Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 9: Chương 9





Âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người giật mình, đồng loạt nhìn sang.

Trương Long sửng sốt, lập tức tiến tới chào hỏi, “Anh Thẩm hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?”
Thẩm Mặc Hàn không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào bóng lưng Diệp Nhược Sơ, nhẹ giọng nói: “Nơi này xem ra rất náo nhiệt.


“Có người không hiểu quy tắc, vì vậy phải giáo huấn một trận.

Không làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh Thẩm chứ?” Trương Long nịnh nọt nói, “Lát nữa mọi thứ anh Thẩm sử dụng tôi sẽ đều chi trả.

Bất kể trong giới kinh doanh hay chính trị, ai dám không nể mặt Thẩm Mặc Hàn ba phần?
“Chúng ta có quen sao?”
Thẩm Mặc Hàn ngữ khí lạnh lùng, lưu loát đi tới trước mặt Diệp Nhược Sơ, “Cô giáo Diệp, cô muốn ở đây uống rượu hay cùng tôi trở về?”
Thân ảnh Diệp Như Sơ loạng choạng, nhưng sau khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, đôi mắt nàng trong nháy mắt sáng lên.


Nhanh chóng gật đầu, lời nói tuy rằng không rõ ràng nhưng vô cùng khẩn trương!
“Đi….

về…”
Miếng thịt mỡ đã dâng đến miệng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Trương Long có chút không cam lòng, giãy giụa nói, “Anh Thẩm, tôi còn có chuyện gấp muốn nói với cô Diệp.


Chuyện rất quan trọng sao?” Con mắt liếc qua Trương Long, Thẩm Mặc Hàn mấp máy môi mỏng, thanh âm trầm thấp.

Sống lưng lập tức ớn lạnh!
Trương Long trong lòng kích động, vội vã thay đổi lời nói, “Không phải chuyện quan trọng.


“Nếu không phải, tôi sẽ mang người đi.


Thẩm Mặc Hàn hờ hững nói, kéo tay Diệp Nhược Sơ, “Còn không đi, ngẩn người ở đây làm gì?”
“Đi…Lập tức đi!”
Diệp Nhược Sơ kích động bước theo Thẩm Mặc Hàn ra ngoài.

Một lát sau.

Trần Tư Vũ đưa Trần Tử Văn đi, còn lại Diệp Nhược Sơ ngồi mơ mơ màng màng trong xe Thẩm Mặc Hàn.

Không khí trong xe nặng nề, chỉ có tiếng thở đều, Diệp Nhược Sơ cảm thấy có chút ngột ngạt, liền tùy ý tìm một đề tài, “Mặc Thần làm sao biết tôi ở đây?”
Môi mỏng của Thẩm Mặc Hàn hơi nhếch lên, kèm theo vài phần đùa giỡn, “Người cứu cô giáo Diệp chính là tôi, liên quan gì đến Mặc Thần?”

“Tôi và Thẩm tiên sinh không có giao tình, anh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ cứu tôi, khẳng định là cậu ấy đã nhờ anh tới.


Không cần suy nghĩ, Diệp Nhược Sơ cũng có thể biết được lý do.

Thẩm Mặc Hàn nhìn cô cười, anh mắt thâm thúy, “Chúng ta đã cùng nhau trải qua một đêm, cô giáo Diệp không cảm thấy giao tình giữa chúng ta càng sâu…”
Giật mình, Diệp Nhược Sơ nhất thời bị dọa đến tỉnh táo, khó chịu trừng mắt nhìn người đàn ông.

“Chỉ là tình một đêm mà thôi, tôi không có mị lực có thể khiến Thẩm tiên sinh tới cứu tôi, không phải sao?”
Thẩm thiếu gia ở thành phố S này, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, bất kể là ngực to mông lớn, hay mảnh mai tinh xảo, chỉ cần hắn ngoắc tay một cái phụ nữ liền giống như con thiêu thân bu lấy hắn.

Nàng luôn thích những thứ thực tế thay vì chạy theo những giấc mộng trống rỗng.

Con người, cần phải nhìn nhận thực tế một cách rõ ràng.

Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, Thẩm Mặc Hàn ẩn ý sâu xa, tựa như hắn đang nhớ về điều gì đó, “Thật ra, cô Diệp, nó khá tốt…”
Hắn.

.


Hắn…Hắn…
Đột nhiên, Thẩm Nhược Sơ cảm thấy hai má nóng bừng, liền khiếp sợ cùng với tức giận, “Thẩm tiên sinh, bây giờ anh đang trêu chọc tôi sao?”
“Không…” Giọng nói nặng nề của hắn hơi dừng lại, nghiêm túc trả lời, “Không có, tôi đang trêu chọc giáo viên nhân dân…”
Giọng nói của hắn vốn đã nặng nề, nhưng khi hắn thốt ra từ trêu chọc, ngữ điệu càng trở nên khàn khàn, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Diệp Nhược Sơ giật mình, thanh âm cảnh cáo có chút thay đổi, “Thẩm tiên sinh!”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc Hàn lấn át cô, “Muốn biết trêu chọc là như thế nào không?”
“Anh muốn làm gì?”
Diệp Nhược Sơ cau mày, có phần không hiểu lời nói của anh ta.

Đột nhiên, cơ thể Thẩm Mặc Hàn nghiêng về phía trước, tiến đến gần nàng.

Hơi thở nguy hiểm, từ từ ép sát….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.