Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 11: Chương 11





Về đến nhà, Thẩm Mặc Hàn ném chiếc áo khoác đen xuống ghế sô pha rồi bước vào phòng.

Nhìn thấy hai người lần lượt bước vào, Thẩm Mặc Thần có chút giật mình, sau đó liền nở nụ cười.

“Cô giáo Diệp, sao cô lại quay lại? Cô muốn cùng chúng em đón lễ Giáng Sinh sao?”
Diệp Nhược Sơ sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại một chuyện___
Thẩm Mặc Hàn thực sự đã cứu nàng!
Sau khi nghĩ lại, nàng sau khi ra ngoài mới nhận được điện thoại, làm sao Thẩm Mặc Thần có thể biết được?
Có lẽ Thẩm Mặc Hàn đã đến quán bar và vô tình gặp được nàng.

Diệp Nhược Sơ miễn cưỡng mỉm cười, đáp lại, “Ừ.


Vừa dứt lời, thanh âm trong bụng truyền ra, Diệp Nhược Sơ nhíu mày, đã một ngày chưa ăn gì, nàng hiện tại cảm thấy hơi đói, liền hỏi Thẩm Mặc Thần muốn ăn gì.


Thẩm Mặc Thần nói muốn ăn sủi cảo, vào mùa đông thường sẽ không ăn sủi cảo, nhưng hôm nay lại đặc biệt muốn ăn!
Diệp Nhược Sơ bật cười, hôm nay dù sao cũng nhờ vào phúc của Mặc Thần nàng mới có thể ra ngoài, thuận tiện làm coi như cảm tạ cậu ta đi!
Sau khi tắm xong, Thẩm Mặc Hàn thay một bộ quần áo ở nhà bình thường, vừa bước ra khỏi phòng liền nghe thấy âm thanh lảnh cảnh.

Bước vào trong phòng khách, quả nhiên thấy tay Diệp Nhược Sơ đang cầm dao băm nhân bánh, mà Mặc Thần đang không ngừng lởn vởn xung quanh nàng.

Trên mặt Thẩm Mặc Thần tràn đầy nụ cười, “Anh trai, cô giáo đang gói sủi cảo.


Thẩm Mặc Hàn không nói gì, con ngươi chỉ thâm trầm liếc qua bóng lưng nàng, sau đó hắn ngồi lên ghế sô pha, mở TV xem tin tức tài chính.

Diệp Nhược Sơ toàn tâm toàn ý gói sủi cảo
Nước sôi, cho những viên sủi cảo béo tròn như những thỏi bạc vào, nấu một lúc, nàng đặt những chiếc sủi cảo vào trong chiếc đĩa màu xanh.

Thấy vậy, Thẩm Mặc Thần bĩu môi, nhẹ giọng nói : “Anh trai em không ăn sủi cảo nhân hẹ, anh ấy nói rau hẹ có mùi.


Người đàn ông đó có một cái miệng rất kén chọn!
Diệp Nhược Sơ chỉ có thể lấy rau thơm trong tủ lạnh ra băm nhỏ, trộn với thịt, gói một đĩa sủi cảo, cho vào nước và luộc.

Sủi cảo đều đã làm xong, Thẩm Mặc Thần đem đĩa sủi cảo bưng đến trước khay trà.

Đôi mắt Thẩm Mặc Hàn hơi híp lại, nhìn chằm chằm cậu ta, Mặc Thần nhún nhún vai, “Cô giáo ban đầu gói sủi cảo nhân hẹ, nhưng nghe em nói anh không ăn hẹ nên cô ấy đã cố ý gói sủi cảo nhân thịt và rau mùi.

Cô ấy đối xử với anh thật tốt! Thật ngưỡng mộ!”

Nhíu mày, hắn toàn bộ quá trình không nói một lời nào, trong ánh mắt luôn có một tia thăm dò.

Diệp Nhược Sơ đặt đĩa xuống, thẳng thắn nói: “Hôm nay tôi thật sự rất cảm kích Thẩm tiên sinh!”
“Cô nên cảm ơn tôi.


Hắn cầm đũa, gắp một chiếc sủi cảo, tao nhã ăn.

“Anh trai, có ngon không?” Thẩm Mặc Thần hỏi.

Nghe vậy, trong lòng nàng cũng có chút tò mò, mơ hồ còn có mấy phần căng thẳng, tuy rằng làm bộ như đang ăn sủi cảo, nhưng ánh mắt nàng vẫn luôn bất giác liếc qua.

Ánh mắt Thẩm Mặc Hàn rơi vào khuôn mặt nàng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đang đỏ bừng, rất mềm mại, trên mặt vẫn còn dính chút bột mì, nhưng lại không có cảm giác buồn cười chút nào, ngược lại còn rất mê người…
Sau khi nhấp một ngụm canh, anh ta nói, “Không tính là khó ăn…”
Có thể khiến cái miệng khó tính kia nói ra những lời này, Diệp Nhược Sơ rất hài lòng, chỉ là ánh mắt hắn nhìn nàng như nhìn con mồi, khiến nàng phải cúi đầu tránh né.

Thu hồi tầm mắt, Thẩm Mặc Hàn ăn hết một bát sủi cảo, thậm chí cả canh cũng chỉ còn một nửa.


Ăn xong, hắn đứng dậy đi vào phòng.

“Ơ…đợi đã!”
Diệp Nhược Sơ vội vàng ngăn cản, xấu hổ nói: “Anh có thể đưa tôi về được không?”
Đây là khu biệt thự cao cấp, buổi tối chắc chắn sẽ không gọi được taxi.

Nàng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm hắn, nhưng người đàn ông quay đầu lại, nói đầy ẩn ý, “Đêm nay, cô ở lại đây đi.


Ở lại?
Diệp Nhược Sơ giật mình, đang định từ chối thì bóng dáng người đàn ông trước mặt nàng đã biến mất.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.