Một Đêm Ân Sủng

Chương 98: Tiền duyên thiên - 10 : Tan thành mây khói



Mấy ngày sau Thác Bạt Phong cũng không đề cập đến chuyện hoạt thai, cũng không bức bách Triệu Lăng Nhi, nhưng hắn cũng không hề tới Bách Hợp cung nữa, càng không truyền Triệu Lăng Nhi tới tẩm cung của hắn.

Sáng sớm, Triệu Lăng Nhi buồn bã dựa vào ghế, đăm chiêu suy nghĩ.

Mùi son phấn bỗng xộc vào mũi, một nhân ảnh màu đỏ đoan trang đi vào trong điện.

Triệu Lăng Nhi vừa nhìn, vội vàng đứng dậy: “Hoàng hậu nương nương vạn an!”

“Lăng phi đang có bầu, không cần đa lễ!” Hoàng hậu lạnh lùng đáp một câu, trực tiếp đi tới chiếc ghế bên cạnh.

“Hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?” Triệu Lăng Nhi lại ngồi xuống, lòng đầy nghi hoặc. Hoàng hậu bình thường rất ít tới đây, hôm nay tự dưng lại xuất hiện.

Hoàng hậu không trả lời ngay mà chỉ nhàn nhạt nhìn quét một vòng vào các cung nữ bên người Triệu Lăng Nhi.

Triệu Lăng Nhi hiểu ý, lệnh cho cung nữ lui ra, còn phân phó không được cho cung nô nào vào trong đại điện.

Sau khi cung nữ đi ra hết, hoàng hậu mới nói, “Lăng phi, bổn cung không quanh co lòng vòng nhiều, hôm nay bổn cung đến đây là muốn nói về chuyện thu phục Phỉ quốc.”

Ngăn chặn run rẩy nơi đáy lòng, Triệu Lăng Nhi bình tĩnh hỏi: “Thần thiếp ngu muội, thần thiếp không biết ý của hoàng hậu nương nương là gì?”

“Lăng phi, ở hoàng cung này, bổn cung có lẽ không phải là người được sủng ái nhất, nhưng nói thế nào cũng là người đứng đầu lục cung, chức trách của bổn cung chính là giải tỏa những lo lắng của Hoàng thượng. Hoàng thượng vốn muốn Lăng phi tới Phỉ quốc, nhưng Lăng phi lại thị sủng mà kiêu, không những không nghe thánh ngôn mà còn dám ra mặt chống đối Hoàng thượng.”

Nội tâm Triệu Linh Nhi lại chấn động.

“Thụ quân sủng, thế quân ưu. Thân là nữ nhân của Hoàng thượng, chúng ta lẽ ra phải lấy ý Hoàng thượng làm chủ, nghe theo mọi hiệu lệnh của hắn. Nguyện vọng lớn nhất của Hoàng thượng chính là thống nhất thiên hạ, để tất cả dân chúng trong thiên hạ được sống sung túc vui vẻ. Lăng phi là người có năng lực đó, tại sao lại từ chối?” Hoàng hậu nói một hơi.

“Thần thiếp không phải không chịu đi. Thần thiếp đã nói với Hoàng thượng, đợi thần thiếp sinh hạ hoàng nhi sẽ cống hiến sức lực cho Hoàng thượng.” Lúc này, Triệu Lăng Nhi mới biện hộ.

“Lăng phi hoài chính là hoàng thượng long chủng, bỏ đi long chủng, Hoàng thượng tất nhiên sẽ đau lòng. Tuy nhiên, Hoàng thượng là thiên tử, một người có khát vọng, có lý tưởng. Vì thiên hạ chúng sinh, Hoàng thượng nguyện ý bỏ qua cốt nhục của mình, Lăng phi nếu yêu Hoàng thượng, không phải cần phải giúp hắn sao?”

Triệu Lăng Nhi nhất thời không biết nói thế nào, vì vậy lựa chọn im lặng.

“Hôm nay bổn cung tới đây không phải muốn bắt buộc hay uy hiếp ngươi, bổn cung chỉ muốn cho ngươi hiểu được đạo lý, từ khi ngươi bước vào cửa cung này, trở thành nữ nhân của Hoàng thượng thì đời này ngươi phải nghe theo sự an bài của Hoàng thượng.”

“Còn có, nếu ngươi may mắn giữ được hài tử thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn bị tổ tông, bị phụ hoàng ghét bỏ hay sao? Ngươi… hãy tự giải quyết cho tốt đi!” Hoàng hậu nói xong, lạnh lùng nhìn Triệu Lăng Nhi rồi rời đi.

Triệu Lăng Nhi ngơ ngác nhìn theo hướng nàng biến mất, trong đầu chỉ vọng lại những lời nàng mới nói, cả người tâm phiền ý loạn, không biết phải làm sao.

“Nương nương, dùng cơm trưa!” một lúc sau, cung nữ tới bên cạnh nàng.

“Diện Mi, thích một người là nên nỗ lực tất cả vì hắn?” Triệu Lăng Nhi mãnh liệt nhìn vào Diện Mi.

Diện Mi ngẩn người, lập tức nói: “Kỳ thật, nô tỳ chưa từng thích người nào, tất nhiên không hiểu loại cảm giác này. Nô tỳ cũng biết nương nương và Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì. Nô tỳ chỉ biết là, mấy ngày nay, chẳng những nương nương không vui mà ngay cả Hoàng thượng cũng luôn thấp thỏm bất an, còn thường xuyên tức giận.”

“Tám ngày nay Hoàng thượng cũng không truyền ai thị tẩm, điều này cho thấy mặt ngoài thì Hoàng thượng tức giận nương nương nhưng nội tâm lại rất đau, trong lòng Hoàng thượng chỉ có một mình nương nương thôi.” Diện Mi tiếp tục nói.

“Diện Mi, ngươi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện ngươi không biết.” Triệu Lăng Nhi yếu ớt thở dài.

Diện Mi nhất thời nóng lòng, thẳng thắn nói, “Nô tỳ chỉ biết là, thích một người cần phải làm cho hắn vui vẻ, mà không phải là lạnh nhạt lẫn nhau. Như vậy sẽ chỉ làm cả hai khổ sở…”

“Diện Mi, đưa bổn cung đi dùng cơm!” Triệu Lăng Nhi cắt đứt lời nàng.

Diện Mi ngừng lại, cũng không nói thêm gì nữa, dè dặt đỡ Triệu Lăng Nhi lên.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đêm khuya, Triệu Lăng Nhi tròng vào người bộ áo ngủ rộng thùng thình, đang lúc chuẩn bị nằm xuống giường thì một nhân ảnh cao lớn hiện ra.

Nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó coi như không nhìn thấy, quay lên giường.

Cùng lúc đó, Thác Bạt Phong cởi giầy leo lên giường, vươn cánh tay ra ôm nàng vào lòng.

Triệu Lăng Nhi giãy ra.

“Vẫn còn giận sao?” Hắn nói nhanh, cũng không hề buông tay ra, “Xin lỗi, giọng điệu trẫm hôm đó đúng là có phần quá đáng!”

Thấy nhân nhi trong lòng vẫn không lên tiếng, hắn nói tiếp: “Ngươi thực sự muốn sinh cục cưng ra?”

Thân thể Triệu Lăng Nhi run lên.

“Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi.”

“Đáp ứng ta? Ý ngươi là không cần ta đi Phỉ quốc nữa?” Rốt cục, Triệu Lăng Nhi cũng chịu nói chuyện, “Chẳng lẽ ngươi đã tìm được người thích hợp?”

“Không có!”

“Vậy…”

“Lâm công công nói đúng, thích một cái nhân, cần phải suy nghĩ cho người ấy, làm cho người ấy vui vẻ.” Thác Bạt Phong vừa nói vừa hôn lên trán nàng.

Triệu Lăng Nhi run lên, thoáng trầm mặc, lại hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi có vui không?”

Thác Bạt Phong im lặng, không trả lời ngay.

Triệu Lăng Nhi nhìn hắn, cuối cùng cũng nói ra quyết định, “Cứ để ta đi đi.”

Nàng vừa dứt lời, một đạo quang mang khác thường xẹt qua đáy mắt Thác Bạt Phong.

“Ngày mai để Trang thái y chuẩn bị hoạt thai dược là được.” Sự bình tĩnh của nàng vượt quá dự liệu của hắn.

“Lăng nhi…”

“Ngài nói đúng. Thích một người là phải suy nghĩ cho hắn, làm cho hắn vui vẻ.” Triệu Lăng Nhi mắt đầy nhu tình nhìn hắn.

“Lăng nhi!” Thác Bạt Phong chợt thấy tiếng nói mình trở nên khàn khàn, yết hầu hơi nghẹn ngào.

“Nhưng Hoàng thượng, trước khi bỏ đi cục cưng, Lăng Nhi có một thỉnh cầu.”

“Ân?”

“Lăng Nhi muốn mang cục cưng ra cung một chuyến, dẫn hắn đi dạo một chút!” giọng điệu nàngbắt đầu lộ ra nghẹn ngào.

“Được, trẫm đi cùng ngươi!” Thác Bạt Phong hôn liên tiếp lên mặt nàng.

Triệu Lăng Nhi cực lực che giấu đau đớn, không muốn nghĩ thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự “che chở” của hắn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hôm nay, Thác Bạt Phong lại có việc đột xuất, Triệu Lăng Nhi lại một mực muốn ra cung, hắn không thể làm gì khác hơn là an bài vài tên đại nội cao thủ giả trang thành gia đinh bình thường đi theo bảo vệ nàng.

Chợ kinh thành lúc nào cũng vô cùng huyên náo, rộn rã phồn hoa.

Triệu Lăng Nhi tay đỡ bụng, chậm rãi đi trên đường, tâm tình bi thương không vì sự náo nhiệt bốn phía mà suy giảm, khuôn mặt vẫn hiển lộ bi trướng.

Nàng từng nghĩ, đợi đến khi cục cưng được hai, ba tuổi, nàng và Thác Bạt Phong sẽ dắt hắn dạo chợ, để hắn xem sự hưng thịnh của đô thành dưới sự chưởng quản của phụ hoàng hắn.

Nhưng, sự thật lại phũ phàng. Nghĩ tới việc ngày mai hắn sẽ ra khỏi cơ thể nàng, vĩnh viễn ra đi, nàng lại đau như đứt từng khúc ruột.

Nàng cứ thất hồn lạc phách như thế cho đến khi đụng phải một người khác trên đường.

“Lăng Nhi?” hốt nhiên, một giọng nói đầy kinh ngạc truyền vào tai nàng.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, lập tức kích động hô to, “A Cảnh ca!”

“Lăng Nhi, đúng là ngươi!” Vương Cảnh mừng rỡ như điên, kìm lòng không được cầm lấy tay nàng.

“Buông nàng ra!” vài tên hộ vệ bên người Triệu Lăng Nhi trợn mắt nhìn Vương Cảnh.

“Hắn là bằng hữu của ta, các ngươi chớ có vô lễ!” Triệu Lăng Nhi nhẹ giọng quát mắng một câu, tầm mắt trở lại trên người Vương Cảnh, “A Cảnh ca, sao ngươi lại ở đây?”

Vương Cảnh nhìn nàng, lại nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của nàng, lúng túng nói: “Chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói.”

Bọn họ cùng nhau đi tới một gian trà lâu. Triệu Lăng Nhi phân phó hộ vệ chờ ở phòng ngoài, rồi sau đó theo Vương Cảnh tiến vào sương phòng.

“Ngươi cũng bị Thác Bạt Phong lợi dụng!” Vương Cảnh đau lòng, giận dữ nói, “Thác Bạt Phong quả thực không phải là người. Vì dã tâm của mình mà đang tâm cuốn ngươi vào đó. Đầu tiên là Yến quốc, tiếp đó là Phỉ quốc, sau đó nữa sẽ là Cầm quốc, Sở quốc, Triệu quốc…”

“Triệu quốc? Ngươi nói Triệu quốc chúng ta?” Triệu Lăng Nhi vội vàng ngắt lời hắn.

“Không sai!”

“Sao có thể như vậy được! Hắn đã từng nói với ta kể từ nay, Thác Bạt hoàng triều và Triệu quốc sẽ vĩnh viễn hòa hảo.” Triệu Lăng Nhi không tin.

“Lăng Nhi ngốc, ngươi mắc mưu người ta rồi!” Vương Cảnh đau lòng nhìn nàng, “Nếu không phải vì ngươi, Yến Đình Phái sẽ không chết, Thác Bạt Phong cũng sẽ không thể nào thu phục Yến quốc nhanh như vậy.”

Vừa nghe đến ba chữ Yến Đình Phái, bao nhiêu ký ức chôn sâu nơi đáy lòng bỗng trào ra.

“Lăng Nhi, theo A Cảnh ca trở về, rời xa tên ma quỷ kia!” Vương Cảnh nói ra kế hoạch, phát hiện nàng vẫn đầy mặt thương tâm, vì vậy lại lớn tiếng gọi: “Lăng Nhi, Lăng Nhi…”

Triệu Lăng Nhi cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức lắc đầu, “A Cảnh ca, không được. Ta đã đồng ý với hắn sẽ xâm nhập quân đội Phỉ quốc…”

“Cái gì? Ngươi đang mang thai mà hắn còn bắt ngươi làm việc này sao?” một người luôn ôn nhu điềm đạm như Vương Cảnh cũng không khỏi nổi trận lôi đình.

“Ân, chúng ta đâu có. Ngày mai sẽ bỏ cục cưng, nửa tháng sau ta lập tức xuất phát.” Triệu Lăng Nhi vừa khóc vừa nói, tay xoa lên bụng, “A Cảnh ca, hắn rất xấu. Ta biết rõ hắn rất xấu, nhưng ta lại không thể khống chế được mình, đã hai lần ta vì lý tưởng của hắn mà phải bỏ đi cục cưng.”

“Ghê tởm! Vô nhân tính! Ma quỷ!” Vương Cảnh tức giận mắng.

“Hắn nói hài tử sau này còn có thể có, nhưng cơ hội lần này mà mất đi sẽ không thể có lại nữa.” Triệu Lăng Nhi đã khóc không thành tiếng.

“Vậy còn ngươi? Hài tử là cốt nhục trong bụng ngươi, là chân là tay của ngươi, ngươi nỡ nhẫn tâm vứt bỏ hắn lần nữa sao? Chẳng lẽ ngươi không đau lòng sao?”

Đau, đương nhiên đau! Làm sao có thể không đau! Loại cảm giác đau đớn này nàng đã sớm khắc trong tâm khảm, trọn đời không thể quên.

“Lăng Nhi, nghe ta nói, hãy cắt bỏ quan hệ với Thác Bạt Phong, việc ngươi cần làm bây giờ là rời xa hắn!”

“Rời xa hắn? Rời xa hắn…”

“Đúng, hắn ích kỷ lại tà ác, căn bản không đáng để ngươi yêu, lại càng không đáng để ngươi nỗ lực. Không sai, hắn có năng lực, có trí tuệ, nhưng thiên hạ to lớn, đâu phải một mình hắn có thể thống lĩnh hiệu lệnh? A Cảnh ca e sợ, chờ tới khi ngươi bảy tám mươi tuổi, hắn vẫn chưa thực hiện được lý tưởng đó.”

“A Cảnh ca…”

“Đừng do dựa, người như thế quả thực không có nhân tính, là kẻ máu lạnh tâm đen.”

“Vậy… ta cần phải đi đâu? Ta tạm thời không thể trở về Triệu quốc!”

“Thiên hạ to lớn, há không có chốn dung thân cho chúng ta!”

“Chúng ta?”

“Còn nhớ A Cảnh ca đã nói gì với ngươi không? Cả đời này A Cảnh ca sẽ bảo vệ Lăng Nhi, để Lăng Nhi được vui vẻ hạnh phúc.”

Triệu Lăng Nhi nghe xong thì lệ nóng doanh tròng. Lúc ấy còn tưởng rằng hắn chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ lại nghiêm túc như thế!

Thấy nàng bắt đầu rung động, Vương Cảnh tiếp tục khuyên nhủ: “Chúng ta đến một nơi không ai biết tới, ngươi sẽ bình an sinh hạ hài tử. Hãy nghĩ xem, hắn sẽ đáng yêu đến mức nào. Đó là hài tử của ngươi, là cốt nhục trong bụng ngươi.”

Thật là một hình ảnh ấm áp, đáng mơ ước, Triệu Lăng Nhi nghe xong, rốt cục cũng quyết định, “A Cảnh ca, ta đáp ứng ngươi!”

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Cái gì? Đồ vô dụng!” Thác Bạt Phong vung tay lên, gạt toàn bộ những vật trên bàn xuống đất.

Hộ vệ nơm nớp lo sợ, tiếp tục bẩm báo: “Nương nương nói nam tử kia là thân nhân của nàng, thuộc hạ tự nhiên không dám làm việc thất lễ, chỉ dám yên lặng đi theo phía sau bọn họ. Ai ngờ cứ đi như thế một lúc thì không thấy bóng dáng nương nương và nam tử kia đâu nữa.”

“Nam nhân kia tướng mại như thế nào?” Thác Bạt Phong nổi gân xanh.

Hộ vệ thoáng suy nghĩ, trả lời: “Ước chừng hai mươi lai tuổi, vóc người khôi ngô, tướng mạo đoan chính. À Hoàng thượng, hình như nương nương gọi hắn là A Cảnh ca!”

A Cảnh ca! ! Là Vương Cảnh? ! Thác Bạt Phong tức giận chưa tiêu lại nổi lên ghen tỵ, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Các ngươi lập tức phái người lục soát cả kinh thành, cả những thành trấn phụ cận. Bất luận như thế nào cũng phải tìm được bọn họ!”

“Dạ, Hoàng thượng!”

Sau khi hộ vệ lui ra, Thác Bạt Phong lại ngồi dậy, thở hồng hộc, tràn đầy hối hận. Đáng chết, nàng dám rời khỏi bản thân, chẳng những mị tâm chú không thể khống chế được nàng mà ngay cả bản thân cũng đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của bản thân với nàng!

Nữ nhân ghê tởm, dám mơ tưởng chạy thoát khỏi bàn tay trẫm. Kể cả phải đuổi tới chân trời góc biển, trẫm cũng phải bắt ngươi lại! Mắt Thác Bạt Phong lộ ra hàn quang, lông mày dựng ngược, bàn tay nắm chặt lại…

Ba tháng sau đó, Thác Bạt Phong quả thực bị vây trong trạng thái điên cuồng. Hắn không quan tâm triều chính, ngay cả kế hoạch thu phục phỉ quốc cũng gác lại, việc hắn làm mỗi ngày chính là không ngừng phái người đi truy tìm hướng Triệu Lăng Nhi đi, sau đó chờ đợi bẩm báo.

Hôm nay, quốc sư Vu Thái Triết lại tới khuyến cáo: “Hoàng thượng, xin đừng chấp nhất, triều đình đã có phê bình kín đáo với sự khác thường của ngài.”

“Im miệng! Ngươi còn dám nói? Nếu không phải ngươi vô dụng, nàng có thể chạy thoát mị tâm chú của trẫm?” Thác Bạt Phong đem tất cả tội lỗi đổ lên người hắn.

Vu Thái Triết chỉ biết cười khổ, yên lặng chịu đựng “tội danh” này.

Đúng lúc này, hộ vệ đã mang tin tức về, “Khởi bẩm Hoàng thượng, đã có tin tức của Lăng phi nương nương!”

“Nói mau!” Thác Bạt Phong vội vàng hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Lăng phi nương nương đang ở một sơn thôn nhỏ ở Dương thành chờ sinh.”

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Triệu Lăng Nhi mang thai đã tháng thứ chín, đang chậm rãi bước trên nền cát mịn màng, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ.

Biển rộng khôn cùng, trời xanh mênh mông, sắc trời chiều chiếu nhuộm hồng đám mây, giống như một ngọn lửa đang cháy trên không; gió biển thổi tới mang theo hơi ẩm và mùi muối mặn, mơn man từng tấc da thịt.

Tất cả thật yên bình tự tại.

Ngày hôm đó, dưới sự giúp đỡ của A Cảnh ca, nàng đã thoát khỏi mấy tên hộ vệ. Hai người lập tức rời khỏi kinh thành, cưỡi ngựa không ngừng về phía nam.

Dọc đường đi phải né tránh truy binh, vừa đi vừa dừng, sau hai tháng rốt cục cũng tới được làng chài nhỏ hẻo lánh này. Thôn dân nơi này chẳng những thiện lương mà còn rất nhiệt tình, cũng không hỏi tới lai lịch bọn họ.

Bởi vậy, thời gian trôi qua vô vùng bình tĩnh và an ổn. Mười ngày nữa là cục cưng sẽ ra đời. A Cảnh ca còn đồng ý với nàng, đợi sau khi mọi việc ổn định sẽ đón Nhàn phi tới đây. Đến lúc đó thì nàng thật sự cảm thấy mỹ mãn.

Vương Cảnh yên lặng nhìn chăm chú vào Triệu Lăng Nhi, nội tâm mênh mông. Quyết định ban đầu quả không sai, mặc dù tạm thời nàng chưa quên tên hỗn đản Thác Bạt Phong, nhưng hắn tin tưởng thời gian trôi qua, nàng sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi lưới tình mà Thác Bạt Phong giăng ra.

Đang nghĩ, Vương Cảnh chợt thấy một cỗ khí tức không tầm thường từ từ tiến lại đây. Hắn nhanh chóng giữ lấy khuỷu tay Triệu Lăng Nhi, quay đầu lại lập tức nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát, giống như Tu La địa ngục đó.

Lúc này, Triệu Lăng Nhi cũng nhìn rõ người mới tới, thân thể mãnh liệt rung lên.

“Lăng Nhi đừng sợ!” Vương Cảnh ôm nàng thật chặt, một lần nữa nhìn về phía người mới tới, cả giận nói: “Thác Bạt Phong, ngươi đừng làm điều xằng bậy!”

Thác Bạt Phong không nói, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Triệu Lăng Nhi, thân hình cao lớn ngày càng tiến lại gần.

“Hoàng… Hoàng thượng, ngài… Ngài muốn thế nào…” Triệu Lăng Nhi hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên bảo vệ bụng.

“Trẫm muốn như thế nào? Trẫm muốn như thế nào? Tiện nhân, trẫm muốn ngươi chết!” Nhớ ra mấy tháng gần đây thống khổ dày vò, Thác Bạt Phong càng thêm giận dữ.

Triệu Lăng Nhi nghe xong, cả người cứng đờ. Nàng vốn cho rằng qua mấy tháng, nàng đã quên hắn, nhưng khi nghe điều hắn vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện ra bản thân vẫn còn yêu hắn sâu đậm.

“Thác Bạt Phong, đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, lợi dụng Lăng Nhi hết lần này đến lần khác, ngươi đồ máu lạnh vô tình! Hôm nay có Vương Cảnh ta ở đây, ngươi đừng hòng thương tổn đến nàng.” Vương Cảnh đẩy Triệu Lăng Nhi ra phía sau, đứng thẳng người đối diện với Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong lại càng thêm tức giận, thân thể nhanh như chớp phóng tới trước mặt Vương Cảnh, túm lấy vạt áo Vương Cảnh, “Tiểu tử thối, thật to gan lớn mật, dám xúi giục nữ nhân của trẫm bỏ trốn. Hôm nay trẫm mà buông tha ngươi, trẫm thề không làm người!”

“Hoàng thượng, ngài đừng nói bậy. Không liên can gì đến A Cảnh ca, là ta… ta không nỡ bỏ cục cưng nên mới… mới chạy trốn.” Triệu Lăng Nhi bước ra, cố sức kéo tay Thác Bạt Phong ra.

“Đứng sang một bên mau!” hai mắt Thác Bạt Phong đã vằn đỏ.

“Lăng nhi, mau tránh ra, đừng để bản thân bị thương!” Vương Cảnh ôn nhu mà ân cần.

“A Cảnh ca, ngài mau chạy đi, mau chạy đi!” Triệu Lăng Nhi tiếp tục dùng sức níu Thác Bạt Phong.

“Người đâu, mau kéo nương nương ra!” Thác Bạt Phong ra lệnh một tiếng, vài tên hộ vệ phía sau liền tới gần kéo Triệu Lăng Nhi sang một bên.

Vương Cảnh lòng như lửa đốt, xuất thủ đánh tới Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong đã sớm chuẩn bị, nhấc tay ngăn trở thế tấn công của Vương Cảnh. Hai người bắt đầu giao chiến.

“Hoàng thượng, đừng đánh A Cảnh ca, thật sự không liên quan tới hắn.” Triệu Lăng Nhi lớn tiếng khóc hô, chỉ hận không thể tiến lên, không biết làm thế nào.

“A Cảnh ca, ngài không phải là đối thủ của hắn. Mau chạy đi!” mắt thấy Vương Cảnh dần dần rơi vào thế hạ phong, Triệu Lăng Nhi lại hét lên.

Nàng không biết rằng chính sự quan tâm của nàng đối với Vương Cảnh càng làm Thác Bạt Phong thêm tức giận, làm hắn nhớ đến sự phản bội của nàng. Tức thì, Thác Bạt Phong càng ra chiêu nhanh hơn, mạnh hơn.

Vương Cảnh bình thường trên sa trường dũng mãnh vô cùng, nhưng đứng trước kẻ có võ công cao cường như Thác Bạt Phong thì thực không thấm vào đâu, hắn liên tiếp bị đánh lui, cuối cùng trúng một chưởng, ngã lên mặt đất, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.

Thác Bạt Phong tựa hồ thật sự muốn Vương Cảnh chết, hắn ngưng tụ chân khí, chuẩn bị một chưởng lấy tính mạng Vương Cảnh.

Lúc này, không biết Triệu Lăng Nhi lấy đâu ra sức lực, vùng thoát khỏi tay hộ vệ, điên cuồng chạy tới chắn trước mặt Vương Cảnh, hứng lấy một chưởng kia.

Thác Bạt Phong thấy thì thì kinh hãi, muốn thu tay lại nhưng đáng tiếc, đã không còn kịp nữa.

Trong tích tắc chỉ mành treo chuông đó, Vương Cảnh đã vận dụng toàn bộ sức lực kéo Triệu Lăng Nhi ra sau, tự mình nghênh đón đòn chí mạng đó.

“Rắc… rắc…” tiếng xương đứt gãy vang lên, cả người Vương Cảnh run lên, ngã xuống bờ cát.

“A Cảnh ca!” Triệu Lăng Nhi thê thảm gào lên, miệng của nàng cũng có một dòng máu chậm rãi chảy ra, chưởng vừa rồi mặc dù được Vương Cảnh đỡ lấy nhưng cũng ảnh hưởng tới nàng.

“Lăng… Nhi…” Vương Cảnh cố gắng chống đỡ, từ từ đưa tay lên.

Triệu Lăng Nhi vội vàng nắm lấy tay hắn, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.

“A Cảnh… Ca… Phải… Phải đi… , ngươi sau này…”

“Không, A Cảnh ca, ngài đã đồng ý với ta, sau này sẽ vĩnh viễn ở cùng ta, cho nên ngài không thể đi, không thể bỏ ta lại!”

“Lăng… Lăng…”

“A Cảnh ca, không, không!” cảm giác được hắn dần dần rời xa, Triệu Lăng Nhi sợ hãi kêu lên.

“Bảo… bảo…” Vương Cảnh thật sự không muốn chết, hắn phải bảo vệ nàng, giúp nàng bình an sinh hạ cục cưng.

“Đúng rồi, ngài đã nói sau này muốn dạy cục cưng bơi, dẫn hắn ra biển bắt cá, cho nên ngài không thể nuốt lời, nếu không ta sẽ hận ngài, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngài!” Triệu Lăng Nhi vội vàng nói, hy vọng sẽ giúp níu kéo hắn.

Đáng tiếc, Diêm La vương không nghe thấy lời của nàng, Diêm La vương muốn Vương Cảnh đi, hắn không thể ở lại thêm một thời khắc nào nữa.

Vương Cảnh muốn nói gì đó, rốt cuộc cũng không nói ra lời. Cuối cùng, hắn nhìn thật sâu vào nàng, lại nhìn Thác Bạt Phong bên cạnh, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

“A Cảnh ca, không! A Cảnh ca, mau mở mắt ra, mở mắt ra nhìn Lăng Nhi!” Triệu Lăng Nhi tuyệt vọng rít gào, sau đó, nàng cũng phun ra một ngụm máu, hôn mê.

Thác Bạt Phong lúc này mới hoàn hồn, vọt tới bên người nàng, “Lăng Nhi, Lăng Nhi!” Phát hiện váy nàng đã dần dần nhiễm đỏ máu, hắn kinh hãi, vội vàng kéo cao gấu váy lên.

“Hoàng thượng, chỉ sợ nương nương sắp sinh!” một tên hộ vệ lo lắng bẩm báo.

Thác Bạt Phong nghe thấy thì càng thêm loạn, hắn không biết phải làm sao.

“Thượng Văn, Thượng Võ, các ngươi ở đây bảo vệ Hoàng thượng, ta vào thôn tìm bà đỡ.” Hộ vệ đó nói xong liền chạy vào trong thôn.

Ước chừng sau một nén nhang, hắn cũng trở về, phía sau là một lão phụ nhân tóc trắng xóa.

“Chủ tử, bà đỡ tới!” Không muốn làm bại lộ thân phận Thác Bạt Phong, hắn cơ mẫn sửa lại cách xưng hô.

“Mau, mau lên!” Thác Bạt Phong cũng tâm hoảng ý loạn, chân tay luống cuống.

Bã đỡ lập tức kiểm tra cho Triệu Lăng Nhi, nét mặt già nua tràn đầy lo lắng, “Vỡ ối rồi, hài tử phải sinh ngay.”

“Vậy còn không mau lên?” Thác Bạt Phong nộ xích.

“Tuy nhiên… Phu nhân thai nhi quá lớn, hơn nữa nàng bị thương, chỉ sợ…”

“Chỉ sợ cái gì?” Thác Bạt Phong đã mất đi tỉnh táo.

Bà đỡ không có trả lời, chỉ là hỏi một câu, “Công tử, nếu là hai người chỉ có thể cứu lấy một, công tử là muốn giữ lớn hay giữ nhỏ?”

“Ý ngươi là sao?” Thác Bạt Phong sắc mặt đại biến.

“Căn cứ vào kinh nghiệm của lão thân, với tình huống của phu nhân, tuyệt đối không thể cả mẫu và tử đều bình an!” Bà đỡ cực kỳ tỉnh táo, xem ra tuyệt đối không bị sự tức giận của Thác Bạt Phong làm cho kinh sợ. Nàng đỡ đẻ đã nhiều năm như vậy, đã gặp qua không ít đáng trượng phu vì nóng lòng cho thê tử mà giận dữ, thậm chí còn mất cả lý trí, vì vậy nàng cũng coi Thác Bạt Phong như những người đó.

Thác Bạt Phong chấn động, thoáng suy tư rồi quyết đoán nói: “Giữ lớn!”

“Đừng, bà bà, hãy giữ đứa nhỏ!” Triệu Lăng Nhi hốt nhiên tỉnh lại, nàng đảo mắt nhìn Thác Bạt Phong, “Không phải ngài vừa mới nói muốn ta chết sao?”

“Đó… Đó là tức giận nói!”

Triệu Lăng Nhi cười nhạt, quay sang nhìn bà đỡ, “Bà bà, ngài nhất định cũng có hài tử phải không? Tâm tình của ta, ta nghĩ ngài có thể hiểu, cho nên, ta xin bà, bất luận thế nào cũng phải giữ lấy hài tử.”

“Phu nhân…” mắt bà đỡ ươn ướt.

“Bà bà, mau bắt đầu đi, hài tử muốn đi ra, mau lên!” luồng bức bách phía dưới ngày càng mạnh, Triệu Lăng Nhi thúc giục.

Sau đó, bà đỡ kêu những người khác lui ra, chỉ để lại Thác Bạt Phong hiệp trợ ở bên. Sau nửa canh giờ, bờ cát yên tĩnh cũng truyền đến tiếng trẻ con khóc.

Thác Bạt Phong cũng không thèm nhìn tới đứa trẻ, chỉ nhìn Triệu Lăng Nhi, không ngừng gọi: “Lăng Nhi, Lăng Nhi!”

Triệu Lăng Nhi lúc này đã mất hết sức lực, tóc tai lăng loạn, sắc mặt tái nhợt, nàng cố sức nói, “Bà bà, ta… ta muốn nhìn hài tử!”

“Chúc mừng phu nhân, là một nam hài!” còn chưa kịp quấn hài tử lại, bà bà vội vã ôm đến bên Triệu Lăng Nhi.

Triệu Lăng Nhi cố gắng giữ lấy mi mắt đang mệt mỏi muốn sụp xuống, tham lam nhìn đứa bé, đôi mắt lộ vẻ từ ái, thương tiếc và vui mừng, còn có cả vẻ bi thương bất đắc dĩ.

“Lăng Nhi!” Không biết tại sao, nội tâm Thác Bạt Phong nổi lên một cảm giác khủng hoảng.

Rốt cục, tầm mắt Triệu Lăng Nhi cũng nhìn tới Thác Bạt Phong, “Nếu ta chết mà có thể đổi lại cho ngươi một chút lương tri thì ta cam nguyện! Chỉ mong kiếp sau, đừng bao giờ để ta gặp ngươi, vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của ngươi. Nếu không, ta tình nguyện… vô tâm, cũng không yêu.” Nói xong, nàng lại nhìn đứa bé trong tay bà đỡ, sau đó vĩnh biệt cõi đời…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.