Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
Hai người nếu đã đạt được sự đồng thuận, Song Thư Vân liền bắt đầu triển khai hành động.
“Này, đúng lúc chiều nay rảnh, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”
“Được, đi nơi nào?” Lan Ninh hỏi.
Cô đã lâu rồi chưa có thời gian thảnh thơi thực sự, ngoại trừ công việc chính là công việc, thú vui tiêu khiển lớn nhất cũng chỉ là ở trong tiểu khu chạy vài bước, hoặc đến siêu thị đi dạo. Khương San San bạn tốt duy nhất của cô là người đã có chủ. Bình thường trong thời gian đi làm có thể cùng cô gắn bó keo sơn, nhưng vừa đến cuối tuần, là muốn ở bên chồng. Cho nên, cô rất tán đồng với đề nghị này của Song Thư Vân.
Cô cũng từng trải qua thời gian cuối tuần với vợ chồng Khương San San, ví dụ như cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau xem phim, nhưng tổng thể mà nói, đều cực kỳ ít. Một năm cũng chỉ khoảng ba đến năm lần. Cô cũng không thể thường xuyên làm bóng đèn được.
Nói đến đáng thương, cô cư nhiên không có thực sự nghỉ ngơi một chút nào trong mấy tháng qua. Mỗi cuối tuần hầu như đều ở lại tăng ca, mấy tên kỹ sư cấp dưới, hai người đang yêu đương, hai người đã kết hôn, một người đang điên cuồng theo đuổi người ta. Cô cũng không thể bởi vì chính mình không có bạn trai, cũng để người ta đi theo tích đức cho người cô đơn một chút, cho nên mỗi cuối tuần phải tha cho một hai người nghỉ, việc nhiều cô cũng chỉ có thể làm một mình. Nếu không phải, Song Thư Vân đợi chờ cô đề nghị đi dạo chỗ nào đó, cô cư nhiên không nghĩ đến.
Song Thư Vân nhìn cô lắc đầu, nói: “Vậy do anh tùy ý quyết định nha.”
“Được. Anh quyết định đi.” Lan Ninh vui vẻ đáp ứng.
Dù sao thì cô cũng không nghĩ ra được nơi mình muốn đi. Song Thư Vân vốn dĩ cảm thấy chính mình đối với chỗ này cũng không quá quen thuộc, không giống như Lan Ninh đã sống ở đây bảy năm. Sao có thể nghĩ đến Lan Ninh cư nhiên một hỏi ba không biết, so với anh còn tệ hơn.
Cuối cùng, Song Thư Vân trực tiếp lựa chọn công viên bách thảo bình thường nhất để đi dạo. Nhưng sợ đông người tụ tập, anh lựa chọn công viên xa nhất, lái xe mất gần một tiếng mới đến. Nhưng, đúng như dự liệu của anh, công viên này khách tham quan không nhiều lắm, núi rừng rậm rạp, cây cối rợp bóng, lại có ao nước trong veo, thật là yên tĩnh.
Hai người dừng xe, hít thở không khí trong lành, tay trong tay cùng nhau đi trên con đường rợp bóng cây, nhìn núi non xa xa, bên cạnh cỏ cây hoa lá, một chút hương vị cũng không có.
Đột nhiên, Lan Ninh nhìn thấy một cây nhỏ cao hơn một mét có hoa màu hồng phấn, cực kỳ đẹp, nhưng lại không có tên gọi. Cô thích thú chạy tới, nhìn thấy một tấm biển nhỏ bên cạnh cây có gắn một chiếc quạt giấy màu hồng.
Song Thư Vân thấy dáng vẻ vui sướng của cô, nhịn không được cầm điện thoại chụp một bức.
Lan Ninh lại cố ý chỉ vào tấm biển nhỏ, nói: “Chụp cái này lại đi, khi nào về sẽ gửi cho mọi người coi thử xem. Tên của loại cây này gọi là gì?”
Song Thư Vân bị cô làm không nhịn được mà bật cười, quả nhiên nghe lời cô nói, đem cô và tấm biển nhỏ chụp lại hết.
Hai người cứ như những thanh niên trẻ tuổi, vui sướng chạy chỗ này ngắm chỗ kia, lâu lâu chụp lại vài bức ảnh lưu kỷ niệm. Không khí trong rừng rất tốt, lại không có nhiều người, lá cây xanh bóng, trong rừng còn có thể nghe thấy âm thanh chim hót líu lo, Lan Ninh ngạc nhiên nói: “Hoàn cảnh nơi này thật tốt, còn có chim chóc.”
“Thật sự rất tốt, phổi của anh dường như được thanh lọc trở lại.” Song Thư Vân cười nói. Có đoạn thời gian tâm trạng anh không tốt, liều mạng hút thuốc, hút đến thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn, sau đó liền bỏ hút thuốc. Nhưng từ đó về sau cũng lưu lại một chứng bệnh là đối với chất lượng không khí rất để ý, bởi vì không khí quá kém, sẽ cảm thấy khó chịu và khó thở.
Đi bộ mệt rồi, hai người ngồi xuống bãi cỏ, tựa lưng vào nhau, nhìn trời xanh ban ngày, lại nhìn núi sông xa xa, dễ chịu gì đâu.
“Thế nào? Chơi vui không?” Song Thư Vân cười hỏi.
“Vui. Không ngờ em đã ở đây nhiều năm, vậy mà đây là lần đầu tiên biết đến một nơi tốt đến thế này.” Lan Ninh nửa tiếc nuối nửa cảm thán nói.
Song Thư Vân nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ mấy năm nay em không ra ngoài chơi sao?”
“Về cơ bản là vậy, nơi nào có thời gian đi chơi, mỗi ngày phải tăng ca, bằng không em lấy cái gì để cạnh tranh hạng mục và vị trí hiện tại?” Lan Ninh đáp.
Này cũng chỉ là một nửa nguyên do thôi, thời điểm mới bắt đầu, cô không có tiền không có bạn bè nơi nào dám chạy lung tung. Sau này có một chút vốn lại không ngừng tăng ca, còn có một điểm nữa chính là cô cũng muốn sớm ngày mua một căn nhà thuộc về chính mình, tình nguyện làm tăng ca thêm giờ, đi công tác nhiều một chút. Nếu không, chỉ dựa vào tiền lương muốn mua nhà cũng không dễ dàng như vậy.
Lại nói, công viên này quá xa thành phố, ngồi xe buýt đến cũng không thuận tiện như vậy. Cho dù có thời gian rãnh, cô cũng chỉ đi dạo trong thành phố. Trong thành phố cũng có khá nhiều công viên, chính là quá nhiều người.
“Em một người phụ nữ, liều mạng như vậy làm gì?” Song Thư Vân cười mắng.
Thật ra bản thân anh cũng đã liều mạng học tập mấy năm nay, không có thời gian đi ra ngoài chơi, đây cũng giống như hồi còn đi học lần đầu tiên đến công viên đi dạo.
“Phụ nữ thời buổi này, nếu không liều mạng làm sao có chỗ đứng trong xã hội? Anh không nghe nói sao, phụ nữ hiện đại phải kiếm được tiền, sinh được con, vào được phòng bếp lên được thính phòng, còn không nhất định phải đánh đấu với tiểu tam đâu? Đây không phải là ước mơ của đàn ông các anh sao?” Lan Ninh nửa nói giỡn nửa trêu ghẹo nói.
Loại lời nói này, cô không phải lần đầu tiên lần thứ hai nghe được, rất nhiều người đàn ông muốn vợ đảm việc nhà, chăm con, còn giúp anh ta chăm sóc cha mẹ, còn phải biết kiếm thật nhiều tiền, nếu không chính là người phụ nữ đó không hiền huệ, phụ nữ chính là điệu bộ bạc bẽo. Khi muốn phụ nữ chia sẻ áp lực kinh tế, họ liền nói nam nữ bình đẳng, khi không muốn làm việc nhà liền mang con cái ra nói, đây là bổn phận của phụ nữ nên làm. Từng người từng người đều có tâm đế vương, đáng tiếc chỉ là mệnh nô bộc.
Cho nên, đàn ông tìm không thấy vợ càng ngày càng nhiều, phụ nữ không nguyện ý gặp gỡ và kết hôn càng ngày càng nhiều. Phụ nữ cường hãn như vậy, cái gì cũng đều không yên tâm, còn muốn đàn ông làm gì, lại không phải loại hàng to xài tốt, hầu hạ thoải mái. Kết quả còn có không ít đàn ông ngày ngày nói những điều vô nghĩa.
Đây cũng là một trong những lí do khiến cô mấy năm nay không muốn yêu đương, tuy khi đó cô có khúc mắc, nhưng thực sự có đàn ông ưu tú như vậy xuất hiện trước mặt, toàn lực theo đuổi cô, nói không chừng cũng có khi cô sẽ động tâm. Nói đi nói lại, còn không phải bởi vì đàn ông bên cạnh, quá ít ưu tú sao.
Cô luôn vô thức lấy Song Thư Vân ra so sánh với mọi người, không có nhiều người đẹp trai như Song Thư Vân, không có nhiều người ôn nhu săn sóc như Song Thư Vân, quan trọng nhất chính là, người có thể khiến cô có loại cảm giác đó cũng không xuất hiện. Cho nên, cô vẫn luôn độc thân đến tận bây giờ, gặp lại Song Thư Vân.
“Em từ nơi nào nghe được những lời này vậy, còn ước mơ của đàn ông. Đàn ông thật làm như vậy rồi, còn tìm được vợ sao? Phụ nữ nào ngốc, mới lấy loại đàn ông như vậy. Hơn nữa hiện tại đều nói nam nữ bình đẳng, dựa vào cái gì đàn ông không thể mang con cái làm việc nhà.” Song Thư Vân buồn cười hỏi.
Anh thật sự còn chưa từng nghĩ qua như vậy. Nhưng, có một điểm anh cũng hiểu. Cuộc sống sinh hoạt thời buổi này áp lực quá lớn, tình cảm thuần túy đã trộn lẫn không ít lợi ích, nếu không cũng chỉ là truyện cổ tích, không có khả năng xảy ra trong hiện thực. Ví dụ như nhà ở, đã thành chướng ngại vật lớn nhất trong hôn nhân, thành công chia cắt nhiều cặp đôi ban đầu yêu đương thấm thiết. Anh cũng không phải chưa từng thấy qua.
Cho nên, đàn ông bằng lòng tìm người vợ có thể chia sẻ áp lực kinh tế cũng bình thường. Chỉ là con người ta không thể đều chiếm tiện nghi hết tất cả mọi thứ, bạn muốn vợ kiếm nhiều tiền một chút, liền phải hiểu, kiếm tiền và việc nhà con cái luôn có mâu thuẩn nhất định. Có đôi khi cuộc sống khốn nạn như vậy đấy, chăm người này lo người kia.
“Ha ha, anh tầng lớp này, hẳn là chưa từng thấy qua sắc mặt của một vài đàn ông low.” Lan Ninh cười nói. Cũng chỉ có đàn ông không có bản lĩnh, mới ước gì vợ mình từ trong ra ngoài đều nắm hết, còn có thể coi anh ta như chủ tử mà hầu hạ. Song Thư Vân ít nhất không tồn tại loại chuyện phải dựa vào vợ mới có thể giúp đỡ gia đình.
*low: Thấp, hạ, kém, chậm. Thấp hèn, ở bậc dưới; tầm thường, ti tiện, hèm mọn. Yếu, suy nhược, kém ăn, không bổ.
“Anh tầng lớp này, tầng lớp gì?” Song Thư Vân khó hiểu hỏi.
“Em nói, anh kiếm nhiều tiền, không cần phải dựa vào vợ trả tiền vay mua nhà, tiền vay mua xe, học phí cho con đi học,.... Cũng không tồn tại loại mâu thuẫn này.” Lan Ninh tâm trạng tốt, hiếm khi cùng anh nói nhiều chuyện vặt vãnh như vậy.
“Tầng lớp lao động bình thường, hai vợ chồng đều phải đồng tâm hiệp lực mới có thể đem những khoản chi tiêu này tính toán cho qua. Nhưng người ta cũng giống nhau mà đều rất hạnh phúc. Cái này có cái gì mâu thuẫn đâu.” Song Thư Vân vẫn như cũ có nghi vấn.
“Có thể tiếp tục sống qua ngày, liền không phải cái loại đàn ông low đó à. Đó chính là một phần cuộc sống của người bình thường” Lan Ninh đáp. Cô cũng đã từng tính toán như vậy. Tìm một người đàn ông về các phương diện điều kiện so với chính mình không chênh lệch nhau lắm, cùng nhau chia sẻ mọi thứ trong gia đình nhỏ, là vợ chồng cũng là người hợp tác. Cô cho rằng ở trong một gia đình, sự đóng góp của hai người là tương đối bình đẳng. Cho nên, cô coi vợ chồng cũng trở thành một loại hợp tác.
Nếu là mấy năm trước, cô sẽ mơ tưởng cảnh đàn ông như thế nào như thế nào cưng chiều vợ và con cái, nhưng cô đã gần 30, loại mộng tưởng này cũng đã sớm thức tỉnh.
“Vậy em nói đàn ông low, anh thật đúng là chưa từng gặp qua.” Song Thư Vân nói.
“Mức sống khác nhau mà thôi. Anh tương đối ít có khả tiếp xúc với những người như vậy. Thực ra đàn ông low nhiều, phụ nữ low cũng không ít. Có phụ nữ còn không phải chỉ nghĩ đến việc tìm một người đàn ông có tiền thôi đó sao.” Lan Ninh không cho là đúng nói.
“Cũng là, đàn ông có tra, phụ nữ cũng có tra. Nhưng, bên cạnh anh phụ nữ như vậy hẳn là rất ít? Em ngược lại đã gặp qua mấy người phụ nữ chỉ yêu tiền.” Song Thư Vân nghĩ nhiều hơn một chút để hiểu thêm về cuộc sống mấy năm nay của Lan Ninh. Môi trường làm việc này của Lan Ninh vẫn là rất đơn giản, ngày thường lui tới đều là những người làm ngành nghề kỹ thuật.
Lan Ninh cười nói: “Yêu tiền không sai, chỉ cần xứng đáng nhận được giá trị đấy là được rồi.”
“Cái gì gọi là xứng đáng nhận được giá trị đấy?” Song Thư Vân buồn cười nói.
“Nói em giống như chưa từng thấy qua. Giám đốc cũ của bộ phận chúng em, đã bao nuôi một người phụ nữ, cuối cùng sự việc bại lộ, ồn ào thật sự rất khó coi. Anh ta cũng liền từ chức.” Lan Ninh cười nói.
“Giám đốc đó của các em, có thể có bao nhiêu tài sản ròng vậy? Còn ồn ào loại chuyện này.” Song Thư Vân không thể tin được nói. Anh còn cho rằng chỉ những người có tài sản ròng ít nhất hàng trăm triệu đô la trở lên, mới chơi loại trò chơi này. Người ta vừa ra tay một cái chính là cho đi hàng chục triệu. Một giám đốc một năm nhiều nhất cũng chỉ thu vào 50 vạn (500.000 tệ) mà thôi. Lấy cái gì mà đi liều mạng như vậy? Anh hoàn toàn không ngờ, có người, một tháng mấy ngàn tệ cũng có thể có cuộc sống hỗn loạn đến như vậy.
“Cho nên nói có một số người chính là tra như vậy. Này thực sự không liên quan đến tiền nhiều tiền ít.” Lan Ninh đáp.
“Này, đằng kia có bán nước mía kìa, muốn uống không?” Song Thư Vân chỉ vào cách đó không xa một sạp bán hàng rong hỏi.
“Muốn, muốn. Em thích nhất là loại nước uống này, rất giải khát.” Lan Ninh vội vàng trả lời nhảy dựng lên.