Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 105: Chú tức giận 6



Không tồi, không tồi, dưới đất có lót đệm dày, nếu không hắn rơi xuống sẽ đi gặp thượng đế rồi.

“Đại ca….” Cố Tại Viễn khó chịu trầm ngâm.

Chỉ thấy đúng lúc này trong gian phòng luyện công thật to, thân thể cường tráng của Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng, trên người hắn mặc quần áo luyện võ công trắng như tuyết.

Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt phiền chán, hung dữ nói “Theo tôi luyện tập một chút”.

“Hả? Không phải chứ? Đại ca, tôi không phải là dân luyện tập chuyên nghiệp sao tôi có thể theo ngài luyện hả?” Cố Tại Viễn kéo dài khuôn mặt, giọng nghẹn ngào nói.

Mặc kệ cái gọi là tôn nghiêm của người đàn ông, hắn dứt khoát không đứng lên, cứ như vậy ngã chõng vó trên nệm. Hắn cũng không ngốc, giờ phút này kiên quyết không đứng lên, đứng lên sẽ bị đại ca xem như bao cát ném đi. Hắn thà quỳ rạp trên mặt đất làm chó rụng lông.

Hoắc Phi Đoạt cau mày “ Là cậu đòi tới, tôi không cho cậu tới, chính cậu chủ động xin đến nơi này giết giặc, nếu đã đến đây rồi, thì không thể không đên, đứng lên, đi theo tôi luyện một chút”.

Cố Tại Viễn không có khí phách, vẻ mặt ngang ngược “Không! Tôi không đứng lên! Đứng lên chính là chết. Không đứng lên”

“Vậy à? Như vậy tôi phải động tay mời cậu đứng lên.” Hoắc Phi Đoạt võ công cao cường, lại không có biện pháp gì sao?

Hắn đi vài bước qua, nâng chân lên, thật mạnh đạp xuống Cố Tại Viễn.

“A, a, a, đại ca, anh đạp lên thật à?” Cố Tại Viễn lăn lộn tại chỗ, lăn qua một bên, tránh thoát được chiêu này.

Không dám tin nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, run giọng nói “Đại ca, rốt cuộc hôm nay người nào chọc giận ngài? Oan có đầu, nợ có chủ, ngài không thể lấy tôi ra trút giận nha, có đúng hay không?”

Hoắc Phi Đoạt cắn môi. Chẳng lẽ hắn trói Ngũ Y Y lại, làm khó Ngũ Y Y để trút giận?

Ngũ Y Y đồng ý, hắn còn không chịu đấy.

“Cố đại thiếu gia, cậu cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sao lại vô dụng như thế?”Hoắc Phi Đoạt châm chọc.

Cố Tại Viễn phồng má “Tôi so với anh, tôi chính là con gấu. Một mình anh có thể đánh mấy chục người, một mình tôi đánh với anh, tôi không phải là tự tìm cái chết à?”

Hoắc Phi Đoạt hừ một tiếng, không nói hai lời, trực tiếp đánh tới Cố Tại Viễn.

Bên ngoài, các mỹ nữ nghe được trong phòng truyền đến tiếng gào khóc kêu rên thảm thiết, đều bị dọa nhìn lẫn nhau.

“Bên trong xảy ra chuyện gì?”

“Không biết nha.”

“Tôi làm sao nghe như là âm thanh của Cố thiếu?”

“Không thể nào? Lúc Cố thiếu đi vào, cười đến trăm hoa đua nở.”

Mấy người phụ nữ lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây trên bàn.

Trong chóc lát, cửa phòng được mở ra, năm mỹ nữ cùng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Cố Tại Viễn toét miệng khập khiểng đi ra, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.

Cố Tại Viễn hướng mấy cô gái khoát khoát tay, báo bình an: “Này, đừng khóc, tôi còn sống đây này.”

Ngãi Mễ không nể mặt nói “Cố thiếu, chúng tôi không có khóc, đều cười đấy”

Cố Tại Viễn thật muốn đánh chết mấy người phụ nữ này.

Hoắc Phi Đoạt chậm rãi đi ra, vẻ mặt hung ác âm hiểm.

Ôi!

Năm mỹ nhân đều hít một hơi khí lạnh.

Dáng dấp Hoắc Phi Đoạt anh tuấn thế này sao?

Đã sớm nghe nói, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt lại không thể tưởng tượng được, Hoắc Phi Đoạt thật sự đẹp đến như vậy. Còn tuấn mỹ hơn minh tinh điện ảnh. Còn đẹp hơn tất cả từ ngữ đẹp cộng lại. Không ngờ trong cuộc sống, lại có thể chế tạo ra người đàn ông hoàn mỹ tuấn dật như vậy.

Chậc, chậc, chậc, người đàn ông này, thân hình, chiều cao, khí chất đó…

Không có cách nào nói. Chỉ có thể nuốt nước miếng thôi.

Năm mỹ nữ cùng nhau nhìn Hoắc Phi Đoạt một cách háo sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.