Làm sao bây giờ? Quần áo của cô đã mang đi giặt rồi, vậy bây giờ cô mặc cái gì?
"Làm sao giờ? Chẳng lẽ trình diễn tiết mục mặc áo sơ mi của nam chính, vậy cũng phải đem áo sơ mi vào đây thì mới được? Mình phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn trần chuồng đi ra ngoài, tìm áo sơ mi? A a a a a, điên rồi, thật sự điên rồi."
Ngũ Y Y lặng lẽ mở của phòng tắm, mở ra một khe hở nhỏ, vừa đủ lộ ra một con mắt, ngượng ngùng gọi, "Có ai không?"
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt lập tức đáp lại cô, "Không có ai, chẳng lẽ tôi là quỷ?"
A, chết rồi chết rồi, Hoắc Phi Đoạt vẫn ở trong phòng, vậy tính toán ra ngoài trộm quần áo của cô không được rồi.
"Vật nhỏ, em tắm xong rồi?"
Hoắc Phi Đoạt đi tới đây, vẫn còn cách phòng tắm mấy mét, đã nghe thấy Ngũ Y Y hét lớn một tiếng, "Không cho phép chú tới đây!"
Hoắc Phi Đoạt đứng lại, "Nga? Làm sao vậy? Có bom sao?"
Ngũ Y Y quyệt miệng, một hồi lâu mới hậm hực nói, "Cái đó. . . . . .Cái kia. . . . .Tôi không có quần áo để mặc."
Không đợi Hoắc Phi Đoạt tỏ thái độ, cô lập tức trợn tròn cặp mắt, kêu lên, "Này, tôi cho chú biết, không cho chú lấy áo sơ mi của chú cho tôi mặc, bộ dạng kia rất xấu!
Còn có, tôi không phải vật nhỏ!"
"Ha ha, vậy em là vật lớn?"
"Ai nha, vật lớn cái gì, tôi mới không phải là vật!"
"Nga? Ha ha ha. . . . . Thì ra em còn không bằng đồ vật."
Hoắc Phi Đoạt vui vẻ không thôi.
Ngũ Y Y tức xạm mặt lại, thật muốn tát mình mấy bạt tai.
Đầu đần a!
Ngũ Y Y, bao nhiêu năm nay mày không có đần như vậy, bây giờ vì sao lại không thông minh bằng khi còn bé đây?
Xui xẻo, lúc cô và Hàn Giang Đình ở chung một chỗ, cô đều chiếm lợi thế, như thế nào cùng Hoắc Phi Đoạt ở chung một chỗ, cô luôn là thảm nhất, không có thiên lý a.
Hoắc Phi Đoạt cầm mấy bộ quần áo đến gần cửa phòng tắm, Ngũ Y Y lập tức sợ hãi nói, "Chú không thể tới đây, ngàn vạn lần không thể tới đây."
"Em có mời tôi cũng sẽ không vào, em cũng không phải siêu mẫu như người ta, chẳng có cái gì tốt để nhìn, tôi đi vào sẽ như là hành hạ đôi mắt vậy. Mang quần áo cho em!"
Hoắc Phi Đoạt từ trong khe hở nhét quần áo vào.
Ngũ Y Y một bên nhận quần áo, một bên tức giận kêu la, "Cái gì? Dám chê tôi như vậy? Mặc dù tôi không phải là người mẫu gì đó, nhưng cũng không kém như vậy chứ? Thiệt là, trong mắt trong đầu đều là siêu mẫu sao? Đàn ông mà, đều là loại thị giác động vật! Đáng khinh!"
Ngũ Y Y đưa quần áo ra nhìn, nga, lại là quần áo ở nhà màu hồng dành cho nữ.
Cổ áo tròn, còn đính đường viền hoa dễ thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y phồng lên, đảo tròng mắt suy nghĩ, lập tức kéo cửa chui đầu ra, hét lên, "Hay nhỉ, Hoắc Phi Đoạt, chú đem quần áo của người tình của chú cho tôi mặc, tôi ngại bẩn! Không mặc!"
Hoắc Phi Đoạt đang hút thuốc, thiếu chút nữa bị lời của cô nói làm cho sặc, "Người tình cái gì? Tôi căn bản là không có loại đồ chơi đó!"
"Vậy quần áo phụ nữ này là cái gì?"
"Em không ý thức được sao? Cái này không phải tối nay mua cho em sao? Em thế nào lại không để ý, tôi còn mang cho em quần lót áo lót đây, em xem một chút xem lớn nhỏ thế nào, có vừa hay không."
Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Hoắc Phi Đoạt hé ra, nổi lên một nụ cười phóng đãng.
Ngũ Y Y bị nét mặt mị hoặc người của Hoắc Phi Đoạt làm cho da đầu run lên, ba chân bốn cẳng mở quần áo ra nhìn, quả nhiên choáng rồi.