắng nõn của Vi Phong đã dần chuyển thành xanh mét.

“Vương công tử…” Hàn Lăng đi rồi, một tiểu cô nương trong trang phục màu vàng đi tới trước mặt Vi Phong, xấu hổ vươn tay phải về phía hắn.

Vi Phong hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, không phản ứng gì, hai mắt lại như cũ vững vàng nhìn thẳng về phía Hàn Lăng đang nhảy múa.

Khuôn mặt kiều mỵ của tiểu cô nương trong nháy mắt đỏ lựng, thương tâm mà phẫn hận trợn mắt nhìn Vi Phong, sau đó bỏ đi.

Vi Phong thì một mực yên lặng nhìn nhân nhi đang nhảy múa trước mặt, trong lòng ngày càng phiền muộn, cuối cùng, hắn đứng dậy, nén giận rời đi.

Đám người tiếp tục nhảy múa, hoan hô, không hề lưu ý đến sự vắng mặt của Vi Phong.

Bởi vì nghĩ đến thai nhi, Hàn Lăng không dám hoạt động mạnh nhiều, chỉ là nhẹ nhàng vũ động hai chân, nhún nhẩy theo tiết tấu. Hốt nhiên, nàng thấy một hoàng y nữ tử xuất hiện trước mắt, là Mộc Tường Vi! Nàng không khỏi mỉm cười với nàng.

Nhưng Mộc Tường Vi không thèm lý đến nàng, chỉ như có điều suy nghĩ, trong mắt tựa hồ lóe lên một tia ghen ghét.

Ước chừng nửa canh giờ sau, vũ hội kết thúc, Hàn Lăng trở lại chỗ ở, phát hiện ra Vi Phong nằm ở trên giường mình, ngủ say sưa.

Khó trách nàng một mực tìm không được hắn, hóa ra là chạy về đây ngủ! Hàn Lăng đi tới trước giường, lẳng lặng đánh giá hắn.

Đôi mày kiếm anh tuấn không biết vì cớ gì mà nhíu lại, lông mi dài và dày rất đẹp, hắn thật sự rất giống Vi Phong, phi thường giống, đồng dạng khuôn mặt, đồng dạng ngũ quan.

Chỉ tiếc thời gian ở trong cung, lòng của nàng không đặt trên người Vi Phong nên không quan sát và tìm hiều hắn kỹ lắm. Thế cho nên, nàng thường xuyên lẫn lộn người trước mắt với Vi Phong, một mình khốn hoặc.

Tuy nhiên, nghĩ tới những việc xảy ra gần đây, nàng liền khẳng định, hắn không phải Vi Phong, cho dù hắn có bề ngoài giống Vi Phong nhưng tuyệt đối là hai người . Bởi vì sự thể thiếp, lễ phép, tình yêu của Vương Trác, tên hôn quân trong hoàng cung kia vĩnh viễn không làm được.

Liên tục ngáp mấy cái, Hàn Lăng vuốt đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy trong góc phòng có một cái chiếu liền trải xuống đất, chậm rãi ngủ.

Đêm tối dần lui, ánh sáng ban ngày ùa đến. Khi Hàn Lăng tỉnh lại, phát hiện bản thân đã nằm trên giường, còn bị một đôi cánh tay cường kiện gắt gao ôm.

“Tỉnh rồi?”

Nghe tiếng nói từ tính quen thuộc, Hàn Lăng một hồi không tự nhiên, giãy dụa muốn thoát ra khỏi lòng hắn.

Không biết sao hắn lại không buông tay, thanh âm tiếp tục truyền ra, lần này có chứa cả sự phẫn nộ, “Biết rõ là có bầu lại còn đi nhảy múa, chẳng lẽ ngươi không biết thương tiếc thân thể? Hay là ngươi căn bản không thèm để ý đến thai nhi trong bụng?”

Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ trúng gió độc? Vậy cũng không nên phát tiết lên người nàng nha. Ý thức được bàn tay đang đặt trên bụng nàng càng ngày lực đạo càng lớn, thậm chí làm nàng hơi đau, Hàn Lăng không khỏi ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Ngươi làm sao vậy?”

“Sau này không cho phép ngươi khiêu vũ gì nữa, còn nữa, mọi việc phải lấy hài tử làm trọng!”

“Ngươi cho rằng mình là ai hả? Ta tại sao phải nghe lời ngươi?” Nhìn bộ dáng giáo huấn của hắn, Hàn Lăng không khỏi tức giận, “Chúng ta chỉ giả làm tình lữ mà thôi, ngươi còn cho ta là người bạn gái đã chết kia sao? Hoang đường!”

“Ngươi…” Vi phong vừa nghe, tuấn dung đột nhiên biến sắc, bàn tay to không khống chế được vung lên.

“Ngươi có giỏi thì đánh xuống đi, cẩn thận kẻo ta kéo ngươi đi báo quan!” Hàn Lăng cũng không bị vẻ mặt hắn làm cho sợ, ngược lại không cam lòng yếu thế nói: “Đi ra ngoài! Còn nữa, lập tức cút khỏi Đào Nguyên thôn cho ta! Ta thật sự là bị quỷ ám mà, lại đi đáp ứng yêu cầu ngu ngốc của ngươi!”

“Ngươi ngoài việc trêu hoa ghẹo nguyệt (hờ hờ, cái câu này ta thấy để chỉ man thì đúng hơn nhưng trong nguyên tác ghi như vậy nên ta cứ cho vào đây), thấy ai yêu người đó thì còn biết gì nữa không? Nữ tử cần phải chung thủy kiên trinh, chẳng lẽ nương ngươi không dạy ngươi sao?” Vi Phong cũng nộ khí đằng đằng gầm rú.

“Ngươi…” Vương bát đản, dám ẩn ý bản thân không gia giáo! Hóa ra kẻ có khuôn mặt như vậy thì đều là ghê tởm, cực kỳ ghê tởm. Nàng cầm lấy tay hắn, hung hăng cắn một phát.

Trên cánh tay tráng kiện tức thời hiện ra một tơ máu trên dấu răng không chút lưu tình, Vi Phong con ngươi đen căng thẳng, tức giận vô cùng, âm thầm trơ mắt nhìn nàng, một hồi lâu sau lao ra khỏi phòng như một cơn lốc.

Hàn lăng vẫn cả người rung động, ngực phập phồng, khuôn mặt nén giận. Tối hậu, kéo cao chăn trùm lên cả đầu lẫn chân.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Phía tây đỏ rực ráng chiều. Trời chiều nổi lên trên mặt sông như một cái lòng đỏ trứng thật lớn, một đoàn thuyền mộc từ xa đang chuyển động.

Hàn Lăng kinh ngạc nhìn dãy núi phía xa, lòng tư lự. Nàng thực không hiểu tên gia hỏa kia đã biến mất khỏi mắt mình một ngày, lẽ ra nàng phải cao hứng mới đúng, vì sao lại cảm thấy thất lạc thế này. Chẳng lẽ bản thân đã đem giả thành thật, đã thích hắn rồi?

Không, không có khả năng, tuyệt đối không thể! Nàng không khỏi phiền não lắc đầu, hai mắt nhắm lại, bắt buộc bản thân không được nghĩ đến hắn.

Đúng lúc nàng mở mắt lần nữa thì thấy một chiếc vòng cổ làm bằng đậu đỏ xuất hiện trước mặt. Là hắn! Xem nhẹ luồng tia nhảy nhót trong thâm tâm, nàng lơ hắn đi.

“Vẫn còn giận sao?” Vi Phong đi tới trước mặt nàng, chắn trước tầm mắt nàng, “Vòng cổ đậu đỏ này là tự tay ta xâu chuỗi để xin lỗi ngươi.”

Thấy Hàn Lăng vẫn hờ hững, hắn tiếp tục nói: “Xin lỗi, xin tha thứ cho sự vô lễ của ta, tha thứ cho sự tức giận của ta, để chúng ta thật vui vẻ vượt qua hai ngày còn lại. Được không?”

Nhìn khuôn mặt tràn đầy cầu khẩn cùng đau đớn của hắn, lại nhớ ra mấy ngày nay hắn tỉ mỉ chăm sóc cho mình, tâm Hàn Lăng tự nhiên mềm nhũn ra.

Vi phong mừng thầm, nắm cơ hội vung lên chiếc vòng cổ đậu đỏ trong tay, “Ta giúp ngươi đeo nhé?” Thấy nàng không cự tuyệt, hắn vội vàng đem vòng cổ vòng trên cái cổ trơn bóng trắng nõn của nàng.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên truyền đến làm Hàn lăng hơi hơi run lên một cái.

“Đi, ta đưa ngươi đi trồng cây!” Vi phong rèn sắt khi còn nóng, kéo tay nàng.

“Trồng cây? Trồng cây gì?” Hàn Lăng nhẹ nhàng giẫy ra.

“Đến đó ngươi sẽ biết!” Vi Phong giả vờ thần bí, nắm lấy tay nàng rời khỏi bờ sông. Một lúc sau đã tới một chỗ trồng đầy đào.

“Đây là cây gì?” Hàn Lăng tò mò nhìn vào hai cái cây nhỏ trong tay Vi Phong.

Vi Phong nhìn nàng một hồi rồi nói: “Cây Tương Tư!”

“Cây Tương Tư?”

“Hai cái cây này luôn luôn mọc bên nhau, tượng trưng cho tình yêu trung trinh không đổi của chúng ta.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Vi Phong trở nên dị thường nghiêm túc cùng kiên định.

“Nhưng mà… chúng ta chỉ giả vờ mà thôi, đâu phải tình lữ chân chính.”

Vi phong bỗng dưng chấn động, như có điều suy nghĩ, tối hậu yếu ớt thở dài, “Chúng ta trồng hai cái cây này, hy vọng kiếp sau ta và nàng có thể giống như chúng, vĩnh viễn không phân ly!”

Hàn lăng lại đầu hàng ! Nàng cho hắn một nụ cười an ủi, từ trong tay của hắn tiếp nhận một thân cây, ngồi xổm xuống.

Hai người vụng về bận rộn một lúc, nhìn thấy hai cái cây nhỏ xanh biếc đứng song song nhau, sừng sững trong gió đêm, nụ cười hân hoan phát ra từ nội tâm lộ ra trên mặt.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Vưu phu nhân, nếu rảnh rỗi phải trở lại chơi nhé!” Nét mặt già nua của bác Vương hiện lên vẻ lưu luyến không rời.

“Ân, ta nhất định sẽ trở lại!” Hàn Lăng cảm thấy vành mắt nóng lên, một lớp sương mù che tầm mắt của nàng. Năm ngày đã qua, thóc thu hoạch xong cũng l à lúc nàng phải về thành Vĩnh Châu.

“Vưu phu nhân thượng lộ bình an!” Những thôn dân khác cũng nhao nhao đến đây tạm biệt.

Nhìn những thôn dân thuần phác thiện lương, nội tâm Hàn Lăng lại một hồi cảm động, “Đa tạ các vị, cám ơn mọi người đã trợ giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó này!”

“Đi thôi.” Vi phong đở nàng, chuẩn bị lên xe ngựa.

Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy dồn dập truyền đến, “Xin hãy đợi!”

“Mộc Tường Vi cô nương?” Hàn Lăng vui mừng nhìn Mộc Tường Vi đang hấp tấp chạy đến.

“Cái này cho ngươi!” nàng nhét một cái tú cầu lung linh khéo léo vào tay Hàn Lăng rồi lại cầm một con tằm đưa cho Vi Phong, “Cái này, cho ngươi!”

Vi phong thờ ơ nhìn con tằm một chút, cũng không có ý định nhận. Mãi đến khi Hàn lăng gọi hắn, hắn mới vươn tay.

Con tằm nhỏ từ trên những ngón tay trắng nõn non mịn chậm rãi chuyển sang bàn tay rắn chắc của Vi Phong.

Hơn mười cỗ xe ngựa to chở thóc từ từ xuất phát. Hàn Lăng cũng bước lên một cỗ xe ngựa khác cùng Vi Phong.

Bọn họ không thể thấy được đằng sau lưng có đạo ánh mắt tính toán nhìn chằm chằm vào phương hướng bọn họ rời đi, thật lâu không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.