Một Đêm Ân Sủng

Chương 71: Như vậy biến mất (1)



Nét mặt Vưu Chính Hồng lập tức lộ ra vẻ hưng phấn mừng rỡ, “Thật là trùng hợp! Xem ra ông trời cũng không bạc, để cho chúng ta được gặp lại. Được, con của ngươi đâu? Hình như cũng được chín tháng rồi nhỉ?”

Hàn lăng nghe xong, thoáng chốc sửng sốt.

Liễu Đình Phái nói thay, “Cảm ơn công tử quan tâm, ta cùng phu nhân xa nhà làm việc, còn khuyển nhi vẫn ở lại nhà.” Liễu Đình Phái nhớ lại chuyện xảy ra với Hàn Lăng ở Giang Nam, mới vừa rồi lại nghe nàng gọi nam tử này là Chính Hồng, nghĩ thầm nam tử này nhất định là Vưu Chính Hồng ở Ging Nam kia.

“Nghe phu nhân nói nàng từng ở lại quý phủ mấy tháng, nhờ có Vưu công tử chăm sóc, lần trước rời đi còn chưa kịp đáp tạ, hôm nay xin công tử nhận của tại hạ một xá.” Diễn trò xong, Liễu Đình Phái lại nói cảm ơn.

“Công tử đừng khách khí! Xin hỏi công tử xưng hô thế nào?”

“Tại hạ họ Trang, tên là Đình Phái!” Liễu Đình Phái giấu họ thật đi.

“Hóa ra là Trang công tử, hân hạnh, hân hạnh!”

“Hân hạnh hân hạnh!” Liễu Đình Phái lặng lẽ kéo Hàn Lăng.

Hàn Lăng cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cười với Vưu Chính Hồng một tiếng, “Chính Hồng, chúng ta bị muộn rồi, phải đi thôi.”

“Tinh…” nhớ nhung lâu như vậy, khó khăn lắm mới được gặp, nhưng lại chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, Vưu Chính Hồng cảm thấy rất buồn bã nuối tiếc.

“Bảo trọng!” Hàn Lăng cố gắng không nhìn vẻ mặt của hắn, đi về phía trước.

Tâm Vưu Chính Hồng đau, lúc nàng đi qua người hắn, hắn không khỏi hô to lên, “Tinh, chúng ta gặp lại được không?”

Hàn Lăng lập tức dừng bước. Cách xa lâu như vậy, lại nhớ lại lúc bản thân bất lực nhất, hắn đã quan tâm chăm sóc bản thân, lòng của nàng cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Nhưng nàng lại sợ hắn sẽ hỏi về cuộc sống của mình, nàng sẽ không biết phải trả lời thế nào, bởi vì nàng không thể trả lời.

Ý thức được Hàn Lăng đang khó xử, Liễu Đình Phái thay nàng trả lời: “Đa tạ thành ý của Vưu công tử, chúng ta tương đối gấp gáp, chỉ sợ không có thời gian…”

“Chính Hồng, ngươi chọn thời gian đi, chúng ta gặp lại!” Trước khi Liễu Đình Phái nói xong, Hàn Lăng đã ngắt lời.

Vưu Chính Hồng mừng rỡ như điên, lại chạy đến trước mặt Hàn Lăng, “Một lát nữa ta sẽ dùng cơm ở phủ Thượng Thu, sáng mai yết kiến Hoàng thượng, vậy ngày kia nhé?”

“Có thể!”

“Ta ở khách điếm Tường Vân, các ngươi ở đâu?”

“Ta…”

“Chúng ta ở khách điếm Bình An.” Lần này lại là Liễu Đình Phái trả lời thay cho Hàn Lăng.

“Vậy không phải là rất xa sao, đến lúc đó chúng ta hẹn gặp ở Phong Diệp tửu lâu nhé?”

“Ân! Trưa ngày kia gặp Phong Diệp tửu lâu.”

“Được! Ta nhất định sẽ đến đúng giờ!” Vưu Chính Hồng liên tục gật đầu, “Ta bây giờ phải đến phủ Thượng Thư.”

“Ngươi đi đi, chúc ngươi tất cả thuận lợi!”

“Ân, các ngươi cũng bảo trọng! Tinh, hẹn gặp lại; Trang công tử, cáo từ!”

“Gặp lại!” Hàn Lăng đưa mắt nhìn theo, cho đến khi bóng hắn lẫn vào giữa dòng người mới phiền muộn thu hồi ánh mắt.

Liễu Đình Phái yên lặng đi bên cạnh, âm thầm nhìn nàng.

Hai người không mua bất cứ thứ gì, cứ như vậy đi vòng quanh chợ, không nói với nhau bất cứ câu gì, mãi đến khi mệt rồi mới thuê xe ngựa trở lại nơi cách ngọn núi sau hoàng cung năm dặm, sau đó đi bộ trở lại sơn động.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Dụ Loan điện, uy nghiêm yên lặng, trên sân rộng ngồi đầy những văn võ bá quan. Còn những nam tử khác trong trang phục trắng đều là quản sự thương hội đến từ các tỉnh, các châu.

“Hoàng thượng giá lâm!” nương theo tuyên cáo của thái giám, ánh mắt mọi người hướng lên trên đài cao.

Vi Phong một thân long phục tôn quý bước vào, đi tới long ỷ thượng rực rỡ ánh vàng.

“Chúng thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trên đại điện yên tĩnh vang lên một tràng khiếu hảm cung kính.

“Chúng ái khanh bình thân!” Tiếng nói vang dội, cũng không mang chút tình cảm nào.

“Tạ Hoàng thượng!” Người trong điện đứng thẳng lưng, nhất tề ngẩng đầu, nhìn Vi phong.

Vưu Chính Hồng một thân bạch y, dè dặt nhìn về phía bảo điện, khi nhìn rõ mặt rồng thì âm thầm chấn trụ.

Vi Phong quét mắt qua dãy người, lúc tầm mắt đến Vưu Chính Hồng cũng hơi ngẩn ra, nhưng lại khôi phục rất nhanh.

“Hoàng thượng, hôm nay các quản sự thương hội sẽ bẩm báo tình hình kinh tế trong một năm qua!” Hộ bộ thượng thư Tiết Kính Văn lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời thì chúng quản sự lại nhất tề hướng Vi Phong triều bái, sau đó theo sắp xếp, cứ một người nối tiếp một người bẩm báo tổng kết.

Thời gian lâm triều hôm nay lâu hơn bình thường một canh giờ, sau khi lâm triều kết thúc thì đã gần giữa trưa.

Để bày tỏ sự quan tâm, Vi Phong sớm phân phó ngự thiện phòng thiết yến, tiếp đãi các quản sự tổng thương hội, các văn võ bá quan cũng ở lại tham gia.

Vì thể hiện bản chất thân dân, Vi Phong cùng ngồi chung với các quản sự.

Quan sát gần hơn làm Vưu Chính Hồng càng thêm khẳng định người bên cạnh nhất định là Vương Trác năm đó. Càng lúc càng tò mò, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Vi Phong.

“Vưu quản sự, chẳng lẽ trên mặt trẫm có cái gì?”

“Ách, thảo dân đáng chết!”

“Không cần kinh hoảng.” Vi phong bỗng dưng thấp giọng, “Ngươi đoán không sai, Vương Trác từng là thân phận khác của trẫm!”

Nghe lời khẳng định, Vưu Chính Hồng lại ngạc nhiên, không tự chủ được cảm thán: “Thật sự là quá trùng hợp, thảo dân lần này tới kinh thành thu hoạch được rất nhiều. Hôm qua vừa gặp được Lãnh Tinh và vị hôn phu của nàng, hôm nay laif được gặp ngài!”

Vi Phong sắc mặt hốt nhiên đại biến, thanh âm đề cao, “Ngươi nói cái gì? Lãnh Tinh và vị hôn phu của nàng?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng. Nàng cùng nàng vị hôn phu xa nhà làm việc, vừa lúc đi qua kinh thành…”

“Ngươi xác định nàng đúng là Lãnh Tinh?”

Vẻ hân hoan trên mặt Vưu Chính Hồng bị vẻ mặt đáng sợ của Vi Phong làm cho bay đi hết, nhưng cũng thành thật trả lời: “Thảo dân chắc chắn, thảo dân còn ước hẹn với nàng trưa mai gặp nàng ở Phong Diệp tửu lâu. Hoàng thượng nếu không chê thì đến đó cùng nhau gặp mặt?”

Vi Phong cũng không lập tức trả lời, suy nghĩ của hắn còn đang dừng lại ở cụm từ “Lãnh Tinh và vị hôn phu của nàng”.

“Hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”

Rốt cục, Vi Phong hoàn hồn nhưng tâm tình thì vẫn không thể bình tĩnh.

“Trẫm bận rộn quốc sự, không đi được.” Hắn trả lời qua quýt. Sau đó hắn ngồi không yên, đầu óc luôn bị cảm giác phẫn nộ cùng ghen ghét vây quanh.

Sau khi yến hội kết thúc, Vi Phong không lập tức hồi Dụ Nhân cung, mà là chạy thẳng tới Quý Hoa cung.

Cốc Thu vừa mới rời đi, Hàn Lăng còn đang ấm ức không vui nằm trên giường, nghe thấy cửa phòng bị đạp mạnh ra, không khỏi đảo mắt nhìn, phát hiện ra là Vi Phong thì ánh mắt lại lạnh tanh quay đi chỗ khác.

Vi Phong lửa giận bừng bừng, bước thẳng tới trước giường, con mắt âm trầm lạnh lẽo gắt ao nhìn chăm chú Hàn Lăng, bàn tay to vì phẫn nộ mà nắm chặt thành quyền, rung lên bần bật, bạc môi mím lại thành một đường thẳng tắp.

Hàn Lăng nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm giác được một luồng tức giận rất mạnh, thập phần khẩn trương, hết sức căng thẳng đang bắn về phía mình.

Không biết qua bao lâu, lại nghe tiếng cửa bị đạp kêu rầm một tiếng, ý thức hắn đã rời đi, Hàn Lăng mới mở mắt ra.

Nhìn cửa, nàng buồn bực thoáng cái, lập tức lại nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Dụ Nhân cung.

“Hoàng thượng, canh hai rồi!” Lục công công tại nhắc nhở Vi phong đi ngủ.

“Trẫm còn có việc!” Vi Phong nghiêng người dựa vào long ỷ thượng, trầm giọng nói một câu, tiếp tục trầm tư.

Lúc chiều nhìn vẻ mặt coi thường của nàng, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng lòng của mình đang tê liệt.

Lúc ấy hắn muốn giữ chặt lấy nàng, bắt nàng mở mắt ra, nhìn thẳng vào bản thân, sau đó hỏi nàng, tại sao năm lần bảy lượt phản bội hắn, đùa bỡn hắn. Nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn buông tha cho nàng. Bởi vì hắn tạm thời chưa thể vạch trần nàng, hắn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, lần này bất luận thế nào cũng phải bắt được gian phu kia.

Lẽ ra lần trước hắn phải theo dõi tới cùng, xem nàng ra cung bằng cách nào, xem nam nhân kia ở đâu. Nếu thế thì đã không có thống khổ hôm nay. Vừa nghĩ tới việc nàng cùng nam nhân đó không biết đã hẹn hò bao nhiêu lần rồi, hắn lại càng thêm cuồng nộ!

Hốt nhiên, cửa phòng bị đẩy ra từ từ, nương theo mùi hoa lan thơm ngát, Lam phi trong trang phục xinh đẹp tuyệt mỹ đi vào, trong tay cầm một tách trà hoa lan.

Nhìn thấy nàng, Vi Phong lập tức đứng dậy, đi tới bên người nàng, lấy chén trà từ trong tay nàng tùy ý đặt lên bàn, sau đó ôm lấy nàng đi ra khỏi ngự thư phòng, chạy về tẩm phòng…

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Tinh, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã tới!” Vưu Chính Hồng mừng rỡ, hưng phấn mà nhìn Hàn Lăng.

Hàn Lăng thản nhiên cười một tiếng, tùy ý hỏi: “Một năm qua tất cả đều tốt chứ?”

“Ân, mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, vui mừng nhất chính là đại ca đã cải tà quy chính, không chống đối ta nữa.”

“Vậy thì thật đáng mừng!” Hàn Lăng cảm thấy vui mừng thay cho hắn, dù sao, không có gì có thể sánh bằng sự hòa thuận trong gia đình, “Tu Tinh Khiết thì sao?”

“Thật không ngờ hắn lại bắn đứng ta, nhưng nghĩ lại tình cảm của hắn trong quá khứ, ta cũng không làm gì hắn. Còn hắn thì cũng không dám gặp ta nữa, lặng lẽ rời khỏi Vĩnh Châu, sau đó thì không thấy hắn nữa.”

“Tu Tinh Khiết yêu quá thành hận, bị hận thù làm cho lầm đường lạc lối, may mà ngươi lấy ơn báo oán.” Hàn Lăng thở dài một tiếng, hỏi tiếp, “Cửa hàng gối thuốc thì sao? Đóng cửa à?”

“Không! Đại tẩu tiếp nhận. Lúc mới bắt đầu nàng cũng gặp chút khó khăn nhưng dần dần cũng quen tay. Nàng thường xuyên lải nhải rằng rất hối hận vì ngày trước đã xử tệ với ngươi!”

Hàn Lăng cười nhạt, tiếp tục hỏi, “Ngày hôm qua yết kiến Hoàng thượng, thuận lợi cả chứ?”

“Ân. Được, có chuyện ta phải nói cho ngươi, ngươi biết đương kim hoàng thượng là ai không? Chính là Vương Trác!”

“Vậy sao?” Hàn Lăng cười nhạt, không tỏ ra quá kinh ngạc.

“Lần này kinh thành chi lữ, cũng có thể nói là tình duyên chi lữ, chẳng những một lần nữa gặp ngươi, còn gặp cả hắn. Ta cũng nói cho hắn biết ngươi và vị hôn phu của ngươi cũng đang ở kinh thành.”

“Cái gì?” Hàn Lăng hoa dung thất sắc.

“Phu nhân, uống một ngụm trà!” Liễu Đình Phái ấy thế, lấy tay xoa xoa lên bàn tay nàng, đưa một tách trà cho nàng.

Hai tay Hàn Lăng vẫn còn run run, hai mắt láo liên nhìn xung quanh.

Nhìn thấy dị trạng của Hàn Lăng, Vưu Chính Hồng ân cần hỏi, “Tinh, ngươi không sao chứ?”

“Đầu năm any phu nhân ta đột nhiên mắc một căn bệnh kỳ lạ, thường bị run tay. Chúng ta lần này đi cũng chính là để tìm kiếm thần y trị bệnh cho nàng.”

“Tại sao lại như vậy!” Vưu Chính Hồng kinh hô.

Liễu Đình Phái nhìn ra ngoài một chút, chuẩn bị cáo từ: “Chúng ta đang vội, phải đi trước.”

Vưu Chính Hồng mặc dù không nỡ nhưng vì lo lắng cho bệnh tình của Hàn Lăng nên cũng không dám giữ lại, “Nếu như tiện thì lưu lại địa chỉ cho ta, ta cũng biết một vài đại phu, để xem có thể giúp gì được không.”

“Vưu công tử thật là tốt, Trang mỗ rất cảm kích. Người lần này Trang mỗ bái phỏng đã nắm rất chắc tình hình bệnh của phu nhân, Vưu công tử tạm thời không cần lo lắng.”

“Vậy… Được rồi!”

Liễu Đình Phái đưa Hàn Lăng ra khỏi tửu lâu dưới sự lưu luyến của Vưu Chính Hồng.

“Đình Phái, ngươi đi trước, ta tự thuê xe ngựa hồi cung!” Hàn Lăng khôi phục như cũ, lập tức nói.

“Hàn Lăng…”

Hàn Lăng tiếp tục nhìn bốn phía xung quanh, “Hoàng thượng nhất định sẽ phái người theo dõi, nói không chừng xung quanh đây đang ẩn núp rất nhiều cao thủ, bí đạo đó quyết không thể cho người khác biết được, bởi vì ta đã quyết định rời khỏi hoàng cung!”

“Ngươi… thật sự quyết định ?”

“Ân. Ngày mai ta sẽ từ biệt Cốc Thu và Ti Thải. Hai ngày sau ta sẽ chuẩn bị xong mọi việc, tới thạch thất tìm ngươi!”

“Không, ta tới đón ngươi! Ngươi cứ nói thời gian đi.”

Hàn Lăng thoáng suy tư, nói: “Tối hai ngày sau, khoảng 8 giờ!”

“Được! Chúng ta tạm thời tách ra, yên tâm, ta sẽ thoát khỏi bọn họ!”

Sau khi thương lượng xong xuôi, hai người xoay lưng đi theo hai phía, Hàn Lăng thuê một chiếc xe ngựa, sau chừng nửa canh giờ đã trở lại cửa nam hoàng cung.

Nàng xuống xe, đi bộ đến đại môn, lấy từ trong ngực áo ra một tấm kim bài: “Bổn cung là Tinh phi ở Quý Hoa cung!” May mắn là nàng cẩn thận, luôn mang theo vật này.

Thị vệ canh cửa nhìn thấy, vội vàng quỳ trên mặt đất, cung nghênh nàng đi vào.

Nàng đi dọc theo cung đạo chừng nửa canh giờ mới trở lại Quý Hoa cung.

Cung nô nhìn thấy nàng đi từ bên ngoài vào thì đều cảm thấy khó hiểu cùng tò mò nhưng không ai dám hỏi.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Ngự thư phòng, không khí dị thường yên tĩnh cùng khẩn trương, Vi Phong mặt mũi âm u, tức giận nhìn người đang quỳ trên mặt đất, “Hắc y tử sĩ do hoàng triều đặc biệt huấn luyện mà ngay cả một người bình thường cũng không đuổi kịp, đúng là một đám toi cơm!”

“Hoàng thượng, thuộc hạ đáng chết! Người nọ hình như biết chúng ta theo dõi hắn và nương nương, nên hắn và nương nương tách nhau ra đi, thuộc hạ thấy một mình nương nương hồi cung thì lo lắng cho an nguy của nàng, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ đi theo bảo vệ nàng.” Phong cúi đầu giải thích.

“Bảo vệ nương nương là không sai, vậy Y và Hắc thì sao? Các ngươi võ nghệ cao cường, hai đầu một mà cũng không làm được sao?” Vi Phong không khỏi hối hận vì hôm qua quá tức giận mà quên nói với Vưu Chính Hồng.

“Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ quá mức sơ ý, không ngờ được người nọ võ công hội như thế cao thâm.” 【 y 】 tràn đầy hối hận.

“Đúng vậy, công phu của người đó không hề thấp hơn chúng ta… Thuộc hạ nghi ngờ hắn là người của Hỏa Minh hội, võ công của hắn tương tự như võ công của minh chủ Hỏa Minh Hội Lục Dược Thanh.” Hắc khốn hoặc bẩm báo.

“Người Hỏa Minh hội? Chẳng lẽ là Liễu Đình Phái?” Vi Phong tự nhiên bật ra cái tên đó.

“Thuộc hạ không dám xác định, Phó minh chủ hỏa minh hội Liễu Đình Phái cũng không lấy chân diện mục gặp người.”

“Giang hồ đồn đãi, minh chủ võ lâm liễu đình phái tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nam tử hôm nay, phỏng đoán trên dưới hai mươi lăm tuổi.” 【 Dạ 】 đưa ra giải thích, “Thuộc hạ cho rằng, cũng có khả năng!”

Vi Phong nghe xong thì lại tức giận. Ghê tởm, thật sự là ghê tởm, Lăng Lăng sao lại quen biết với nhân vật này!

Nhìn vào độ thân mật của bọn hắn thì nhất định là quen lâu rồi, nàng rốt cục là quen biết những ai? Nàng rốt cục còn làm những chuyện gì mà bản thân không biết?

“Hoàng thượng, thuộc hạ có một việc không rõ, nương nương bị cấm chân trong cung, tất cả các thủ vệ ở các cửa đều nói không thấy nương nương ra cung, vậy làm sao mà nương nương lại ra ngoài được?”

“Trẫm biết thế nên mới muốn các ngươi điều tra!” Vi Phong giận dữ mà không có chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là trút lên người bọn họ, “Các ngươi tiếp tục điều tra, âm thầm canh giữ quanh Quý Hoa cung, nếu phát hiện bất cứ nhân vật khả nghi nào thì bắt giữ ngay.”

“Dạ, Hoàng thượng!” Âm thanh trả lời vô cùng kiên quyết. Đợi khi Vi Phong cho lui, bọn họ mới nơm nớp đi vào cánh cửa sau giá sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.