Một Đêm Bảy Năm

Chương 3: Không bao lâu



Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở truyenwiki1.com, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Song Thư Vân vẫn luôn đi theo cô, ngồi tàu điện ngầm tiến vào tiểu khu, cuối cùng đến cửa nhà cô, vẫn còn muốn dây dưa, Lan Ninh lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, nói: "Đừng thách thức giới hạn của tôi, anh cho rằng tôi vẫn là cô gái nhỏ năm đó chỉ chạy trối chết sao? "

Song Thư Vân trên mặt lộ vẻ đau khổ, anh cúi đầu, từ từ lùi về sau rời đi.

Vừa bước vào nhà, Lan Ninh liền ném chính mình ngã trên ghế sofa, che mặt lại. Cô cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào gặp người khác. Nhưng một đêm điên loạn, cô đem chính mình làm đến hỏng bét.

Đoạn kí ức đã qua mà cô đã chủ động chôn vùi, không tự chủ được nhảy ra ngoài. Cô và Song Thư Vân học cùng trường nhưng khác chuyên ngành, có thể coi là bạn học.

Năm đó, hai người họ ở trường đã bí mật yêu đương lén lút.

Bởi vì Song Thư Vân nói: "Không muốn để mọi người đều biết, trong nhà vẫn luôn muốn anh và Chu Thanh Dao thành đôi. Nhưng anh thực sự không thích cô ta, thậm chí không thể coi cô ta như em gái được, nhìn thấy cô ta đều cảm thấy phiền. Chỉ cần đợi anh tốt nghiệp đại học, liền chạy trốn đi thật xa, bọn họ liền không quản được anh. "

Hai người họ đã ước định sau khi tốt nghiệp đại học liền chạy đến miền nam xa xôi để làm việc và sinh sống, rời xa Chu Thanh Dao và người nhà. Để mọi chuyện nằm ngoài tầm với của bọn họ, thời gian qua lâu, Chu Thanh Dao tự nhiên hiểu ra, từ bỏ anh. Như vậy, bọn họ liền có thể quang minh chính đại mà ở bên nhau.

Chu Thanh Dao cũng có thể coi là một đại kỳ cảnh của đại học A, bởi vì cô ta theo đuổi Song Thư Vân, hơn nữa cô ta rất chú ý đến từng cô gái có quan hệ với Song Thư Vân, không cho bất kỳ người nào có cơ hội nhúng tay vào, mà làm ra không ít chuyện khiến người khác chê cười. Thế cho nên mọi người nhìn thấy Song Thư Vân đều vừa thương cảm vừa khinh khi. Bởi vì có không ít cô gái vì anh, mà bị Chu Thanh Dao trả đũa.

Thái độ của Song Thư Vân đối với Chu Thanh Dao tuy không tốt, nhưng cũng không thể nói là tệ, ít nhất anh vẫn duy trì vẻ mặt tốt. Bởi vì anh không dám đắc tôi Chu Thanh Dao, đắc tôi Chu Thanh Dao đồng nghĩa với việc những ngày tháng tiếp theo anh sẽ không được sống tốt, cha mẹ anh sẽ hung hăng dạy dỗ anh. Mà Song gia lại có chuyện nương nhờ Chu gia, cha mẹ bên Chu gia cũng rất thích Song Thư Vân. Phụ huynh hai bên rõ ràng muốn gán ghép hai người họ với nhau, hơn nữa Chu Thanh Dao còn cực kỳ thích anh.

Song Thư Vân vì tránh né Chu Thanh Dao, cơ hồ dùng hết 24 tiếng một ngày, một buổi học cũng không trốn,  mà còn nhận thêm hai công việc bán thời gian và hợp tác với các bạn cùng lớp để bắt đầu kinh doanh riêng, tóm lại, anh rất chăm chỉ. Kết quả, chính là các môn học anh thi đều đứng nhất, thi lấy chứng chỉ nào cũng đậu, mà còn kiếm được một ít, có thể nói là người thành công trong các sinh viên.

Nếu không có Chu Thanh Dao, Song Thư Vân chắc chắn sẽ là nam thần trong mắt các cô gái, chưa kể anh còn có vẻ ngoài điển trai.

Anh và Lan Ninh quen biết nhau ở chỗ làm bán thời gian, hai người cùng nhau làm việc, sau đó lén lút ở bên nhau. Lan Ninh cũng biết Chu Thanh Dao, đương nhiên đồng ý với đề nghị của Song Thanh Dao. Cả hai chỉ bí mật lén lút hẹn hò, thậm chí còn tạo ra một số hoạt động tập thể, quả thực che giấu được mọi người, bao gồm cả Chu Thanh Dao.

Lan Ninh của lúc đó, vẫn còn là một cô sinh viên ngây thơ, chưa trải sự đời, trong đầu chỉ toàn là tình yêu, cô yêu Song Thư Vân, yêu đến cẩn thận từng ly từng tí, cũng nguyện ý cùng anh lén lút ở bên nhau.

Hai người vui vẻ yêu đương lén lút được hai năm, nhưng lúc tốt nghiệp, nhịn không được vượt qua giới hạn.

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, một lần cuối cùng tụ hội trước khi tốt nghiệp, cô cũng giống như đêm qua uống khá nhiều rượu, có chút say, Song Thư Vân cũng giống vậy. Hai người họ duy trì yêu đương trong sáng đã hai năm, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là không có làm, bởi vì lén lút, cũng bởi vì khó tìm được một nơi yên tĩnh và riêng tư.

Cuối buổi tụ hội, tâm trạng mọi người đều không tốt. Có vài cặp đôi bật khóc, bởi vì mọi người đều hiểu rõ, tốt nghiệp là mùa của chia tay. Nhưng tình cảm đã trao đi, muốn lấy lại đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy. Trong hoàn cảnh đó, mọi người đều có tâm tư nặng trĩu, cô cũng bất tri bất giác uống nhiều hơn một chút.

Chờ đến cuối cùng, chỉ còn dư lại cô và Song Thư Vân được coi là những người duy nhất còn tỉnh táo. Đưa tất cả mọi người vào khách sạn, cô cũng mượn rượu làm càng giả điên kéo Song Thư Vân lại.

Hai người ngà ngà say, không hề trì hoãn đã phát sinh quan hệ, có lẽ là bởi vì được như ước nguyện, cũng có lẽ là Song Thư Vân cực kỳ xúc động, cũng đối với cô cực kỳ dịu dàng, tóm lại, cô cảm thấy đêm đó là một đêm rất tuyệt vời. Thậm chí trước khi đi ngủ, cô vẫn còn nghĩ, bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau.

Nhưng, ngày hôm sau, hai người bọn họ bị tiếng đập cửa đánh thức.

"Mau dậy đi, Thư Vân, nếu không đi sẽ muộn mất."

Song Thư Vân sợ tới mức nhảy dựng lên, hóa ra đã hơn chín giờ sáng.

“Chờ chờ một chút, tôi lập tức xong ngay.” Song Thư Vân lên tiếng đáp lại, rời giường.

Mọi người bên ngoài kêu anh mở cửa, nhưng Song Thư Vân nhanh chóng liếc nhìn Lan Ninh một cái, sợ người khác nhìn thấy hai người họ đã qua đêm cùng nhau, chỉ nói, "Tôi đang ở trong phòng tắm."

Động tác tắm của anh cực  nhanh, xấu hổ nhìn Lan Ninh nói, " Xin lỗi, anh có việc quan trọng phải làm, lần sau về trường anh sẽ tìm em.". Nói xong, anh vội vàng ra cửa, còn thuận tay đem cửa đóng lại.

Một vài người bên ngoài thấy thế, ngay lập tức hiểu ra, anh đêm qua không phải cô đơn một mình.

"Tớ nói cậu sao lại đến muộn như thế, làm nữa ngày, đêm qua cùng người nào xuân phong nhất độ." Có người mở miệng trêu ghẹo

“Suỵt, nhỏ tiếng chút, đừng để Chu Thanh Dao biết.” Có người nhắc nhở.

"Ây, cậu đó, lúc này còn che che giấu giấu, không cho mọi người biết." Giọng nói càng lúc càng xa, trong lòng Lan Ninh không biết tại sao lại có chút khó chịu.

Cô nằm một hồi lâu, mới điều chỉnh lại tâm trạng chính mình cho tốt, rời giường thu dọn đồ đạc, nhưng vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Chu Thanh Dao.

"Hóa ra là cô. Đồ đàn bà hư thối, đồ đê tiện không biết xấu hổ." Chu Thanh Dao mặt đầy dữ tợn, tức giận mắng chửi, xông lên tát Lan Ninh một bạt tay.

Lan Ninh vừa ra khỏi cửa liền ăn tát, còn bị mắng mỏ đến bụng đầy lửa giận, tâm trạng cô vốn không tốt, lúc này chỗ nào có thể chịu đựng, vươn tay tát lại cô ta hai bạt tay.

Chu Thanh Dao choáng váng, cô ta lớn như vậy còn chưa bị người nào đánh qua đâu. Ở trường cô ta cũng chỉnh qua không ít nữ sinh, nhưng cuối cùng đều là những người khác tránh mặt cô, thế cho nên cô ta cho rằng cô ta là đệ nhất thiên hạ.

"Cô mới là đồ đê tiện không biết xấu hổ, Song Thư Vân không cần cô, cô còn cả ngày quấn lấy anh ấy, làm anh ấy phiền đến sắp chết rồi. Anh ấy nói nhìn thấy cô liền chán ghét, ước gì cô nhanh nhanh chết quách đi cho xong." Lan Ninh vừa đánh vừa mắng.

Tính sát thương của mấy câu nói đó khá mạnh, Chu Thanh Dao trợn to hai mắt, lập tức mắng: "Cô nói bậy, anh ấy làm sao có thể cùng cô ở bên nhau?"

"Đúng không? Đêm qua anh ấy nói muốn tôi muốn đến sắp chết, cô có biết anh ấy đêm qua là như thế nào cùng tôi triền miên không? Cô có biết anh ấy có bao nhiêu yêu tôi không? Cô có biết chúng tôi đã bên nhau bao lâu rồi không? Hai năm rồi." Lan Ninh cười lạnh kéo thấp cổ áo xuống, ở dưới cổ mơ hồ có thể thấy được dấu hôn trải rộng.

Chu Thanh Dao hung hăng trừng mắt cô, hai mắt đẫm lệ, nếu không chống đỡ gần như trực tiếp té xuống, chỗ nào cũng không còn tinh lực cùng cô đánh nhau.

Lan Ninh nhún nhún vai, tiêu sái bước đi, thở ra một hơi ác khí. Cô vẫn ngây thơ cho rằng, dù sao ngày mai bọn họ liền rời khỏi nơi này, mới không sợ Chu Thanh Dao. Nhưng đề phòng, cô nhanh chóng quay về trường thu dọn hành lý, sau đó bắt taxi vào thành phố tìm phòng khách sạn, đặt phòng ở lại.

Trong khoảng thời gian đó, cô gọi điện thoại cho Song Thư Vân, nhưng điện thoại của anh lại hiển thị đã tắt máy.

Cô liên tục đợi ba ngày, đều không chờ được Song Thanh Vân đến, mà điện thoại của anh vẫn luôn không kết nối được, đương nhiên anh cũng không liên lạc với cô. Trái tim cô dần trở nên lạnh lẽo, cảm giác được mùi nguy hiểm.

Điều cô không ngờ đến nhất là, buổi tối ngày thứ ba, cha mẹ Song Thư Vân tìm đến cửa.

Lan Ninh hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu được bọn họ sao lại tìm đến mình, nhưng cô nhạy bén nhận ra, đối phương cực kỳ không thích mình.

Quả nhiên, cha Song Thư Vân nhíu mày nhìn cô vài lần, thậm chí không thèm nói với cô lời nào, trực tiếp đi ra ngoài.

Mẹ của Song Thư Vân nói thẳng: "Xin cô về sau đừng quấn lấy Thư Vân. Con trai tôi và Thanh Dao đã có hôn ước."

Lan Ninh trợn mắt há miệng, rất muốn mắt chửi người, rất muốn nói: "Con trai cô không thích cô ta, cô tại sao còn muốn ép buộc anh ấy."

Nhưng mẹ Song lại nói: "Loại con gái giống như cô, tôi đã gặp qua nhiều rồi, lợi dụng chính mình tuổi trẻ xinh đẹp có đủ vốn liếng, liền muốn đến gần đàn ông có gia thế tốt, không nghĩ tới, đàn ông gia thế tốt đều phải xứng với phụ nữ gia thế tốt"

Lan Ninh há miệng thở dốc, rất muốn mắng người, nhưng đối phương dù sao cũng là mẹ của Song Thư Vân, cô mắng không được, hơn nữa lại có chút nhát gan.

Đối phương hiển nhiên không để cô vào mắt, cực kỳ tao nhã nói: "Tôi khuyên cô nên tức thời một chút, ngay hôm nay liền rời khỏi chỗ này, đừng tiếp tục dây dưa nữa. Con trai tôi ưu tú như vậy, cưới Chu Thanh Dao, tiền đồ rực rỡ đang chờ nó, cô tính cái gì? "

Nước mắt Lan Ninh rơi xuống, đau khổ, xấu hổ, sợ hãi và lo lắng bất an, hoàn toàn không biết phải giải quyết như thế nào.

Đột nhiên Song Thư Vân tức giận xông vào, cha anh đi theo phía sau anh, nhưng là mắng: “Mày đến đây làm gì, còn ngại chuyện ồn ào chưa đủ lớn sao?"

"Lan Ninh..." Song Thư Vân vừa nói được hai chữ, cha anh cư nhiên cầm ấm nước trên bàn, nện vào sau lưng Song Thư Vân, Song Thư Vân kêu thảm thiết một tiếng, đau đến mặt biến sắc.

Nhưng cha anh vẫn không buông tha cho anh, mắng: "Mày cho rằng cánh cáp cứng rồi, ông đây không quản được mày. Cùng cái con tiểu yêu tinh này cùng người nhà đối nghịch."

Mẹ của Song Thư Vân vội vàng kéo con trai, khuyên nhũ: "Con nghe lời một chút, rõ ràng vẫn luôn ngoan ngoãn. Chắc chắn là con tiểu yêu tinh này dụ dỗ con, con mới làm chuyện ngu ngốc này."

“Mẹ, con ghét Chu Thanh Dao, con đã chịu đựng cô ta quá đủ rồi.” Song Thư Vân quát.

"Thanh Dao chỗ nào không tốt, có gia thế, lớn lên xinh đẹp. Con nếu thích yêu tinh như thế này, sau này lén lút nuôi vài đứa, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy, không cho Thanh Dao biết là được. Trước mắt, con vẫn là đem Thanh Dao dỗ dành cho tốt mới là điều nên làm. ”Mẹ của Song Thư Vân oán hận nhìn chằm chằm Lan Ninh, chỉ hận không thể gϊếŧ chết cô.

Lan Ninh nhìn gia đình này, trong nháy mắt, liền hiểu rõ cô và Song Thư Vân sẽ không có tương lai. Hơn nữa, cô cũng sợ cha mẹ Song gia như thế này. Trong mắt gia đình này, cô ngay cả gái điếm còn không bằng.

Hơn nữa, cô cũng nhìn thấy rõ, cuộc đời của Song Thư Vân không thể do chính mình anh quyết định.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy. Lan Ninh, xin lỗi.” Song Thư Vân chỉ hận không thể bịt miệng mẹ mình lại, vội vàng xin lỗi Lan Ninh. Nhưng cha anh lại từ phía sau đá vào chân anh, kéo anh lại tát hai bạt tay, đem anh đánh đến chảy cả máu miệng, còn mắng: "Còn không mau cút về dỗ dành Thanh Dao, đứng ở đây chỉ lãng phí thời gian."

Sau đó, ông ta lại nhìn Lan Ninh nói: "Cô không xứng cùng Thư Vân ở bên nhau, tôi không muốn lần sau gặp lại cô vẫn còn quấn lấy nó."

Nói xong, liền quay đầu bỏ đi. Mẹ Song vội vàng lôi kéo con trai đi ra ngoài. Tam quan của Lan Ninh đã chịu đả kích rất lớn, thế cho nên căn bản không phản ứng lại.

Nhưng, sau khi bọn họ rời đi, những người bạn thân của Song Thư Vân là Lý Huy và Trương Siêu đã đến, hai người họ hiển nhiên là người ngoài cuộc, vội vàng khuyên cô: "Cô đi nhanh đi, rời xa thành phố này, thành phố này cô không ở lại được đâu."

"Ha ha, có ý gì, Chu gia là người nào? Còn có thể tùy tiện gϊếŧ người sao, lại nói, tôi cũng không phạm tội gì" Lan Ninh không khỏi tức giận.

"Cô quá ngây thơ rồi, Chu gia là gia đình gì? Thư Vân và Thanh Dao đều được mọi người công nhận là một đôi. Sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, cô ở lại đây tự tìm nhục nhã làm gì." Trương Siêu thương hại nhìn cô, nói.

Lý Huy cũng không ngừng khuyên cô: "Thư Vân đã bị kiểm soát, cô sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa đâu, cô ở lại, chỉ khiến cậu ấy càng thêm đau khổ. Cô đi đi, có lẽ qua mấy năm, hai người rồi sẽ quên nhau."

"Chính là, cha mẹ cậu ấy ghét cô như vậy, cho dù cậu ấy vượt qua mọi khó khăn để ở bên cô, cuối cùng lại chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, cũng có thể đến sau này, hai người nhìn nhau sẽ chán ghét đối phương." Trương Siêu cũng khuyên nhũ.

"Đúng vậy, còn không bằng hiện tại tách ra, có thể lưu lại một chút hồi ức. Thật ra, cô cùng Thư Vân thực sự không xứng đôi." Lý Huy lại nói.

Bất luận như thế nào, Lan Ninh vẫn nghe lời rời đi. Bởi vì cô cũng hiểu rõ, người phụ nữ Thanh Dao kia là một kẻ điên. Mà cha mẹ Song Thư Vân, cô cũng không muốn thấy.

____________

*Tác giả có lời muốn nói: Hất trước hai thau máu chó.

*Lời của Anh: tội chị, cha mẹ anh cực phẩm quá, em tiu đây cũng khá gì và này nọ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.