Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 3: Chương 3





Thẩm Mặc Hàn mặc sơ mi trắng, trên tay treo một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, dáng vẻ vội vã mà lười biếng.

Hắn liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc, cười đầy ẩn ý.

Lại là cô gái này…
Cô ấy rốt cuộc là vô tình, hay cố ý tiếp cận hắn?
Diệp Nhược Sơ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, tiếp nhận sự thật trước mắt__
Người đàn ông nàng từng qua đêm lại là phụ huynh của học sinh nàng.

“Anh là người nhà của Thẩm Mặc Thần?” Nàng hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể.

“Hả?” Thẩm Mặc Hàn ngồi xuống, thân hình cao lớn lười biếng ngả về phía sau, trầm giọng đáp lại.

“Các người rốt cuộc là làm phụ huynh kiểu gì? Ba năm chưa từng đến tham gia họp phụ huynh lần nào, các người một chút cũng không quan tâm đến kết quả học tập và tương lai của cậu ấy sao?”
Diệp Nhược Sơ nói xong, hận không thể cắn lưỡi của mình.

Người đối diện nàng là người nhà họ Thẩm của thành phố S a! Là họ Thẩm a!

Người giàu có như bọn họ sao có thể quan tâm đến thành tích học tập tầm thường?
Quả nhiên, một giây sau, Thẩm Mặc Hàn nhướng mày, khinh thường nói, “Cô giáo Diệp đang nói đùa với tôi sao?”
Mặt Diệp Nhược Sơ đỏ lên, nhíu mày.

“Anh có biết thứ hạng của Thẩm Mặc Thần trong trường không? Mỗi lần thi, cậu ta luôn đứng thứ hai từ dưới lên.

Chưa từng có thay đổi, tôi mong Thẩm tiên sinh có thể chú ý đến tình hình ở trường của cậu ấy hơn.


Những vị phụ huynh khác khi nghe thấy xếp hạng như vậy trước mặt nhiều người thì sẽ lúng túng hoặc xấu hổ, nhưng hắn vẫn như cũ bình tĩnh ưu nhã đáp, “Trong trường có tổng cộng bao nhiêu học sinh cấp ba?”
Diệp Nhược Sơ thành thật trả lời “Hai nghìn chín.


Hắn trầm ngâm nói: “Phía sau không phải còn có một người sao? Thứ hạng 2899, cũng không tồi…”
Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Diệp Nhược Sơ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hoàn hồn, nở một nụ cười tự giễu.

Suy nghĩ của những người giàu thật khác với người bình thường, cho dù có luôn đứng cuối trong kì thi thì cũng không cần phải lo lắng về tương lai.

“Tư duy của Thẩm tiên sinh thật độc đáo…”
“Tàm tạm.

” Môi mỏng của Thẩm Mặc Hàn cong lên, hai mắt híp lại nhìn cô.

Mái tóc đen như mực dài qua vai, làn da trắng nõn trong suốt, ngũ quan thanh tú, hơn nữa trên người nàng mặc một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng hồng.

Hắn lúc này mới phát hiện, người phụ này mặc dù không quá chói mắt nhưng khiến hắn thấy rất thoải mái.

“Xem ra cô giáo Diệp không còn việc gì nữa, vậy tôi đưa cậu ta đi trước.

Nói xong, Thẩm Mặc Hàn đẩy ghế sang một bên, đứng dậy rời đi.


Thẩm Mặc Thần mím môi cười, đi về phía Diệp Nhược Sơ, “Cô giáo, quà của em đâu?”
Diệp Nhược Sơ bất lực nhìn anh, từ trong túi lấy ra đôi găng tay đã đan sẵn, đưa cho cậu, “Đây, Giáng sinh vui vẻ.


Thiếu niên hài lòng mỉm cười, bước một bước về phía trước.

Mặc dù là giáo viên, nhưng cô đứng trước mặt cậu lại thấp hơn một đoạn, chỉ có thể đứng đến cằm cậu ta.

Cúi người xuống, thiếu niên bất ngờ kéo tay Diệp Nhược Sơ về phía mình, nàng sửng sốt, chưa kịp hoàn hồn lại, đôi môi mềm mại ấm áp của cậu ta đã rơi vào lòng bàn tay nàng , cảm giác nóng nóng, ngứa ngứa.

“Đây là quà đáp lễ dành cho cô…”
Thẩm Mặc Thần buông tay như một quý ông người Pháp, bước ra khỏi văn phòng với đôi mắt sáng ngời.

Diệp Nhược Sơ không kịp định thần lại cho đến khi bóng dáng của cậu ta biến mất, cảm giác trên bàn tay vẫn còn,may mà không có giáo viên nào khác trong văn phòng, nếu không thì quả thực là!!!
Vẫn còn là học sinh cấp ba, lại học cách hành động như quý ông, thật là còn nhỏ đã ma mãnh!
Thẩm Mặc Hàn đợi bên ngoài rất lâu.

Nhìn thấy Thẩm Mặc Thần đi ra, tiến tới vỗ vào đầu cậu ta một cái “Em học hành như vậy sao?”
Ho nhẹ một tiếng, Thẩm Mặc Thần cười cợt nhả “Anh trai, anh nói xem tại sao giá của các mặt hàng trong trung tâm mua sắm lớn luôn kết thúc bằng số 9? Nó khiến cho đồ vật nghe đắt hơn.

Anh nghe hai nghìn chín so với hai nghìn tám trăm chín mươi chín, cái nào cảm thấy đắt hơn?”
“Em cho rằng mình là một món hàng có giá cả rõ ràng trên thị trường sao?” Thẩm Mặc Hàn không chút ấm áp liếc mắt nhìn anh, cảnh cáo : “Lần sau thi còn dám đạt hạng 2899 thử xem!”

“Từ lúc nào anh cả của em lại quan tâm đến thứ hạng của em vậy? Lần sau em sẽ không lấy hạng 2899 nữa, sẽ lấy hạng 2889, thứ hạng này cũng không tệ.


“Lần sau nếu không lọt vào top 1000 thì sẽ bị cắt mọi chi phí sinh hoạt…” Thẩm Mặc Hàn Lạnh lùng nói.

Nghe đến đây, Thẩm Mặc Thần bất lực nhún vai, “Anh trai, trong trường hợp này anh phải hứa với em một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
“….


Sau khi tiễn tất cả phụ huynh học sinh đi đã là 12 giờ trưa, đã đến giờ ăn trưa.

Diệp Nhược Sơ vừa bước ra khỏi cổng trường, chuẩn bị đi ăn tiết canh vịt, nhưng đã bị một chiếc Bentley màu đen cản đường lại, dừng lại bên cạnh nàng…
Cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nam truyền ra từ trong xe.

“Lên xe!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.